Oan Hồn Rửa Hận - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Oan Hồn Rửa Hận


Chương 4


III.- OAN HỒN RỬA HẬN VÀ SIÊU THOÁT

Chôn cất xong tang lễ, bà Thông buồn rầu nhớ thương con chết kỳ bí do miểng kiếng đâm ngay tim nát cả ngực, hai bàn tay cũng bị miểng kiến cầy nát với cái bàn lễ đàn gì ký quái, bà lo làm lễ tuần thất chu đáo do nhà chùa lãnh phần hành lễ tại chùa cho tới tuần bá nhựt, hằng đêm ngủ thường chiêm bao thấy Anh Đào về than khóc với bà và cho biết có kẻ bày mưu kế hãm hại. Anh Đào còn quả quyết phải rửa hận mới được siêu thoát. Nó còn cho biết rõ gói thuốc mê hồn hương dằn dưới chân đèn mà nó vô tình dọn dẹp làm bật gói thuốc bốc hơi lên nó thở, hít vào xây xẩm mặt mày, vội chụp cạnh bàn để giữ thăng bằng, nhưng chụp trật lại quơ nhầm mấy tấm kiếng rớt xuống bể, nó té sấp xuống trên miểng kiếng bể khiến ngực nó bị đâm nhiều vết, nặng nhứt là miểng ghim vào tim khiến nó chết.

-Bàn thờ đó dùng vào việc gì?

-Thưa Má, bàn thờ lễ đàn cầu cơ, con và tụi bạn Yến Nhi, Diệu Tần và Thúy Hằng lập ra để cầu cơ.

-Ai bày ra cho con vậy?

-Thưa Má, con Yến Nhi nó nói nó đã cầu cơ trong nhà xác đoán vận mạng tương lai rất chính xác, nên tụi con tò mò muốn biết vận mạng mới nghe lời nó lén lút bày bàn lễ cầu cơ.

-Cơ có lên không?

-Dạ thưa có và cho biết vận mạng của cả 4 đứa, ai cũng tốt chỉ có con là vận số ngắn ngủi.

-Như vậy con có nghi ngờ đứa nào chủ mưu?

-Dạ thưa, con đã suy nghiệm chủ mưu rồi, nhưng theo pháp lý vô bằng cớ, không thưa kiện gì được hết, lại còn mang tội vu oan nữa. Má đừng buồn phiền gì nữa hết, để Má coi con rửa hận.

-Con rửa hận bằng phương tiện nào?

-Con không thể nói ra trước được, bắt đầu sau lễ tuần bá nhựt, thần hồn con đã đủ sức để thi hành việc con muốn. Xin kiếu từ!

Bà Thông thường thuật lại những điều nghe biết trong chiêm bao cho ông Thông nghe vẻ linh hiển của con gái.

-Chiêm bao mộng mị thường tình làm sao tin tưởng được.

-Để coi có đúng hay không?… Mà ông có thấy gói giấy dưới chân đèn không?

-Tôi có thấy nhưng đã cho vô thùng rác chung với miểng kiếng bể.

-Như vậy con nó nói đúng lắm!

-Nó đúng cái gì?

-Chính gói giấy đó chứa mê hồn hương đã làm nó xây xẩm mặt mày té xuống nhầm miểng kiếng đâm nó chết.

-Bà lấy đâu quả quyết vậy?

-Chính nó nói cho tôi biết.

-Mình không đủ bằng cớ, thưa kiện ra không được phần. Thôi để chờ xem nó báo oán rửa hận ra sao!

Từ ngày Anh Đào chết, bộ ba còn lại rất lạnh nhạt trong tình bạn, vì càng ngày càng thấy Yến Nhi khắng khít với Thanh Tùng, nên Diệu Tần và Thúy Hằng thường bàn tán vụ Anh Đào chết thê thảm trên vũng máu do miểng kiếng đâm thấu tim sau cuộc cầu cơ mà cả ba ra về do Yến Nhi kéo đi, bỏ mặc cho Anh Đào lo dọn dẹp, may là ban chấp pháp công an không thấu đáo được cuộc lễ cầu cơ, nên cả ba thoát nạn phỏng vấn của công an với biên bản hiện trường là Anh Đào tự tử bằng miểng kiếng.

Sau lễ tuần bá nhựt, giờ thực tập buổi chiều xong, cả ba chuẩn bị ra về, cùng nhau vào phòng vệ sinh rửa mặt mày tay chơn sạch sẽ, đột nhiên cả hai giựt mình nghe tiếng la của Yến Nhi thất thanh khi thấy gương mặt của Anh Đào xuất hiện nhăn nhó đau thương và ngất xỉu, Diệu Tần cùng Thúy Hằng vội lo cứu cấp Yến Nhi và khiêng đến phòng cứu cấp nhờ bác sĩ trực điều trị. Cả hai lo lắng cho tình trạng Yến Nhi lắm vội gọi điện thoại cho Thanh Tùng hay chạy đến chăm sóc Yến Nhi để cả hai rút lui ra về.

Khi Yến Nhi xuất viện cho Diệu Tần và Thúy Hằng biết là thấy rõ khuôn mặt nhăn nhó của Anh Đào hiện trong gương soi mặt ở phòng vệ sinh nên hoảng sợ quá hét lên ngất xỉu.

-Cậu có cho Thanh Tùng biết chuyện nầy chưa?

-Tớ đâu dám nói, chỉ cho biết là bị đột xuất tim quỵ mà thôi!

-Anh Đào linh thiêng như vậy, nguy cho bọn mình rồi đó. Cũng tại cậu bàn tính việc lập đàn cầu cơ mới ra nông nỗi.

– Tớ cũng ân hận lắm, và xin hứa không dám bày lễ cầu cơ nữa.

-Cũng tốt thôi.

Thanh Tùng cùng Yến Nhi đang ngồi tâm tình trên một bàn cà phê nơi quán Chiều Tím, thân mật tay nắm tay, Thanh Tùng đang cúi đầu xuống hôn bàn tay trắng trẻo nõn nà của Yến Nhi, bỗng nhiên Thanh Tùng thấy bàn tay của Anh Đào, lạ lùng ngẩng đầu lên thấy Anh Đào ngồi kề cận thay chỗ của Yến Nhi với vẻ mặt buồn thảm lắm, khiến Thanh Tùng nhớ lại mối tình xưa đã từng âu yếm Anh Đào nên thốt lên:

-Anh Đào em!

-Em không phải là Anh Đào mà anh!

-Anh có loạn trí không khi thấy Anh Đào vừa rồi?

-Chắc anh còn tưởng nhớ Anh Đào nên ảo giác ra Anh Đào thế à?

-Chắc là ảo giác ám ảnh anh đấy thôi.

-Như vậy anh đã giả dối với em trong tình yêu chân thật của em.

-Không phải vậy đâu em!

Yến Nhi uần oằn bỏ ra về, Thanh Tùng phải chạy theo năn nỉ ỉ ôi đưa lên xe đưa về nhà. Trong lúc lái xe Thanh Tùng lại thấy Anh Đào kề cận chớ không phải Yến Nhi và lái xe về nhà Anh Đào, mở cửa xe dìu Yến Nhi xuống lề đường trước cửa nhà.

-Chúc em ngủ ngon!

-Chào anh!

Thanh Tùng nhấn ga chạy thẳng sau khi hôn nhẹ trên má và lên xe, trong lúc Yến Nhi tưởng nhà của mình, mở cổng vào trước cửa nhà nhận chuông. Chờ một hồi, mới thấy đèn trước nhà bật sáng, ông Thông mở cửa ra hỏi:

-Đêm hôm, ai kêu cửa vậy?

Yến Nhi biết mình đã sai trật rồi, nên làm thinh thụp xuống trốn sau bụi kiểng không cho ông Thông thấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN