Oan Hồn Trong Xóm Trọ
Chương 4
Trong một quán cà phê trên phố Chùa Láng, Thanh ngồi sốt ruột đợi Góc Nhìn. Một chàng thanh niên có dáng người tầm thước, gầy bước vào quán. Anh ta rút điện thoại bấm số và nhìn quanh. Điện thoại của Thanh reo vang, cậu giơ tay lên với anh chàng nọ. Anh ta bước lại. Thanh cười và hỏi: “Em đang đợi anh T., admin trang web 9Xinh.com, có phải là anh ko ạ?”. Chàng thanh niên cười xác nhận: “Phải, còn cậu là Thanh?”
2 người nói chuyện xã giao và giới thiệu về nhau một lát. Góc Nhìn là một người ít nói và nói rất nhỏ, anh ta có vẻ thận trọng trong giao tiếp và ít khi cười, điểm đặc biệt nữa là anh ta chỉ cười nhẹ, cười nửa miệng chứ ko cười to bao giờ. Tuy nhiên, ko vì thế mà Góc Nhìn ít cởi mở. Ngược lại, anh ta rất thẳng thắn và sẵn sàng trả lời các câu hỏi Thanh đưa ra. Đặc biệt, khi biết Thanh là phóng viên, Góc Nhìn đã tỏ ra có thiện cảm nhiều hơn với cậu. Anh ta nói đùa: “Một tuần cậu bịa được bao nhiêu bài báo?”.
Góc Nhìn cho biết anh ta đã từng có 1 thời gian dài làm việc cho nhiều tờ báo lớn và hiện giờ vẫn còn làm cho một vài tờ. Tuy nhiên, niềm đam mê chính của Góc Nhìn là quản lý web và thiết kế kiến trúc. Anh ta dự định mở một văn phòng kiến trúc và mở rộng quy mô trang web của mình. Sau một hồi đàm đạo, Thanh quyết định đi thẳng vào vấn đề chính. Cậu rụt rè hỏi Góc Nhìn:
– Anh là tác giả của bài “Một cơn mưa buồn?”
– Phải, cậu có vấn đề gì với bài thơ đấy sao?
– Dạ, anh có thể cho em biết bài thơ ấy anh sáng tác khi nào được không ạ?
– Hè năm 2004 thì phải. Mình có cảm giác là cậu đang nghi ngờ mình ko phải là tác giả bài thơ này? Thế nào, có 1 người khác cũng nói anh ta là tác giả của nó à?
– Dạ ko, xin anh đừng hiểu nhầm, chẳng là có 1 số chuyện kỳ lạ liên quan đến em, trong đó có cả bài thơ này. Em cũng chẳng biết phải giải thích thế nào cho anh rõ…
Thanh cảm thấy lúng túng, cậu chưa định kể cho Góc Nhìn nghe chuyện của mình, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, cậu cũng chẳng biết phải nói gì tiếp với anh ta. Chợt Thanh nhớ đến 2 bài thơ trước, cậu hỏi tiếp:
– À, thế anh có biết một bài thơ như thế này:
“Gió lạnh đêm hè mắt đã cay
Bơ vơ một cõi nào ai hay
Lòng mang một nỗi niềm u uẩn
Chờ mong người mãi, ai có hay”
Góc Nhìn trợn mắt nhìn Thanh, anh ta nói bằng thái độ kỳ quặc:
– Cũng lại là một bài thơ của tôi, nhưng bài này tôi chưa bao giờ công bố. Tại sao cậu lại biết nó?
– Vậy còn bài này:
“Nếu anh là cánh diều
Em sẽ là sợi chỉ
Vì nếu ko có chỉ
Diều sẽ chẳng dám bay đâu”
– Cũng lại một đoạn trong một bài thơ của tôi. Sao cậu biết? Cậu làm cho tôi cảm thấy sợ đấy!
Thanh hơi lúng túng, nhưng cậu quyết định sẽ kể hết mọi chuyện cho Góc Nhìn, bởi vì Góc Nhìn là tác giả của tất cả những bài thơ đó, ắt hẳn anh ta phải là một mắt xích gì đấy trong toàn bộ những chuyện kinh dị xảy đến với cậu gần đây.
Thanh nhấp một ngụm cà phê và bắt đầu: “Em mới chuyển nhà đến phố X, gần Chùa Láng này, nói thật với anh, là thời gian vừa qua ở đây có xảy ra một vài câu chuyện mà em ko thể nào giải thích nổi…”
Góc Nhìn bất chợt ngắt lời Thanh: “Đợi đã, cậu cũng ở phố X à? Cách đây 1 năm tôi cũng ở đấy, thế cậu có biết cậu Tú làm công an và anh Lai, làm việc bên văn phòng chính phủ ko nhỉ?”
Thanh ko bất ngờ lắm với những điều Góc Nhìn vừa nói, bởi khi quyết định kể toàn bộ câu chuyện cho Góc Nhìn nghe, cậu đã đoán chắc anh ta phải có một mối liên hệ nào đấy với xóm X, và có thể là cả căn phòng trống nữa.
“Vâng, em có biết, họ vẫn ở đấy”
Góc Nhìn cười, đôi mắt anh sáng lên: “Ngày xưa tôi chơi khá thân với họ đấy, thằng công an thì vừa hiền vừa ngoan, còn thằng Lai kia, hơi dở hơi một tí, nhưng nói chung chơi được. Ngày xưa tôi ở cạnh phòng thằng Tú công an ấy.”
Thanh nhìn vào mắt Góc Nhìn, cậu nói chậm rãi: “Em cũng đang ở căn phòng ấy.”
Góc Nhìn hơi giật mình, anh ta vân vê bộ râu ngắn lún phún rồi nói như đang hồi tưởng: “Căn phòng ấy, chà, xem ra tôi và cậu rất có duyên với nhau đấy nhỉ, những bài thơ nữa. Có vẻ như chúng ta sẽ còn rất nhiều điều để nói nữa đây.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!