Oan hồn dưới giếng - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
468


Oan hồn dưới giếng


Phần 15


Cả đoàn người lội xuống phía khúc sông tìm kiếm.  Lê bất ngờ vớt được chiếc xe đạp của Thủy. Bà Mai khóc ngất lên rồi lịm đi. Tân phải lên bờ đỡ mẹ đưa về nhà. Mọi người ở lại tìm kiếm thi thể của Thủy.
Khúc sông này gần khúc giao giữa nhánh sông nhỏ nên cuộc tìm kiếm càng lúc càng khó khăn hơn. Trời tối lại làm cho việc tìm kiếm càng thêm trở ngại. Ông Mai phải huy động rất nhiều người lội xuống sông mò tìm Thủy.
Bà Mai tỉnh lại thì đã nửa đêm, cả nhà còn đang ngồi bàn bạc tìm kiếm Thủy. Bà bật khóc: 
Ối con ơi, sao con lại khổ thể chứ? Tại sao đêm hôm con còn đi tới khúc sông ấy làm gì để gặp nạn? Giờ con đang ở đâu, làm sao mẹ tìm được con?
Lê cứ lặng người ngồi gục ngay góc hiên chẳng nói chẳng rằng. Anh vẫn cứ hi vọng vợ mình là tức giận chuyện gì đó mà bỏ đi đâu đó vài ngày. Có lúc anh lại nghĩ Thủy bị người ta bắt đi rồi đòi gia đình tiền chuộc… anh nghĩ đến hàng chục nguyên nhân khiến Thủy biến mất, miễn sao không phải là chết. Đáng tiếc tất cả những suy đoán và mong ước của anh đều bị dập tắt khi anh tìm được chiếc xe đạp của Thủy.
Tân hỏi mọi người: Tại sao con Thủy lại đi về phía bờ đê? Chẳng phải nó nói về nhà kẻo chồng đợi cửa hay sao? Sao nó lại đi ngược lại hướng về nhà mình được chứ? Mọi người có thấy chuyện này lạ lắm không?
Bà Mai mếu máo: nếu là con Thủy thì nó sẽ không làm thế. bà cụ Bảy đã từng cảnh báo về chiếc xe đạp. Đây là tất cả do chiếc xe đạp bị ma ám mà ra. Chắc chắn là con ma kia muốn bắt con bé đi nên mới che mắt rồi dẫn nó đến khúc sông ấy.
Ngày hôm sau, mọi người tiếp tục tìm kiếm xung quanh khúc sông nơi tìm thấy chiếc xe đạp của Thủy nhưng không thấy. Bà Mai nghĩ tới bà cụ Bảy nên tới nhờ bà cụ giúp đỡ, đáng tiếc cụ Bảy lại không có nhà. Đang lúc buồn bã, bà gặp Thuật. Thuật cũng biết chuyện xảy ra với Thủy nên hỏi thăm vài câu. Bà Mai không hiểu sao lại òa lên khóc nức nở. Thuật nhíu mày nhìn vào khuôn mặt bà Mai rồi hốt hoảng quay xe ngược ra bờ đê.
Lê thấy Thuật xuất hiện nơi ấy không lấy gì làm vui vẻ bởi cậu biết trước đây Thủy si mê Thuật tới mức không màng cả mạng sống.Hơn nữa khúc sông này chính là nơi Thủy từng tự tử khi xưa. Không làm chủ được cảm xúc của mình, Lê lên tiếng quát tháo:  những người không liên quan thì mau cút đi cho tôi.
Thuật biết Lê ám chỉ mình nhưng anh vẫn bước tới. 
Ông Mai thấy Thuật thì ngạc nhiên: sao tự nhiên cậu lại đến đây?
Thuật chỉ tay xuống dòng sông mà đáp: tôi có cách tìm được Thủy.
Mọi người bàng hoàng nhìn nhau, Lê lao tới túm lấy cổ áo Thuật nói như quát: anh nói sao? Thủy nhà tôi đang ở đâu?
Thuật trả lời: mọi người hãy tìm thứ gì mà cô ấy hay dùng mang tới đây, nhờ phải là thứ cô ấy dùng hàng ngày. Sau khi mang vật cần tìm tới đây, tôi sẽ có cách tìm được cô ấy.
Mọi người bán tín bán nghi nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Thuật. Đồ dùng Thủy dùng thường ngày chỉ có thể là quần áo, chiếu gối… nên Lê sai người cầm tới một chiếc gối và một bộ quần áo của Thủy mặc hàng ngày.
Thuật nhìn theo hướng mặt trời rồi chỉ tới một khúc sông: người thân của cô ấy hãy thắp 9 nén hương thành khẩn gọi tên. Sau khi gọi tên đủ 9 lần hãy ném chiếc gối ra xa nhất có thể. Chiếc gối rơi xuống chỗ nào thì tìm được cô ấy tại nơi đó.

Gia đình Lê lập tức làm theo, chính Lê là người thắp 9 nén hương và gọi tên vợ. Sau khi chiếc gối được ném đi mọi người bắt đầu chờ đợi. Đoàn thợ lặn bắt đầu tìm kiếm xung quanh nơi chiếc gối được ném xuống.
Nửa tiếng trôi qua rồi lại cả tiếng trôi qua, cả nhà nín thở chờ đợi trong thất vọng.

Lê nóng tính: Đúng là cái thứ lừa đảo.
Thuật lặng lẽ nhìn xuống dòng nước lăn tăn rồi hít một hơi thật dài và nói tiếp: Hình như lời kêu gọi ấy còn chưa đủ thành tâm nên cô ấy chưa xuất hiện. Vậy mọi người hãy thành tâm kêu thêm lần nữa đi.
Lê không chịu nghe lời của Thuật nhưng bà Mai lại nhất mực tin tưởng. Chính bà quỳ xuống bờ sông gọi tên con gái. Tiếng khóc, tiếng gọi thê lương vang vọng khắp dòng sông. 
Ông Mai thấy vợ mình kêu gào tên con tới đuối sức bèn tới đỡ vợ dậy: bà đứng lên đi, cách này không hiệu quả đâu. Tôi mà gàn thì mọi người không nghe chứ làm sao tìm con Thủy bằng cái gối được.
Ông Mai vừa dứt lời thì phía dưới sông một người thợ lặn kêu lên: thấy rồi, thấy người rồi.
Mọi người vội vã quay lại theo hướng gọi thì thấy lập lờ trên mặt nước thi thể của Thủy. Điều bất ngờ rằng cô đã nổi ngay cạnh chỗ chiếc gối được ném xuống ban nãy. Bà Mai khẽ rùng mình lên rồi ngất lịm đi.
Lê mang thi thể của vợ về làm đám tang ngay ngày hôm sau. Ông Mai cố tìm một lý do giải thích cho cái chết bất ngờ của con gái nhưng không được bởi trên người Thủy không có dấy vết gì khác ngoài vài vết trầy mà ông đoán do cô đi xe bên bờ đê rồi ngã nhào xuống sông. Cái chết của Thủy đóng lại bằng lời giải thích về một vụ tai nạn mà chẳng ai ngờ tới như thế.
Tuần đầu cho Thủy xong xuôi, gia đình bà Mai vẫn chìm trong tang thương, bà tới nhà gặp Thuật để cảm ơn và đã giúp gia đình tìm được con gái. Thuật không hiểu sao mình lại có thể nghĩ ra cách tìm người lạ lùng đến thế. Ngay như bản thân cậu cũng không bao giờ nghĩ một người đi học xứ người như mình rồi có lúc lại nghĩ ra cái cách tìm người hoang đường đến vậy.
Bà Mai về, mẹ Thuật lại hỏi con trai: mẹ hỏi con, tại sao con lại tìm được con Thủy?
Thuật đáp: con không biết nhưng lúc gặp bác Mai tự nhiên trong đầu con xuất hiện suy nghĩ đó tựa như ai đó nhắc con như vậy.
Mẹ Thuật thở dài: mong là chuyện này không tiếp tục xảy ra với con nữa. Dạo này mẹ thấy con cứ sao sao ấy. Mấy đêm vừa rồi mẹ toàn thấy con nói chuyện nhảm suốt cả đêm.
Thuật  nghe mẹ nói vậy chứ bản thân cậu cũng không biết mình đã nói những gì. Nhiều khi cậu nghĩ hay là do mình làm việc nhiều áp lực nên đêm về ngủ mơ. Những giấc mơ ấy cậu lại chẳng ghi nhớ được một chút xíu gì khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau.

Đêm ấy cậu đi ngủ khá sớm, người cậu mệt mỏi tựa như phải làm việc nặng nhọc cả tuần lễ vậy. Vừa nằm xuống là cậu chìm ngay vào giấc ngủ.
– Cạch! Cạch! Cạch!

Tiếng gõ cửa vang lên khiến Thuật tỉnh giấc, cậu nhíu mày: sao có người lại gọi cửa nhà mình giờ này?
Thuật  toan dậy mở cửa nhưng không hiểu sao hai chân cậu lại nặng trĩu không tài nào bước đi nổi, cả thận người cậu nặng nề đổ ập xuống nền đất.

Cánh cửa sổ bên cạnh tự dưng bật mở, làn gió lạnh theo ô cửa tràn vào trong phòng, đâu đó nghe văng vẳng tiếng nói khe khẽ của một cô gái.
Thuật  cố gắng lắng tai nghe nhưng không rõ tiếng nói ấy phát ra từ đâu. Cậu dùng hết sức mình bám vào cạnh giường cố gắng đứng dậy bước tới bên cửa sổ.

– Xoạt!
Tiếng động lớn vang lên ngay bên cửa sổ khiến cho Thuật giật mình. Cậu căng mắt ra nhìn cái thứ đen thui vừa mới xuất hiện bên cửa sổ nhà cậu. Cậu cất tiếng hỏi: 
– Ai thế? sao lại đứng ở cửa nhà tôi?
Tiếng cười khe khẽ vang lên: 
– Sao mới vài ngày mà anh nỡ quên em rồi sao?
Thuật  hơi rùng mình bởi cái lạnh toát ra từ phía cái vật đen thui ấy.

 – Rốt cuộc là ai thế? Là người hay là ma?
– Anh biết rồi còn hỏi làm gì?
Mái tóc đen dài kia nhanh chóng được bàn tay gầy guộc vén lên. Thuật đứng chết trân khi thấy khuôn mặt lở loét đang muốn bung ra từng mảng. Một khuôn mặt đầy ám ảnh, méo mó và đáng kinh sợ.
– Ai… ai thế?
– Em… là em đây! Anh quên em rồi sao?
Tim Thuật loạn xạ, lần đầu tiên Thuật có cảm giác sợ hãi đến thế:

– Cô cần gì ở tôi?
– Em cần gì sao? Cần anh đưa em về nhà.
– Nhà cô ở đâu? Tôi và cô có quen nhau sao?
– Cành trúc
– Bộp!
Một bàn tay vỗ mạnh lên vai Thuật khiến cậu giật bắn người. Hai tiếng cành trúc vang lên cũng là lúc người tóc dài ấy biến mất. Mẹ Thuật đứng sau lưng con trai hỏi lớn:
– Đêm hôm con không ngủ thì cũng phải để cho người khác ngủ chứ? Con nói chuyện với ai thế?
Thuật  trấn an lại tinh thần rồi nhìn nhanh về phía cửa sổ.

– Cô ấy đi rồi.
– Con nói cái gì? Ai đi?
Thuật  thở dài:

– Con không biết, là có người tới nhờ con giúp đỡ thôi, mà người ta đi rồi. Mẹ mau đi ngủ đi.
Mẹ Thuật ngạc nhiên nhìn về phía cửa sổ đang mở kia rồi thắc mắc: 
– Trời mưa đấy, đóng cửa sổ vào kẻo cảm lạnh con ạ.

Bà nói rồi tự mình kéo cánh cửa chốt lại rồi mới về phòng ngủ. Thuật nằm vắt tay lên trán trằn trọc tới sáng với muôn vàn câu hỏi. Cậu muốn biết cô gái ấy là ai? Tại sao cô ấy lại muốn cậu giúp đỡ.
Cậu nhớ trước lúc biến mất cô ấy còn kịp nhắc đến cành trúc.
Thuật  ngồi bật dậy:

– Lẽ nào là Thanh?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN