Oan Hồn Trong Xóm Trọ - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
286


Oan Hồn Trong Xóm Trọ


Chương 6


Góc Nhìn lấy máy ảnh chụp lại chi tiết cảnh vòng hoa, anh quay sang nói với Thanh: “Cậu dọn dẹp đi được rồi đấy, nhớ nhẹ tay với những bông hồng thôi nhé. Tôi sẽ nhờ người tìm hiểu rõ hơn về lịch sử của căn phòng trống này, lý do bà chủ nhà giải thích ko thuyết phục được tôi nữa rồi, ko có lý do gì bà ta lãng phí một căn phòng lâu đến vậy chỉ với lý do chưa hoàn thiện.”.

Góc Nhìn chào Thanh và bước sang phòng Lai. Lai mở cửa mời anh vào nhà. Trông Lai mệt mỏi và suy sụp khủng khiếp. Đôi mắt anh đỏ hoe. Góc Nhìn rất ngạc nhiên vì từ khi quen Lai đến nay, anh chưa thấy Lai khóc bao giờ, Lai luôn tỏ ra là một người mạnh mẽ, cá tính.

“Cậu có chuyện gì sao? Trông cậu tệ lắm.”- Góc Nhìn hỏi Lai với ánh mắt lo ngại.

Lai quay mặt đi, anh ta trả lời: “Tớ hơi mệt tí thôi, nghỉ 1 lúc là khỏe ấy mà, đừng lo. À này, thằng Tú nó vừa gọi điện cho tớ, nó đang nằm viện đấy, nghe nói bị tai nạn, gẫy 1 chân 1 tay, cậu thu xếp tới thăm nó luôn đi, tớ đến sau, giờ tớ mệt quá ko thể đi được.”

“Nó bị từ khi nào vậy? Tớ đến đây 2 lần rồi chưa gặp nó, cậu cho tớ địa chỉ chỗ nó đang nằm, lát tớ qua thăm luôn. Mà này, cậu thực sự ổn đấy chứ?”.

“Từ hôm kia, 2 hôm nay tớ ko gặp nó, vì tớ ít ở nhà và nó cũng hay về muộn nên cứ nghĩ ko có chuyện gì, ai ngờ. Mà gặp nó, cậu cũng đừng ngạc nhiên nhé, nó giờ ko như ngày xưa nữa đâu, rượu chè be bét, thuốc lá đốt như điên. Tớ đã khuyên nhiều lần rồi nhưng nó có bao giờ nghe đâu. Cậu đến thăm nó đi, đừng lo cho tớ, tớ ko sao đâu.”

Cầm tờ giấy ghi địa chỉ của Tú, Góc Nhìn chào từ biệt Lai rồi bước ra khỏi xóm. Đi qua phòng đầu của dãy bên phải, bất chợt có người gọi anh: “Anh T.”

Góc Nhìn quay sang. Nhung, cô gái vũ trường đang đứng trước cửa. Cô ta mặc chiếc quần đùi ngắn gần đến bẹn và chiếc áo phông mỏng cổ rộng, cũng dài gần đến bẹn, làm cho thoạt nhìn, Góc Nhìn tưởng cô ta ko mặc quần. Nhung ra hiệu Góc Nhìn theo cô ta vào phòng, cô nàng đóng cửa lại khiến tim Góc Nhìn đập như trống làng. Những bản năng thường xuất hiện ở một người đàn ông khi ở trong một căn phòng đóng kín với 1 người phụ nữ ăn mặc hết sức sexy trỗi dậy bóp nghẹt suy nghĩ của Góc Nhìn. Anh lẩm bẩm: “Thế này bảo sao chả lắm vụ hiếp dâm”. Ko rõ Nhung có nghe thấy gì ko, nhưng cô ta chỉ đưa mắt quan sát Góc Nhìn và ko nói gì. Góc Nhìn thấy hơi xấu hổ, anh lên tiếng trước: “Có việc gì vậy cô? Cô đưa vào phòng thế này làm…”.

Nhung ngắt lời Góc Nhìn: “Anh ngồi tạm ở dường vậy, xin lỗi vì phòng tôi ko có ghế. Anh T., vừa nãy tôi có nhìn thấy những cái trong phòng anh Thanh rồi, lúc anh đang chụp ảnh ấy. Ban đầu tôi ko biết đó là anh. Hôm kia anh đến tôi cũng thấy. Anh T., trước anh cũng ở căn phòng ấy, chắc chắn là giờ đây 2 người gặp nhau cũng do những chuyện liên quan đến căn phòng ấy. Anh T., anh có thể nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra được ko?”

Góc Nhìn muốn chơi một ván bài ngửa với Nhung, anh định nhìn thẳng vào mắt Nhung và nói những câu mà anh chuẩn bị từ trước. Thế nhưng ko hiểu sao đôi mắt anh ko theo sự điều khiển của bộ não, nó cứ hướng về phía cổ áo cô nàng và nhìn như muốn nuốt lấy bộ ngực tròn đầy trắng nõn nà được ôm một cách lẳng lơ bởi chiếc coocxê mềm mại.

Như đọc được ý nghĩ của Góc Nhìn, Nhung đứng lên vớ vội một bộ đồ trên móc áo, bước vào nhà tắm và nói với anh: “Anh đợi tôi chút.”

Cửa nhà tắm làm bằng một loại kính đục, nên Góc Nhìn có thể thấy rõ ràng những động tác cởi quần áo và thay đồ của cô nàng. Người anh căng ra, đầu óc tối sầm lại như người say rượu. Anh chửi thề: “Mẹ nó, kích thích hơn phim sex”. Nhung bước ra với một bộ đồ kín đáo hơn nhiều, cô cười nhẹ nhàng: “Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện dễ dàng hơn rồi”.

Góc Nhìn như vừa tỉnh cơn mê, anh đưa tay vuốt những giọt mồ hôi đang lăn dài trên trán và thở ra một hơi dài. Giờ thì anh đã đủ tự tin để làm những gì anh dự định.

Góc Nhìn nhìn thẳng vào mắt Nhung, anh nói chậm rãi từng tiếng một: “Tôi thấy rất nhiều cũng như biết rất nhiều, nhưng tôi ko thể nói với cô nếu cô ko thực sự cởi mở với tôi. Ý tôi là, cô hãy kể cho tôi nghe về những gì cô biết”.

Nhung đan 2 bàn tay vào nhau, cô cúi xuống tránh ánh mắt của Góc Nhìn rồi trả lời: “Anh cứ nói thế, tôi ko biết những cái anh biết có giá trị gì ko hay anh chỉ nói vậy để khai thác thông tin của tôi”.

“Cô nàng này ko dễ đối phó”.-Góc Nhìn nghĩ. Anh quyết định nói liều: “Cô có quan hệ gì với cô gái đã treo cổ trong căn phòng trống kia?”

Nhung giật nẩy người, 2 bàn tay cô run rẩy, giọng cô lạc đi: “Anh!… Anh!… Tại sao anh biết?”

Góc Nhìn thở phào, vậy là anh đã đi đúng hướng. Anh tự tin nói tiếp: “Tôi nói chúng ta nên thẳng thắn với nhau thì hơn, như thế dễ nói chuyện hơn. Tôi cung cấp cho cô những điều tôi biết và cô cũng vậy, sau đó chúng ta sẽ hợp tác với nhau để cùng giải quyết vấn đề.” Góc Nhìn dùng cụm từ “giải quyết vấn đề” thay cho “tìm ra sự thực” vì anh ko rõ Nhung biết những gì và cô ta có vị trí nào trong câu chuyện.

Nhung bất ngờ ôm mặt khóc. Cô nói trong tiếng nấc: “Tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào. Mấy năm qua tôi đã cố gắng tìm hiểu nhưng mọi việc chẳng đi đến đâu. Tôi có cảm giác trên đời này chẳng ai giúp được mình.”

Một lúc sau nín khóc, Nhung mở ngăn kéo lấy ra 1 quyển vở, cô ta giở vài trang và rút ra 1 bức ảnh. Nhung đưa bức ảnh cho Góc Nhìn: “Anh xem bức ảnh này đi”. Góc Nhìn đón lấy và quan sát.

Anh sửng sốt.

Chính là bức ảnh mà anh nhận được từ tin nhắn MMS kỳ lạ. Góc Nhìn vội rút điện thoại, anh bật tin nhắn đó và đưa cho Nhung xem. Cô nàng giật thót mình: “Anh, sao anh có được bức ảnh này? Tôi đã phải rất vất vả mới có được nó…”.

“Tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ dễ nói chuyện hơn nếu hiểu nhau hơn”. Góc Nhìn tự tin khẳng định.

Ko để Góc Nhìn nói thêm, Nhung chỉ tay vào hình cô gái trong ảnh: “Đây là chị gái tôi.”

Cô ta nuốt nước bọt rồi tiếp: “Cha mẹ tôi mất sớm để lại 2 chị em. Chúng tôi đùm bọc nhau mà sống dưới sự giúp đỡ rất nhiều về vật chất của họ hàng nội ngoại và bà con cô bác xóm giềng. Chị tôi ngoan hiền và học rất giỏi trong khi tôi thì ngược lại. Tôi nghịch ngợm, mất dạy và học kém. Chị hơn tôi 3 tuổi, khi chị ra HN học đại học, tôi mới lên lớp 10. Chị trọ tại xóm này và ở tại căn phòng trống như anh đã biết.

Sau 1 năm học, chị tôi yêu một anh chàng, anh ta người Thái Bình, đó là tất cả những gì tôi biết về anh ta. Tôi cũng ko biết vì lý do gì mà gia đình anh ta lại điên cuồng phản đối chuyện tình cảm của chị gái tôi với con trai họ. Họ quyết tâm ko cho anh ta yêu chị tôi. Để ngăn cản, họ dùng đủ mọi thủ đoạn, cả thuyết phục lần dọa dẫm. Nhưng, theo lời chị tôi kể, thì bất chấp rào cản đó, hai anh chị vẫn yêu nhau đắm đuối. Cho đến 1 năm sau, tôi bỗng nghe tin chị mình treo cổ tự vẫn. Công an vào cuộc điều tra và họ kết luận chị tôi tự sát. Năm đó tôi đang học lớp 12. Tin đó với tôi, như 1 tiếng sét đánh ngang tai. Tôi rất choáng váng và đau khổ nhưng tôi ko tin chị mình tự tử. Tôi khẳng định là chị gái tôi bị giết bởi những người trong gia đình tên kia. Công an ko thể tìm ra 1 chứng cứ nào, họ kiên quyết kết luận đây là 1 vụ tự tử.

Học xong lớp 12, tôi ra HN. Ko phải ra để học đại học, anh thấy đấy, loại như tôi thì đại học cái nỗi gì? Tôi đến thuê phòng ở xóm trọ này với mong muốn tìm ra được 1 cái gì đấy. Thân cô thế cô bơ vơ giữa lòng HN, tôi đành làm cái nghề như anh và mọi người đều đã biết. Thật may, trong thời gian làm nghề này, tôi tình cờ quen được 1 người công an và tìm cách quyến rũ anh ta.Tôi cặp với anh ta 1 thời gian để tìm cách tiếp cận với vụ án của chị tôi. Anh chàng công an này, mặc dù đã lập gia đình nhưng anh ta yêu tôi điên cuồng. Anh ta đã nhiệt tình giúp đỡ, và cuối cùng, qua anh ta, tôi làm quen được với một người trước kia đã từng ở trong tổ điều tra vụ án của chị tôi. Tôi bỏ anh chàng công an cũ và cặp với người mới. Suốt 3 tháng cặp với anh ta, tôi chẳng moi được thông tin gì đáng kể ngoài tấm ảnh này.”

Cô ta dùng lại và chỉ vào tấm ảnh. Đoạn cô nói tiếp: “Bức ảnh này càng làm tôi tin tưởng chị mình bị giết hơn. Anh nhìn xem, trong ảnh có đến 2 sợi dây thòng lọng, rồi còn hoa hồng, nến… tôi liên tưởng đến một cái bẫy được dàn dựng để giết chị tôi mà ko để lại dấu vết.

Trong suốt thời gian đầu ở đây, tôi đã chứng kiến rất nhiều người đến thuê 2 căn phòng trống đó, nhưng ko có ai ở được quá 1 tuần. Ai cũng nói họ liên tục bị bóng đè, có người còn nói họ thấy người treo cổ trong phòng. Trước khi tôi đến, cũng đã liên tục có chuyện như vậy rồi. Ban đầu nghe kể tôi cũng sợ, nhưng sau đó tôi quyết định xin bà chủ nhà chuyển vào ở trong căn phòng trống đó, tức là căn phòng trong cùng, phòng mà chị tôi đã từng ở. Bởi vì tôi nghĩ, có lẽ chị muốn nói một cái gì đó với tôi. Tôi hi vọng khi chuyển vào đó, tôi sẽ được gặp chị và chị sẽ cho tôi biết nguyên nhân cái chết của chị. Tuy nhiên, suốt 1 tháng ở đó, ngoài việc đêm nào cũng bị bóng đè, tôi ko gặp thêm gì lạ cả. Tôi lại chuyển qua phòng bên cạnh, nhưng cũng vậy, suốt 1 tháng, ngoài việc ko ngủ được do bị bóng đè liên tiếp, tôi chẳng thể khám phá ra được điều gì. Trong 2 tháng, thân hình tôi tiều tụy và khuôn mặt hốc hác vì mất ngủ. Nghĩ rằng ở tiếp cũng vô ích, tôi lại chuyển sang phòng khác, tức là căn phòng mà tôi ở đến tận bây giờ. Sau đó, mỗi khi có người chuyển đến một trong 2 căn phòng kia tôi đều hỏi kỹ những gì họ thấy.
Hình ảnh mà mọi người thường thấy nhất là cảnh 1 cô gái treo cổ bên trên 1 vòng hoa hồng trắng kết hình trái tim, như trong bức ảnh anh thấy đấy. Thời gian sau đó, chủ nhà quyết định đóng cửa 2 căn phòng đó lại, ko cho ai thuê nữa.

Đó là chuyện của 2 năm trước. Từ đó, thỉnh thoảng những người ở 2 căn phòng đối diện lại thấy những gì mà trước đây người ở trong 2 căn phòng trống thấy. Tuy nhiên, rất hiếm người được thấy và những cái họ thấy cũng ko rõ ràng như người ở trong căn phòng trống. Khi anh ở đây, thấy anh hay làm việc khuya, tôi nghĩ có thể anh cũng sẽ thấy gì đó, nhưng tiếc là anh lại chẳng thấy gì.”

Nhung dừng lại trầm ngâm một lúc rồi cô hỏi Góc Nhìn: “Từ đâu mà anh có bức ảnh kia vậy?”

Góc Nhìn kể chuyện nhận được tin nhắn và cho cô ta xem số điện thoại kỳ lạ. Nhung tái xanh mặt, cô hỏi: “Đừng xen vào những chuyện ko phải là của mình, có nghĩa là thế nào nhỉ?”

“Muốn hiểu, cô phải nghe từ đầu câu chuyện, ko phải là chuyện của tôi mà là chuyện của cậu Thanh. Tôi sẽ kể cho cô nghe trên đường đến bệnh viện thăm cậu Tú, nếu cô muốn. Giờ tôi có cảm giác cậu ta cũng liên quan đến vụ này. À, mà chị cô tên gì nhỉ?”

“Chị tôi tên Thu!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN