Oan Hồn Trong Xóm Trọ - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
208


Oan Hồn Trong Xóm Trọ


Chương 14


Phần kết:

Hai tuần sau.

Sáng ngày chủ nhật, 16/8/2009, tại quán cà phê M. trên phố Chùa Láng.

Góc Nhìn, Thanh, Lai và một cô gái nữa chưa rõ danh tính đang cùng nhau trò truyện. Bọn họ dường như đang chờ ai đó.

Một chiếc xe máy dừng trước quán, điều khiển xe là một cô gái. Phía sau cô gái, là 1 anh chàng, tay trái và chân phải của anh ta giấu kín sau những cục bột to đại tướng. Anh ta để chiếc nạng ngang trên đùi và dùng cánh tay còn lại bám nhẹ vào hông cô gái.

Đó là Tú và Nhung. Hai người xuống xe, Nhung giúp Tú bước vào quán. Sau khi chào hỏi mọi người, Tú đưa mắt nhìn cô gái lạ mặt tò mò. Góc Nhìn vội giới thiệu: “Giới thiệu với Tú và Nhung: Đây là em Thoan, bạn anh. Thoan cũng là một độc giả theo dõi bộ truyện “Oan hồn trong xóm trọ” kể từ khi anh quyết định post từng phần của câu truyện này lên 9Xinh.com. Cũng như rất nhiều độc giả khác, Thoan có nhiều thắc mắc cần được giải đáp. Vì vậy, hôm nay nhân dịp chúng ta gặp nhau đông đủ ở đây, anh đưa Thoan đến với tư cách là một độc giả muốn hiểu rõ tất cả các nút thắt trong câu truyện kỳ dị mà chúng ta vừa trải qua.”

Góc Nhìn nhấp 1 ngụm cà phê, anh nói tiếp: “Còn giới thiệu với Thoan, đây là Tú, kia là Nhung, 2 nhân vật quen thuộc mà chắc em đã biết.”

Sau khi chào hỏi xã giao và nói chuyện phiếm với nhau một cách vui vẻ, đến phiên mọi người nhường cho Thoan vị trí trung tâm để cô chất vấn.

Thoan hơi lúng túng, nhưng được sự ủng hộ của mọi người, cô mạnh dạn lên tiếng: “Chi tiết đầu tiên em thắc mắc, là tại sao khi anh Thanh và chị Thu yêu nhau, anh Tú ở cạnh đó cảm thấy khó chịu và đã tỏ thái độ ra mặt với anh Thanh, nhưng lại không thấy nhắc gì đến chuyện trong thời gian đó, chị Thu có gặp anh Tú và mối quan hệ của họ tiếp diễn ra sao?”

Góc Nhìn chưa kịp lên tiếng thì Tú đã nói: “Ko, kể từ lần gặp lại Thu ở trong căn phòng trống cùng 2 sợi dây thòng lọng, anh ko bao giờ được gặp lại Thu nữa. Anh vẫn rất yêu Thu, nên dù sợ, nhưng anh quyết ở lại xóm trọ với hi vọng một lúc nào đó gặp lại cô ấy và nghe cô ấy giải thích tất cả mọi chuyện. Tiếc là chẳng bao giờ anh gặp được cô ấy nữa. Khi Thanh chuyển đến, nhìn thấy Thanh có những biểu hiện khác thường, như hay mang ghế ra ngồi trước nhà, lẩm bẩm như đang nói chuyện với ai đó, ánh mắt thì mơ màng… Anh đoán Thanh có thể đã nhìn thấy Thu, giống mình năm nào. Anh cảm thấy rất thất vọng, hụt hẫng vì rõ ràng Thu có thể hiện ra trước mặt người khác nhưng lại ko liên lạc với anh để cho anh một lời giải thích. Đồng thời, anh cũng có ý định ngăn cản Thanh vì ko muốn cậu ta vấp phải sai lầm giống mình năm nào.”

Thoan gật gù: “Thì ra là vậy, vậy cũng có nghĩa là Nhung tuy có mặt ở xóm trọ cả lúc anh Tú yêu chị Thu và sau này là anh Thanh, nhưng cũng ko nhìn thấy chị Thu phải ko?”

“Đúng vậy, mình chưa bao giờ được nhìn thấy chị cả, kể từ khi xảy ra biến cố”. – Nhung giải thích – “Tất cả những hình ảnh mọi người thấy về chị Thu chỉ là ảo giác trong đầu họ mà thôi.”

Thoan tiếp tục đưa ra câu hỏi: “Có một chi tiết em thấy ko logic lắm, đó là trước đây, chị Thu hầu như chỉ xuất hiện vào buổi tối, sau 6h, nhưng trong phần 3, thì dường như mọi chuyện đều diễn ra vào ban ngày?”

Góc Nhìn vội trả lời: “Cái này là do anh không khéo viết, khiến độc giả ko có khái niệm rõ ràng về thời gian trong phần 3. Nhưng thực ra, chỉ cần phân tích kỹ một chút có thể thấy rõ. Một là buổi trưa Lai thấy Thanh mua hoa ở ngoài đường, sau đó Lai gặp anh ở xóm trọ khi đã đi làm về. Tức là lúc đó cũng đã khá muộn. Tiếp đó, anh vào phòng Thanh chụp ảnh vòng hoa, rồi sang phòng Lai để biết tin tức Tú bị tai nạn, rồi lại nói chuyện với Nhung khá lâu. Từng đấy biến cố đủ để chúng ta hiểu rằng khi anh và Nhung có mặt ở bệnh viện thăm Tú, thì đã là buổi tối. Anh đã mắc sai lầm khi ko tả kỹ diễn biến của thời gian.

Thu thường xuất hiện vào buổi tối, vì theo anh, đó là giờ người ta trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, căng thẳng, tinh thần uể oải và dễ bị tác động nhất. Ngày chủ nhật, mọi người đều thoải mái về tinh thần nên Thu ít khi xuất hiện. Vả lại, khi những biến cố cuối cùng diễn ra, Thu ko trực tiếp xuất hiện mà chỉ hành động thông qua Thanh, vì vậy cũng ko nhất thiết phải là buổi tối.”

“Vâng, vậy thì em đã hiểu, à, còn nữa, về những bài thơ xuất hiện trong phần 1, rõ ràng là về trình tự thời gian, thì chị Thu ko thể là người quen biết anh được. Vậy tại sao chị lại biết những bài thơ anh làm?” – Thoan tiếp túc chất vấn.

Nhung định lên tiếng nhưng Góc Nhìn gạt đi, anh nói: “Cái này sẽ được giải thích rõ trong phần 4, và cũng là phần cuối của câu chuyện, em nhớ đón đọc vào tối thứ 2, ngày 17/8 nhé.”

“Vâng, còn 1 chi tiết cuối cùng em muốn hỏi, đó là tin nhắn MMS có cả hình mà anh nhận được, anh giải thích thế nào?”

Góc Nhìn lúng túng thấy rõ, anh trả lời: “Câu hỏi này, anh thú thực là quá khó. Anh ko biết thực ra nó là thế nào cả, nhưng anh đoán, có lẽ, linh hồn của Thu tồn tại dưới dạng sóng điện từ nên cô ấy có thể đã tác động vào sóng điện thoại để tạo ra tin nhắn này, tuy nhiên anh ko tin tưởng vào khả năng này lắm…”

Đúng lúc này, điện thoại của Góc Nhìn reo vang, anh xin phép mọi người rồi đứng lên nghe máy. Thái độ của Góc Nhìn trở nên kỳ cục. Vừa nghe điện thoại, anh vừa vặn vẹo đôi môi, rồi lại vân về chòm râu ngắn cũn cỡn. Cuối cùng, anh nói: “Được rồi, mình sẽ sớm liên lạc lại với bạn, đừng căng thẳng quá.”. Đoạn anh trở lại bàn cà phê.

“Có chuyện gì thế?” – Lai hỏi.

Góc Nhìn vừa khuấy những viên đá trong cốc cà phê vừa trả lời: “Có lẽ tớ lại sắp có một cuộc phiêu lưu nữa vào thế giới tâm linh. Lần này, xem ra không kỳ dị như câu chuyện của chúng ta vừa rồi, nhưng về mức độ thương tâm, thì chẳng kém.”

“Trời ơi, thật đáng tiếc là bọn em ko được là nhân vật trong truyện mới của anh nữa rồi. Nghĩ đến em cứ thấy hụt hẫng thế nào ý. Trong truyện này, bọn em đều là nhân vật quan trọng, nhưng truyện sau, lại một dàn nhân vật khác chẳng có liên quan đến bọn em chút nào.” – Nhung vừa nói vừa liếc sang phía Tú.

Tú cười, nói oang oang: “Mà này, bận gì thì bận, thỉnh thoảng ông anh phải qua xóm thăm lại mọi người chứ, suốt ngày mất tăm đi đâu ấy. Cả mấy hôm tôi ở bệnh viện cũng thế, may mà có em Nhung chăm sóc, chứ ko thì tôi cũng chết vì tủi thân mất.”. Rồi Tú quay sang nhìn Nhung với ánh mắt biết ơn trìu mến.

Nhung lúng túng đỏ mặt, cô cụp 2 mi mắt xuống, cười nhẹ: “Hi!…”

Góc Nhìn ko nhịn nổi cười: “Ở đây lại có người đang muốn cưa sừng làm nghé.”

Tất cả cùng cười vang trong sự bẽn lẽn của Nhung. Tú vừa cười vừa nói: “Nhưng tôi lại thích trâu cưa sừng cơ, đụng vào mấy con nghé non dễ phải bóc lịch lắm, phải ko, em nhỉ!”

Mọi người lại cười ầm ĩ. Nhung xấu hổ, cô đấm thùm thụp vào lưng Tú: “Cái anh này…”

Đợi mọi người cười dứt, Thanh lúc này mới lên tiếng: “À, mà anh định đặt tên câu truyện kế tiếp là gì thế?”

Góc Nhìn đắn đo một lúc, đoạn anh trả lời: “Có thể nó sẽ là “Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám””…

Hết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN