Oan Hồn Trong Xóm Trọ
Chương 1
Trích: Đêm đó, đang ngủ, một cơn ác mộng chợt đến khiến Thanh giật mình thức giấc. Trong lúc cố gắng vỗ về lại giấc ngủ, cậu bỗng cảm giác có người đang hát ở quanh đây. Thanh nín thở, lắng tai, đúng là có tiếng hát thầm, phát ra từ phía căn phòng trống. Cậu rất ngạc nhiên, ko rõ ai còn thức để mà rì rầm vào giờ này?…
Nhà trọ mới
Nhân vật chính của câu chuyện này tên Thanh, phóng viên báo M., Thanh cũng đồng thời là một nhà văn trẻ với những truyện ngắn rất được chú ý trong thời gian gần đây.
Quê ở Thanh Hóa, từ thuở còn là sinh viên đến nay, giống đa số các bạn Sv ngoại tỉnh khác, Thanh đã chuyển qua vô số các nhà trọ trong nhiều vùng của HN. Gần đây nhất, là 1 nhà trọ trên đường Hoàng Hoa Thám. Do xích mích với chủ nhà và cảm thấy môi trường làm việc nơi đây ko phù hợp với công việc vốn phải làm ở nhà nhiều, Thanh quyết định chuyển chỗ.
Ko vất vả lắm, Thanh tìm được chỗ mới khá vừa ý với một cái giá phải chăng gần phố Chùa Láng. Sau một thời gian chuyển đồ đạc và ổn định chỗ ở, Thanh bắt đầu tìm hiểu thêm về môi trường mới của mình.
Đây là một xóm trọ vừa phải với 8 phòng khép kín, gồm 2 dãy đối mặt vào nhau và lối đi ở giữa, mỗi phòng rộng khoảng 14m2. Có một điểm khá đặc biệt so với các xóm trọ khác, là hầu hết người thuê phòng ở đây đều đã đi làm(Thường ở các xóm trọ thì SV chiếm số đông).
Cùng dãy với phòng Thanh, phòng ngoài cùng thuê bới 1 cô gái vũ trường chính hiệu với đặc điểm quen thuộc của những cô gái làm “nghề” này: Ngủ cả ngày và chỉ “đi làm” sau 7 giờ đêm. Cô nàng hầu như ko tiếp xúc và cũng chẳng chào hỏi ai bao giờ, tựa như xung quanh cô ta chẳng có ai cả vậy. Những bộ quần áo khiêu khích đến cùng cực của cô ta khiến Thanh nhiều lần muốn bắt chuyện hầu khai thác thông tin, tuy nhiên cô nàng chưa bao giờ có ý tiếp chuyện Thanh hay bất cứ 1 ai khác. Vậy là ý định viết một câu chuyện về gái vũ trường của Thanh đành gác lại.
Phòng cuối cùng của dãy là 1 chàng công an trẻ mới ra trường tên Tú. Đây là một con người khá kỳ dị. Chưa bao giờ Thanh thấy anh ta có mặt ở nhà mà ko say xỉn. Anh ta thường đi làm suốt ngày và chỉ trở về nhà vào buổi tối, khi đã say bét nhè.
Sát phòng Thanh là một anh chàng cũng còn khá trẻ, suốt ngày bận rộn với những triết lý, những tư tưởng cao siêu. Đó là một người làm ở văn phòng chính phủ, tên Lai. Anh ta đã từng thuyết giảng cho Thanh hàng vài giờ một cách say mê về tư tưởng HCM, về chủ nghĩa duy vật, tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân… “Một người cs mẫu mực”- Thanh tự nhủ. Rất may anh chàng này cũng ít khi có mặt ở nhà.
2 phòng đầu của dãy còn lại, được thuê bởi những người lao động phổ thông, họ gồm 6 người, 3 nam ở 1 phòng và 3 nữ phòng còn lại. Họ sống kham khổ, ăn uống tiết kiệm một cách tối đa và làm việc cũng 1 cách tối đa. Ít khi họ về trước 10h đêm và cũng ít khi thức dậy sau 5h sáng.
Phòng cuối cùng của dãy này là một căn phòng còn trống, Thanh chưa thấy bất cứ ai nhắc đến căn phòng này. Mà thực ra, 1 căn phòng trống cũng chẳng có gì thú vị đáng để tìm hiểu. Thanh chỉ hơi lạ ở chỗ căn phòng này kín đến mức khó tin, và một điểm nữa là ko có ai hỏi thuê nó cả. Có lần Thanh đề cập đến nó với bà chủ nhà, bà ta bảo rằng căn phòng này chưa hoàn thiện và ko thể ở được.
Cô nàng sinh viên
Cạnh căn phòng trống, đối diện với phòng Thanh là phòng của một cô SV ĐH Ngoại Thương năm thứ 3, tên Thu. Cô SV này, Thanh đã có nhiều dịp tiếp xúc, và ngay lập tức dành cho nàng nhiều cảm tình tốt đẹp. Nàng vui tính, dí dỏm, và đặc biệt, rất thông minh. Nàng thường phản bác lại những triết lý mà một người đã từng trải, có nhiều kinh nghiệm trên văn trường như Thanh cho là đúng. Đôi khi nàng thắng và Thanh đành chấp nhận thay đổi quan điểm của mình. Nàng đi học cả ngày, Thanh chỉ gặp được nàng sau 6h chiều, là thời điểm nàng tan học. Họ thường bàn luận với nhau về đủ thứ chuyện trên trời, dưới biển. Những ý kiến của nàng luôn khiến cho Thanh thán phục hoặc mỉm cười. Đôi khi Thanh cười thầm tự nghĩ, dường như xóm trọ này sinh ra chỉ để cho 2 người, bởi vì những người xung quanh, hoặc là ko có nhà, hoặc là ko quan tâm đến những gì xảy ra xung quanh họ.
Ban đêm, khi anh chàng công an được rượu đưa vào giấc ngủ, anh chàng văn phòng chính phủ mệt nhoài với những triết lý mà anh ta đã nói cả ngày ở khắp mọi nơi, đang ngáy khò khò, những người lao động phổ thông thì chưa về hoặc là đã đi ngủ, cô gái vũ trường đi làm, thì điểm hẹn trước nhà lại thành nơi lý tưởng cho Thanh và nàng ngồi tâm sự. Họ thường mang ra 2 chiếc ghế con, ngồi đối mặt nhau và nói hết chuyện này đến chuyện khác.
Thời gian trôi đi, càng ngày Thanh càng cảm thấy nàng có 1 vị trí quan trọng trong trái tim mình. Lúc này, những tác phẩm của Thanh luôn phảng phất hơi thở của nàng, mùi hương của nàng. Không những ảnh hưởng đến ngòi bút của Thanh, hình ảnh của nàng dường như còn làm đảo lộn cả nếp sống và phong cách, cá tính của cậu. Trước đây, những khi có liên hoan hoặc những dịp tụ tập bạn bè, Thanh hầu như ko quan tâm đến chuyện ở lại hay về, cậu sẵn sàng ngủ lại nhà bạn, hay thậm chí bất cứ nơi nào có thể ngủ được. Nhưng giờ đây, ngay cả khi say bí tỉ, Thanh cũng luôn cố gắng lết về đến nhà bằng được. Trái tim cậu như tan ra trước những lời ân cần hỏi han lẫn trách móc của nàng, và khi nàng âu yếm dìu cậu vào phòng, mùi hương từ cơ thể nàng khiến cậu tỉnh hẳn rượu. Những lúc như vậy, cậu luôn tỏ ra mệt mỏi hơn mức cần thiết để được nàng quan tâm, chăm sóc nhiều hơn.
Lúc này, anh chàng công an có vẻ như cố gắng tiếp cận với cậu, nhưng thái độ của anh ta cục cằn và thô lỗ khiến Thanh khó chịu. Thanh có cảm giác anh ta gây gổ với mình vì cho rằng cậu lấy mất một cái gì đó của anh ta, cái mà anh ta rất yêu quý nhưng lại nằm ngoài tầm với. Thanh nghĩ anh ta ghen tị, bởi vì rõ ràng là Thu rất có cảm tình với cậu. Điều đó, dù ko ai nói, nhưng tất cả mọi người đều biết.
Một đêm Thanh về muộn, đang loay hoay mở khóa cửa thì chàng công an từ đâu nhảy đến, anh ta đặt cả 2 tay lên vai cậu và nói giọng lè nhè, nồng nặc mùi rượu: “Mày!… Mày đã gặp nó phải ko, mày đã yêu nó phải ko? Chúng mày… con điếm đó, nó…”. Thanh hết sức khó chịu với những lời lẽ sỗ sàng đó, cậu đẩy hẳn chàng ta ra, nói với thái độ kiềm chế nhất mà cậu có thể: “Anh còn nói về Thu như vậy một lần nữa, tôi sẽ đấm vỡ mõm anh ra đấy!!!”. Chàng công an trợn tròn đôi mắt đầy những tia máu vằn vện, chỉ tay vào Thanh, nói trong sự ngỡ ngàng: “Thu! Thu à!… Thôi chết cụ mày rồi… Tao…”.
Ban đầu, Thanh nghĩ hắn sẽ lao thẳng vào mình, nhưng ko, lúc đó, đôi mắt hắn đỏ hoe tựa hồ muốn khóc, rồi hắn quay mặt đi thẳng vào phòng, đóng chặt cửa lại. Một lúc sau, Thanh có thể nghe rõ tiếng cười man rợ phát ra từ phòng hắn, một lúc sau nữa, là những tiếng gào, dường như hắn đã cố gắng kiềm chế để tiếng gào đó ko phát ra quá lớn.
Thanh kể chuyện đó với nàng, nhưng dường như nàng ko để tâm cho lắm. Chỉ đến khi Thanh gặng hỏi giữa nàng và hắn có chuyện gì, nàng mới ngập ngừng giải thích: “Hắn thích em, nhưng em ko thích hắn, hắn cục cằn, thô lỗ và hay rượu chè, em kinh tởm hắn!”.
Hôm sau, chàng công an ko còn cố gắng tiếp xúc với Thanh nữa, anh ta say nhiều hơn và về nhà muộn hơn.
Thời gian trôi đi, cái gì đến đã phải đến. Thanh ngỏ lời yêu nàng và nàng cũng nhận lời yêu Thanh mà chẳng cần suy nghĩ nhiều. Đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu, Thanh ngỡ như đến bây giờ cuộc sống của cậu mới thực sự có ý nghĩa, có mục đích. Cậu cảm thấy mọi thứ dường như đều đẹp hơn, đáng yêu hơn, công việc cậu làm trở nên thú vị hơn và những sự bực dọc thường ngày cũng dường như bớt căng thẳng hơn.
Giống như bao đôi tình nhân khác, họ có với nhau những lời thề, những lời hứa hẹn, cái nắm tay và những nụ hôn. Tóm lại, họ hạnh phúc và sung sướng như tất cả các đôi yêu nhau khác trên thế gian này. Tuy nhiên, Thanh cho rằng mình là người hạnh phúc nhất. Đại khái, đó là cảm giác của người đang yêu, vì vậy xin ko nhắc đến nhiều ở đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!