Oan gia! Làm bạn gái tôi nha! - Chap 8: Nó là du côn đấy!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Oan gia! Làm bạn gái tôi nha!


Chap 8: Nó là du côn đấy!


Thôi không suy nghĩ lung tung, Minh Khang chạy đến phòng hội trưởng tìm 2 thằng bạn thân của mình…
“Cạch”.
Cánh cửa được mở nhẹ nhàng.
Hắn và Hạo Thiên tròn mắt ngạc nhiên…
Không ai biết là hắn và Hạo Thiên đã từng chơi chung rất thân ngoại trừ một người , là tên thứ ba . Hắn và anh sững sờ nhìn người mới bước vào . Hạo Thiên mấp máy môi :
– Phon…Phong…ma….ma kìa! – Anh chỉ vào Minh Khang.
Hắn cũng sững sờ không kém:
– Ờ…phải…Ba tháng nay tao với mày không đi cúng , chắc nó giận lắm nên mới quay về!

……….

Hắn và Hạo Thiên cứ nói lảm nhảm với nhau mặc kệ biểu hiện của con người đang đứng ở đó…mặt càng ngày càng…đen thui!
– Tao đập tụi bây giờ! Đùa với ông à? – Minh Khang gằn giọng, vứt ba lô sang một góc.
Hắn và Hạo Thiên càng hoảng hơn, miệng nói loạn xạ lung ta lung tung:
– Đấy mày thấy chưa? Cách nói y chang…chắc nó về thật mày ơi!
– Ờ ờ…phải…chết rồi!

………

Minh Khang tức quá giơ nắm đấm lên:
– Chúng mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không?
– Thôi tao biết rồi! Khang ơi là Khang cho bọn tao xin lỗi đi mà! Hắn nói, chắp 2 tay lên lạy Minh Khang.
– Chết bà hai đứa bay rồi! – Minh Khang mím môi.

Thế là hắn và Hạo Thiên ăn trọn 2 cái ghế vào mặt. May mà quả ghế này là ghế nhựa, chứ phang cái ghế trong phòng hắn đang ngồi thì hắn và Thiên chỉ có nước đi du lịch Âm Phủ thăm cụ tổ.
– Huhu…mày ác thế hả thằng kia?? – Hạo Thiên ôm mặt khóc lóc.
– Phải thế bọn mày mới đỡ láo! – Minh Khang cười cười
– Hiccc – Hắn + Hạo Thiên khóc ròng.

Phải mất 15p, cái bài tình ca “Huhu mày thế!” của hắn và Hạo Thiên mới kết thúc. Hắn hỏi:
– Mày về bao giờ thế?
– Vừa về sáng nay! – Minh Khang lắc nhẹ ly nước trên tay.
– Ờ…- Hắn lại tỏ ra bình thường, hắn cũng không ngạc nhiên lắm khi Minh Khang quay về vào tầm này.

Như nhớ ra điều gì, hắn vội à lên:
– À mà…phó hội trưởng Hội học sinh cũng nên biết mặt thư kí chứ nhỉ? – Tìm cớ để hành Vy Khánh nhà ta ý mà!!

Minh Khang nghe thấy 2 từ “thư kí” thì không khỏi ngạc nhiên…3 năm nay, ngoài em ấy ra…hắn đâu có thích tiếp cận con gái? Sao bây giờ lại có 1 cô thư kí mới ở đâu ra thế? Hắn đã quên được cô ta rồi cơ à? Hàng tá câu hỏi đặt ra trong đầu Minh Khang.
– Thư kí? – Minh Khang hỏi
– Ừ! – Hắn vẫn tỉnh bơ.
– Nhưng…ngoài con bé ra…mày…- Minh Khang nhíu mày.
– Quá khứ rồi! Quên đi! Vả lại, cũng là làm thư kí thôi. – Hắn cố giấu nỗi đau trong lòng, nở nụ cười vui vẻ.

Minh Khang nhìn hắn, thấy tội lỗi thật vì mình đã vô tình khơi gợi nỗi buồn của thằng bạn chí cốt. Anh cười vỗ vai hắn:
– Đâu? tao pải xem mặt cô thư kí của mày mới được! Chắc pải là 1 cô gái đặc biệt lắm nhỉ?
– Ừ…đặc biệt đến hiếm thấy luôn! – Hạo Thiên nghiêm trọng
– Ghê thế cơ á? Thế nào? – Minh Khang tò mò hỏi
– Gặp rồi khác biết! – Hạo Thiên cười cười cười cười…(cười đến rụng quai hàm!)
Nói rồi, Hạo Thiên vác cái loa ra, ngoác mồm thông báo:
– THÔNG BÁO…THÔNG BÁO…HỘI TRƯỞNG HỘI HỌC SINH CÓ CHUYỆN THÔNG BÁO!!!
Mọi người nhăn mặt, tiếng hét quá lớn cũng làm nó khó chịu:
– Thắng cha này dở quá đi mất! Nó phán 1 câu xanh rờn với Bảo Nhi làm cô nàng bật lại ngay lập tức :
– Hừ…mày thì biết cái gì! Đấy người ta gọi là mạnh mẽ đấy bà nội! – Nhi chu mỏ nói.
– Mạnh đến nỗi làm ung tai người ta luôn!! – Nó bĩu môi.
Nghe tiếp!

………..

– THÔNG BÁO…HỘI TRƯỞNG HỘI HỌC SINH DƯƠNG HÀN PHONG VÀ HỘI PHÓ TRỊNH HẠO THIÊN TÔI XIN MỜI EM MẠCH VY KHÁNH LỚP 10A1 VỪA LÙN VỪA THẤP (khác nhau à?) VỪA ĐANH ĐÁ VỪA KHÌN KHÌN LÊN PHÒNG HỘI TRƯỞNG GẤP !!!!!!
Nó nghe xong, khói bắt đầu bay ra ở tai, rồi ở mũi, ở đầu…và…

BÙM !!!!!!!

– Cái gì? VỪA LÙN VỪA THẤP? VỪA ĐANH ĐÁ VỪA KHÌN KHÌN? TRỊNH HẠO THIÊN ANH NGÁN SỐNG RỒI À!!! – Núi lửa phun trào, đề nghị mọi người nhanh chân sơ tán !!!!
Bọn con gái thì nhìn nhau cười khúc khích…
Nó tức giận phóng 1 lèo lên phòng hiệu trưởng. Đi đến đâu, khí nóng tỏa ra đến đó…
RẦM !!!!! BÙM!!!!!!
Cái cửa lại bị nó đạp 1 cách phũ phàng.
3 thằng con trai sợ hãi quay lại…
– TRỊNH HẠO THIÊN! ANH ĐI CHẾT ĐI ĐỒ QUỶ, ĐỒ BIẾN THÁI KIÊM TÂM THẦN VỪA TRỐN VIỆN !!!!!!! – Nó hét lên và bắt đầu giở quẻ du côn của mình.
Nó lao đến túm tóc Hạo Thiên giật qua, giật lại, giật lên, giật xuống rụng mấy cái tóc của chàng. Hạo Thiên khóc ròng:
– AAA Chị tha cho em! Em biết lỗi rồi! Tha cho em đi mà chị…huhu!…
– May cho chú là hôm nay chị kìm nén được, không thì chú chuẩn bị balo khoác xuống Âm Phủ dạo chơi hết mùa thu luôn đi! – Nó thả tay ra.
Hạo Thiên ôm đầu, soi gương. Khóc thầm vì bị rụng mất bao nhiêu là tóc.

Bây giờ, nó mới nhìn thấy Minh Khang đang há mồm nhìn nó, nó cũng nhìn lại:
– Là em sao? – Minh Khang hỏi
– Là anh???

Hắn và Hạo Thiên ngơ ngơ ngác ngác chả hiểu gì! Minh Khang vừa mới về cơ mà! Sao nó lại quen anh được chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN