Oan Hồn Người Vợ Trẻ
Chương 7
Bà Sương bắt đầu hoảng: – Từ hôm qua tới nay con toàn làm cho má sợ, sao vậy Tuấn? Trong đầu con có chuyện gì không? Tuấn ngồi bệt xuống sàn nhà, thẫn thờ như người mất hồn. Trong lúc giọng bà Lệ vẫn đều đều: – Đêm qua tôi sợ nên không cho con Hà ngủ một mình, mà cũng may, nhờ vậy mà chuyện thằng Tuấn nói tôi không nghi ngờ con gái tôi được. Tôi nghĩ, cần phải đưa nó đi khám bệnh lại, không chừng có gì đó không bình thường! Ngọc Hà bước tới bên Tuấn, nhẹ giọng nói: – Chắc là có chuyện gì đó, anh hãy bình tĩnh nhớ lại xem. Tuấn hỏi lại: – Có đúng là không phải em không? Hà phải khéo léo lắm mới khơi cho Tuấn kể lại đầu đuôi. Khi anh bảo là còn có cái đầu tóc giả ở chỗ nhà trọ thì Hà giật mình: – Đầu tóc đó ra sao? Cô đưa tay lên sờ tóc mình rồi ái ngại bước lùi một chút, sợ Tuấn sờ lên đầu. Tuấn vụt nói: – Để anh đi lấy cái đầu tóc của em về! Bà Sương về nói: – Tóc nó còn đây mà con nói gì vậy? Tuấn khựng lại, nhưng anh vẫn lẩm bẩm: – Rõ ràng mình thấy… Hà bỗng nói: – Cho em đi tìm chỗ đó với! Cả hai bà mẹ đều không cho, nên cuối cùng chỉ một mình Tuấn gọi xe lôi đi. Lát sau trở về, trên mặt của Tuấn còn nguyên nét thất vọng: – Không có… Hà hỏi: – Anh nói không có là sao? Tuấn bực dọc kể: – Rõ ràng lúc nãy anh cầm cái đầu tóc giả ấy trên tay, xem rất kỹ, vậy mà khi trở lại thì chẳng thấy đâu! Lão chủ nhà trọ cũng phủ nhận, nói là không thấy gì. Cứ nghe Tuấn nhắc tới tóc giả là Ngọc Hà cảm thấy như mình bị soi mói, cô quay mặt đi, cố tránh ánh mắt nhìn của mọi người. Nhưng thật ra lúc ấy họ nào để ý đến cô… Bà Sương bảo con: – Con đừng làm má sợ nữa, hãy đi nghỉ đi! Khi ra về, chính Hà đã bất ngờ nói với mẹ: – Anh Tuấn gặp chuyện gì đó thật, chứ không phải anh ấy bịa chuyện đâu. Bà Lệ thắc mắc: – Nhưng là chuyện gì? Má thấy thằng này càng lúc càng giống như người cõi trên chứ không phải bình thường. Có khi nào nó bị… ma nhập không? Hay là… nó đi chơi với gái rồi sợ nên bịa chuyện? Hà lắc đầu: – Con không tin như vậy. Con nghĩ… Thấy con gái cứ ngập ngừng hoài, bà Lệ buột miệng: – Hay tụi bay có điều gì giấu tao? – Làm gì có, má… Hà cứ thẫn thờ mãi về chuyện của Tuấn. Những lời nói của vị bác sĩ hôm qua khiến cho Hà càng suy nghĩ nhiều hơn. Cô liên tưởng mọi chuyện xảy ra từ mấy hôm nay, cuối cùng cô nói với mẹ: – Con muốn hoãn đám cưới! Bà Lệ sửng sốt nhìn con: – Con điên rồi hay sao vậy? Hà nói thật: – Chính con cũng có cảm giác kỳ lắm… nhất là mỗi khi con nhớ tới chuyện cái mặt quỷ của con đêm hôm trước. Hình như… Cô sờ lên tóc của mình, lúc đó bà Lệ mới chợt nhớ tới chuyện cái đầu tóc giả mà Tuấn nói: – Cái đầu tóc mà nó nói là sao má không hiểu? Chẳng lẽ cũng có người xài tóc giả y như con hay sao? Hay là… nó nghi ngờ gì về con? Hà lắc đầu: – Không phải vậy đâu. Con nghĩ là Tuấn gặp ai đó thật. Thí dụ như gặp một cô gái giống y như con chẳng hạn… Bà Lệ la lên: – Nó gặp ma sao chứ? Hà hạ thấp giọng: – Cũng không chừng… Bà Lệ rùng mình: – Con đừng nói làm má sợ! Mà sao con biết? – Má không nghe anh ấy kể rành rọt đó sao? Không phải ma thì làm sao có một người giống con như đúc xuất hiện trên ghe khi con còn ở nhà với má? Bà Lệ gật đầu: – Ờ há, hồi nãy nó kể chuyện mà vì mải mê lo hỏi nó chuyện khác nên mình quên không nghĩ đó là ma. Đúng rồi, chỉ có ma mới như vậy! Hà trầm ngâm một lúc, bất chợt cô bảo mẹ: – Con phải đi gặp dì Dung thôi! Bà Lệ ngạc nhiên: – Dì Dung con thì dính gì tới chuyện này? Hà chỉ lên tóc mình rồi nói: – Chính dì ấy cho con mái tóc giả này! – Nhưng… đó chỉ là tóc, nó có gì liên quan đâu? – Có! Con nghĩ ra rồi, kể từ khi con mang tóc này tới nay đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi. Hà quay sang người đạp xe lôi: – Anh cho xe chạy về ấp 4, chỗ nhà máy xay lúa Hiệp Thành. Bà Lệ hoang mang lắm, nhưng vẫn đi theo con gái…
Dì Dung lắng nghe kỹ những lời kể của Hà. Nghe xong, bà mất hẳn sự tự tin như thường lệ, và chợt kêu lên: – Vậy là đúng rồi! Bà Lệ ngạc nhiên: – Dì nói đúng chuyện gì? Quay sang Hà, dì nói mà giọng còn hơi run: – Đêm qua và mấy đêm trước, đêm nào dì cũng chiêm bao thấy có một đứa con gái với cái đầu trọc lóc, cứ gào khóc, đòi dì phải trả lại tóc cho nó! Ngọc Hà tái mặt: – Tóc gì? – Dì cũng đâu có biết. Chỉ thấy con nhỏ đẹp lắm, nhưng da mặt xanh xao, cái đầu không có tóc lại nham nhở còn hơn cái đầu con bữa trước! Lần nào trong mơ nó cũng khóc và đòi lại tóc, mà dì đâu nhớ ra có thể là mớ tóc mà dì đã cho con! – Sao bữa trước dì nói đây là tóc mua từ tiệm, có giấy chứng nhận? – Thì đó, dì đã cho con coi giấy chứng nhận hẳn hoi. Mà cái này là của ông hiệu trưởng trường Tây cho dì… Nói tới đây, bỗng bà kêu lên: – Đúng rồi, ông ta! – Dì nói ông nào? – Ông Henri, hiệu trưởng… – Người cho dì mớ tóc? Dì Dung hơi ngại khi nói ra: – Ông ấy nghỉ hưu lâu rồi, hiện sống ở Sài Gòn… Vừa rồi dì nghe tin ông ấy bị tố cáo một chuyện động trời lắm, dì không tin, nhưng người ta lại quả quyết chuyện ấy có thật! Hà tò mò: – Chuyện gì vậy dì? – Cưỡng bức một cô gái nhỏ hơn ông ta trên mười tuổi! Cả bà Lệ và Ngọc Hà đều kêu lên: – Trời ơi! Hà còn hỏi: – Mới đây hả dì? Bà Dung lắc đầu: – Chuyện cũ chứ không phải mới đây. Chuyện hồi ông ấy còn làm hiệu trưởng. Nghe nói cô gái là một nữ sinh lớp lớn… Bà Lệ tắc lưỡi: – Mấy ông Tây già thường sinh tật lắm! Dì Dung kể thêm: – Mà không chỉ cưỡng hiếp thôi đâu. Ông ta còn còn nhẫn tâm đẩy cô gái ấy vào chỗ quẫn trí rồi đi tìm cái chết nữa! Ngọc Hà không thể ngồi yên: – Có chuyện đó nữa sao dì? Dì Dung nhìn Hà, bà hơi mất tự tin: – Nghe câu chuyện đó dì lo. Nhất là mớ tóc này… Hà ngơ ngác: – Dì nói mớ tóc của con? – Ừ… dì sợ e… Bà quay sang bà Lệ: – Chị không dời đám cưới lại ít tháng được sao? Thí dụ như mình nại lý do con Hà phải né ngày tháng kỵ của ông bà gì đó… Đợi cho tóc nó mọc dài dài một chút…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!