Oan Hồn Trong Xóm Trọ - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
242


Oan Hồn Trong Xóm Trọ


Chương 11


Mấy năm nay, anh sống như một cái xác, duy vật hoàn toàn. Bề ngoài anh cười đó, nói đó, đi lại đó, nhưng đó ko phải là con người thật của anh. Chỉ đến khi đêm về, khi mà đôi bàn tay anh run run vuốt ve trên những tấm hình của em, những kỷ vật của em, anh mới thực sự là chính mình, anh mới cảm thấy tâm hồn mình đúng là của 1 con người.

Như em đã biết, anh là người con trai duy nhất trong 1 dòng họ lớn, cũng có nghĩa là người nối dõi duy nhất của dòng họ này. Ko chỉ bố mẹ mà cả dòng họ đều trông cậy, hi vọng vào anh. Họ giục anh lấy vợ từ vài năm nay, nhưng, đến cả một rung động nhỏ nhất với người khác giới anh còn ko có, thì làm sao có thể lấy ai được. Anh ko yêu, anh ko lấy ai được, bởi vì trái tim anh ko còn nữa, Thu ạ. Nó đã chết từ buổi tối hôm đó rồi. Nó chết theo em, theo hình bóng của em. Chỉ có đêm về, thì linh hồn của nó mới quay lại, nhập vào anh để anh có thể rung động trước những kỷ vật của 2 chúng ta.”

“Tên khốn, mày câm đi, đừng lừa tao thêm một lần nữa”. “Thu” nghiến răng, mặc dù đôi mắt “cô” đã đỏ hoe.

“Chị ơi, chị đừng như thế nữa”.- Chỉ nói được đến đây, Nhung òa khóc. Cô khóc nấc lên, khóc như chưa bao giờ được khóc. Đã bao năm qua Nhung ko được khóc, hay nói chính xác là cô ko khóc được. Trong chốn bụi trần, Nhung lỳ lợm và chai cứng đến mức khó tin. Giờ đây, Nhung muốn khóc bù cho tất cả những năm tháng đã qua.

“Em! Em tôi, đứa em gái bé bỏng ngày nào của chị. Vì chị mà em phải vất vả, vì chị mà em phải đau khổ. Chị thương em lắm em có biết ko. Hãy lại đây, lại đây cho chị được ôm em vào lòng.”

Nhung khóc to hơn, cô lao về phía Thu, ôm chầm lấy “chị”, bỏ qua nỗi sợ hãi vì đây là một hồn ma, bỏ qua mối nguy hiểm với con dao trên tay “Thu”. “Thu” bỏ dao xuống đất, run run vuốt ve trên khuôn mặt Nhung.

Góc Nhìn thấy đây là cơ hội tốt nhất để lao đến cướp lấy con dao, nhưng sau 1 khắc đắn đo, anh quyết định ko làm thế. Mọi chuyện có thể sẽ tồi tệ hơn nếu làm cho “Thu” bị kích động.

“Tất cả chỉ vì hắn, vì gia đình hắn em ạ. Hắn đã làm cho chị ra nông nỗi này”.

Nhung quắc mắt quay sang nhìn Lai. Đây chính là kẻ đã hại chết chị cô? Cô nghiến răng nói trong nước mắt: “Hắn, hay gia đình hắn đã giết chị phải ko?”. Lai nhắm mắt lại tránh tia sáng căm thù của Nhung nhưng anh ko giải thích.

“Ko phải thế em ạ, em đừng hiểu nhầm. Chị căm thù hắn, nhưng chị ko muốn em hiểu sai sự việc. Chị sẽ kể cho em nghe đầu đuôi câu chuyện.

Trước đây chị và hắn yêu nhau, như thỉnh thoảng chị vẫn kể cho em nghe đấy. Gia đình hắn tìm mọi cách ngăn cản ko cho hắn yêu chị. Họ bảo chị là con bé mồ côi, mất nết, rồi tuổi của chị và hắn ko hợp nhau, số chị sát chồng… còn nhiều lý do lắm. Nhưng sự thực thì họ đã nhắm cho hắn một con bé là tiểu thư con nhà giầu, có bố làm rất to ở trong chính phủ. Nếu lấy được con bé đấy, thì sự nghiệp của hắn sẽ lên như diều gặp gió, có thể thăng tiến nhanh và làm những chức vụ mà người đời mơ ước. Hắn là con trai duy nhất trong một dòng họ chỉ đẻ toàn con gái, vì vậy hắn là niềm hi vọng, niềm tự hào của cả dòng họ đó. Họ hi vọng khi cưới được con bé kia, hắn sẽ làm rạng danh dòng họ.

Hắn ko muốn xa chị, và chị cũng thế. Nhưng gia đình hắn ngày càng quá quắt. Đầu tiên họ thuyết phục, rồi đến dọa nạt, cuối cùng họ nói thẳng: “Cả dòng họ chúng tao ko muốn thấy cái mặt của mày, mày là thứ giá áo túi cơm bẩn thỉu, thứ con gái rẻ tiền, mày ko xứng đáng được có mặt trong dòng họ của chúng tao. Mày nên biết thân biết phận cút đi thì hơn.”. Ban đầu họ chỉ muốn hất cẳng chị đi cho con trai họ tự do yêu người đó, nhưng qua thời gian, họ căm ghét chị vì cho rằng chị cứng cổ, lỳ lợm và luôn đối đầu với họ. Sau nhiều tháng đấu tranh ko có kết quả, chị và hắn quyết định cùng nhau tìm cái chết.

Để tượng trưng cho một tình yêu bất tử, cả 2 quyết định sẽ làm một vòng hoa hồng kết hình trái tim ở ngay chỗ mà cả 2 sẽ từ giã cõi đời. Vậy là một ngày chủ nhật, hắn đi mua hoa, nến cùng một số dụng cụ để làm trái tim. Chị ở nhà làm 2 sợi dây thòng lọng. Chị đã mắc sai lầm ở đây.

Chị vốn ko cao trong khi hắn lại khá cao. Khi làm dây treo cổ, chị lấy chiều cao của mình làm chuẩn để đo dây. Sau đó buộc cả 2 nút thắt có độ cao bằng nhau. Khi mọi việc xong xuôi, cả 2 đưa đầu vào thòng lọng, hôn nhau lần cuối và đạp chiếc ghế dưới chân để quyết tâm ra đi vĩnh viễn. Mắt chị tối sầm lại và chị ko biết gì nữa, trong khi hắn thì ko như vậy. Hắn cao, và vì vậy, khi đạp ghế chân hắn vẫn còn chạm đất, hắn đã tháo sợi dây ra khỏi cổ và bỏ chị ở lại 1 mình.”

“Mọi việc ko đơn giản như vậy đâu, Thu ạ, em hãy nghe anh nói.” – Lai mở mắt ra, nhìn vào mắt Thu cố gắng thanh minh.

“Câm đi!!! Mày ko được phép nói ở đây.”

Rồi “Thu” nói tiếp: “Sau khi chết, biết hắn ko chết theo mình, chị đã vô cùng đau khổ. Em có hiểu sự đau khổ của 1 hồn ma là thế nào ko Nhung? Ko như người sống, hồn ma ko còn thân xác để hưởng những cảm giác khoái lạc về vật chất. Cái mà mọi người hay gọi là linh hồn, thực ra chỉ là dòng tư tưởng của người đã chết, nó chính là cái tôi, cái bản ngã của mỗi người. Nó tồn tại dưới 1 dạng sóng điện từ. Khi còn sống, linh hồn tồn tại trong cơ thể sinh lý của con người và điều khiển nó. Cả 2 cộng sinh với nhau để cùng tồn tại. Khi cơ thể đói, nó điều khiển con người đi tìm thức ăn, khi cơ thể khát, nó điều khiển đi tìm nước uống. Bên cạnh đó, khi linh hồn yêu một ai hay thích một cái gì đó, nó sẽ điều khiển cơ thể làm những hành động hòng đạt được mục đích của nó. Tóm lại, cơ thể con người ví như chiếc xe, còn linh hồn là người tài xế. Khi linh hồn thoát ra khỏi cơ thể, giống như người tài xế mất xe vậy. Ko còn phương tiện giúp cho tài xế đi đến đích của mình nữa. Nếu người tài xế bằng lòng dừng lại và chấp nhận sống ko có xe thì ko sao, nhưng nếu anh ta vẫn quyết tâm đi đến đích, thì đó là một sự khó khăn và đau khổ vô cùng. Linh hồn cũng vậy, một kẻ tham ăn luôn cảm thấy đói và thèm ăn, nhưng hắn ko còn cơ thể để ăn nữa, vì vậy hắn luôn ở trong trạng thái thèm khát. Hắn tìm đến những chỗ có yến tiệc, hội hè… để tìm cách cộng hưởng với những rung động khoái trá khi người ở đó ăn thoát ra. Như em biết đấy, khi em ăn một miếng táo, lưỡi của em sẽ cảm nhận hương vị, sau đó chuyển thành tín hiệu thần kinh truyền lên não và não phân tích hương vị ngon hay dở của miếng táo này. Linh hồn kẻ tham ăn tìm cách cộng hưởng với loại tín hiệu này hòng thỏa mãn nhu cầu thèm ăn của hắn. Nhưng đấy chỉ là ảo tưởng, khiến hắn càng đau khổ hơn, càng thèm hơn.”

Góc Nhìn nghe như nuốt lấy từng lời của “Thu”. Có nhiều điểm giống với những gì anh đã biết, nhưng cũng có rất nhiều điều anh chưa biết. Đây sẽ là một nguồn tư liệu vô giá cho anh trong quá trình sáng tác.

“Chị nói dài vậy để cho em hiểu, một hồn ma mang tâm trạng như chị sẽ đau khổ đến mức nào. Ko còn thân xác, chỉ tồn tại bằng tư tưởng, chị đã khổ sở đến cùng cực khi tràn ngập trong sự tồn tại bây giờ của chị chỉ là tư tưởng thất vọng và đau khổ khủng khiếp vì bị dối lừa, bị phản bội. Em cũng có thể hiểu là, chị thực sự ko còn nữa, những gì mà mọi người nghĩ là hồn ma của chị lâu nay, thực ra chỉ là những tư tưởng oán hận, căm thù, bất mãn của chị mà thôi. Một người ko còn gì phải tiếc nuối khi chết, linh hồn họ rất bình an và thanh thản, do đó, tần sóng giao động của loại sóng cấu tạo nên linh hồn họ rất nhẹ, loại sóng này ko thể tác động đến người sống. Những người như vậy, thường đầu thai rất nhanh. Ngược lại, một người như chị chết, sóng cấu tạo linh hồn của chị dao động với tần số hết sức dữ dội và có thể tác động đến thần kinh người sống, tất nhiên là chỉ 1 số người mà thôi.”

“Thu” dừng lại và chỉ vào Lai: “Tất cả những đau khổ đến cùng cực mà chị phải chịu đều do hắn mà ra.”

Nhung đã nín khóc, nhưng cô ko biết phải cư xử ra sao trong tình huống này. Nhung luôn nghĩ chị mình bị sát hại, nhưng giờ, mọi việc đã rõ, chính chị cô chủ động đi tìm cái chết với mong muốn được ở mãi bên người mình yêu. Nhung ko biết phải đổ lỗi cho ai bây giờ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN