Oan gia! Làm bạn gái tôi nha! - Chap 12: Khu vui chơi SuperStar
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Oan gia! Làm bạn gái tôi nha!


Chap 12: Khu vui chơi SuperStar


KÉT…..
Tiếng xe “nhẹ nhàng” đáp xuống trước cổng khu vui chơi SuperStar. Nó vui vẻ mở cửa ùa xuống xe. Mắt lấp lánh lên khi thấy những trò chơi rất ư là thú vị ở bên trong.Nó chạy nhảy lung tung quanh cái xe. Đợi 1 lúc, không thấy 3 tên kia xuống. Nó mới hùng hổ xông vào kéo tay Khang:
– Ê! Minh Khang, anh là con rùa hay sên hả? Xuống ngay cho em!
Hắn ngồi ở trên hơi bực hỏi nó:
– Vậy còn bọn tôi? – Vừa hỏi hắn vừa chỉ vào hắn và Thiên.
– Oh? – Nó khó hiểu nhìn hắn
Hắn mệt với con nhóc ngốc nghếch này lắm rồi, nên đánh trống lảng:
– Cô nhìn đi! – Hắn chỉ tay vào khu vui chơi.
Nó nhìn theo cánh tay hắn, thấy…
– Thấy gì chưa? – Hắn hỏi.
– Thấy gì là thấy gì? – Nó ngây thơ lần 2.
– Haizzz…người! – Hắn gằn lên.
Nó ngớ người, rồi phá lên cười:
– Á haha…ô hay nhở khu vui chơi không có người thì có ma à? Anh hỏi kì quá! ahaa…
Hắn nhéo mũi nó, kéo về phía trước:
– Vậy mới nói! Bọn tôi mà bước xuống xe thì bọn người kia không ra ngắm nghía à?
Nó hất tay hắn ra, nhăn nhó:
– Anh làm cái gì thế hả? Hứ, tự kỉ vừa thôi! Bọn họ không rảnh a!
– Được rồi! Nếu tôi xuống mà như cô nói thì cho cô chọn trò chơi! Còn nếu không thì ngược lại! – Hắn xua tay
– Oke! Anh nghĩ anh tỏa sáng lắm chắc?! – Nó vẫn ngây thơ không biết mọi người đều khác nó, lúc này, khuôn mặt nó đã nghênh nghênh kiểu đắc thắng.
Hắn cười đểu kéo Khang và Thiên xuống xe:
– Đi thôi mày!

Vừa bước vào cổng, hầu hết bọn đàn bà (Oh…con gái) đều sáng mắt ra khi thấy 3 tên đó bước tới, 1 truyền mười, mười truyền trăm. Phút chốc chỗ của bọn hắn định đi tới đã bu chật kín người…
Nó lác mắt nhìn bọn người đang liên tục lấy điện thoại ra chụp trộm, rồi tự hỏi:
– Ô…mọi người bị sao thế nhỉ?!
Hắn lúc này rất tự đắc nhìn nó:
– Đó! Thấy chưa đồ con rùa!
– Hừ! – Nó tức tối. Nó cũng đáng yêu như thế này cơ mà…
– Nhớ điều kiện đấy! – Hắn nhắc nhở nó một cách đau lòng.
– Biết rồi! Con trai gì mà tính toán…hừ! – Nó chun mũi.

Nó đau lòng nhìn mấy trò chơi thú vị kia, lòng thầm tiếc nuối vì nó biết chắc rằng…hắn không bao giờ cho nó chơi những trò mà nó thích!
Bỗng hắn nhăn mày, lôi điện thoại ra gọi cho ai đó 1 lúc…
5p sau, mọi người đột nhiên tản đi hết, bỏ lại 4 đứa nó ở lại…
Nó tròn mắt, hỏi 3 tên đó:
– Ơ…ơ…mọi người sao thế? Sao khi không lại về?
– ANh biết đâu ấy! – Khang tỉnh bơ, anh biết rõ là ai làm mà.
– Hỏi chúa để biết thêm chi tiết! – Hạo Thiên nhún vai.
Nó bốc hỏa nhìn sang hắn, lúc này, hắn mới lành lạnh trả lời:
– Tôi đuổi hết rồi!
– CÁI GÌ? ĐUỔI HẾT? SAO ANH LẠI ĐUỔI HỌ? – Nó hét với tần xuất có thể làm ô nhiễm âm thanh

– Thế cô muốn chơi hay muốn về?! – Hắn nói làm nó im re cái kiểu nói chuyện hách dịch kia…
– Hơ…muốn….muốn…chơi..! – Nó trở lại con cún con dễ thương, suýt nữa thì làm 3 tên kia không kìm lòng được mà…cười phá lên một trận.
– Vậy thì cấm hỏi nhiều! – Hắn nói rồi rảo bước về phía trước.
Nó vồn vã chạy theo sau…

Nó không ngờ hắn cho nó chơi hết tất cả những trò chơi mà nó thích. 4 người chơi hết các trò trong khu vui chơi. Từ câu cá, ném vòng đến đu quay, tàu lượn, xoắn ốc, thảm bay..v..v. Đủ mọi thứ trò chơi. Thoáng mệt, Khang bảo nó:
– Ê nhóc! Em không mệt hả?
– Mệt gì chứ? bây giờ chơi trò gì thế?
– Em vẫn muốn chơi tiếp à? – Khang vừa thở vừa nói.
Nó bĩu môi chê bai:
– Đàn ông con trai gì mà…mới có tí mà đã mệt rồi!
Hạo Thiên đớp ngay cơ hội để châm chọc thằng bạn thân:
– Lãng tử quá chàng ơi!
– Mày…mày tin mày ăn nguyên cả cái này vào mồm không? – Khang giơ chiếc giày anh đã tháo ra.
– Kinh…ở bẩn vãi! – Thiên lè lưỡi.
– Mày…được lắm!

……………

Nó chen vào:
– Dừng lại!
Nó tiếp:
– Giờ chơi gì?
Hắn cười gian tà:
– Còn 1 trò…chúng ta chưa chơi…
– Trò gì? – Nó sáng mắt ra.
– Ngôi nhà hạnh phúc! – Hắn nói.
Nó nghiêng đầu suy nghĩ….Trò ngôi nhà hạnh phúc à? Sao nó chưa biết đến nhỉ?
– Ngôi nhà hạnh phúc? Tôi chưa nghe thấy bao giờ! – Nó chớp mắt.
Hắn vừa cười vừa chỉ tay về phía trước:
– Đó!
Nó một lần nữa nhìn theo ngón tay hắn, ánh mắt chạm đến…nó lẩm bẩm đọc
– Chào mừng các bạn đến mới tòa lâu đài…Ác Mộng Kinh Dị…v…à…cù..ng…nha..u…
Chưa đọc hết câu nó đã nhắm tịt mắt quay sang chửi hắn:
– Á! Nhà ma mà anh bảo là nhà hạnh phúc! AAAAA!!!!!!!!!!
– Ồ hố…cô sợ à? – hắn cười hỏi
Nó mở mắt ra:
– Hớ! Tôi sợ sao? Anh mơ đi nhé!

Thật ra là nó cũng không sợ cho lắm. Lúc nhỏ nó sợ thôi nhưng đến năm trung học nó lại không sợ nữa. Nhưng…nếu mà…gặp ma thật…thì…huhuhu…nó có chết cũng không muốn!

– Vậy thì chơi chứ? – Hắn hỏi
– Chơi thì chơi! Sợ gì? – Nó lại lấy ra cái mặt nạ lạnh lẽo để đeo vào cho oai, chứ thật ra nó sợ tè ra quần rồi đây.
hắn quay sang hỏi Khang và Thiên:
– Chơi chứ?
– Chả chơi đâu/thôi! – Hai anh nhăn mặt đồng thanh.
Nó tò mò…chẳng lẽ 2 tên đó sợ ma?? Haha…phẩi cho 2 thằng đó 1 trận bẽ mặt mới được
– Trịnh Hạo Thiên, Võ Minh Khang! Ahaha 2 anh sợ ma à?
Thiên cười nửa miệng:
– Cô nghĩ tôi là ai? Tôi mà sợ ma á?
Khang ngạc nhiên nhìn nó:
– Em quá coi thường anh rồi Vy Khánh!
– Vậy thì chơi đi! – Nó vênh mặt.
– Chơi thì chơi!.
– Thôi đi! – Hắn nói.
Nó và 3 tên đó từ từ bước tới lâu đài Ác Mộng Kinh Dị…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN