Oan Nghiệt
Chương 14: Gặp mặt
Mạnh Quan là một thằng ngốc. Trong nhà, Nghiêm lão phu nhân vì nỗi áy náy với ba nó mà đối xử với Mạnh Quan rất tốt, thậm chí có phần nhường nhịn. Mọi người nhìn theo thái độ của lão phu nhân mà cư xử, từ đó cũng có phần kiêng nể Mạnh Quan một chút. Nhưng nỗi áy náy nào rồi cũng theo thời gian phai nhạt. Một lúc nào đấy khi lão phu nhân không còn thương yêu nữa hay bà mất đi thì Mạnh Quan cũng chỉ là một đứa con xuất thân hèn hạ, bị khinh rẻ, bị lánh xa.
Nếu là nó, Mạnh Bằng nhất định sẽ chăm chỉ học tập, chăm chỉ tạo ra cho mình một chỗ đứng trong nhà họ Nghiêm. Như anh họ vậy….Mẹ anh ấy cũng không phải là “chính thất” nhưng vị trí của Nghiêm Thành hiện tại có ai chối bỏ được. Dù có xảy ra chuyện 5 năm trước, anh ấy vẫn là người thừa kế số một của Nghiêm thị. Đó là vì anh rất tài giỏi. Mạnh Bằng cũng muốn được như anh họ. Là người số một trong lĩnh vực của mình.
-Anh ơi!
Khác với Mạnh Quan cộc cằn, anh Mạnh Bằng bao giờ cũng hiền lành và cưng chiều cô bé cả. Đào Đào có thể thoải mái cười với anh, hỏi anh nhiều chuyện. Anh có thể kể chuyện công chúa Bạch Tuyết nhiều lần mà không mệt. Đào Đào thực sự rất thích anh.
-Sao vậy bé con?
-Tiểu Mật Đào ngoan lắm ạ. Ôm Tiểu Mật Đào cũng rất là êm.
-Em thích Tiểu Mật Đào lắm à?
-Dạ…
-Anh nói cho Đào Đào nghe một bí mật nhé?
-Dạ?
-Tiểu Mật Đào là của một chú mua cho em. Không phải của anh Mạnh Bằng đâu.
-Vậy ạ? Vậy sao chú ấy lại mua cho Đào Đào?
-Vì Đào Đào đáng yêu- Mạnh Bằng kéo cô bé vào lòng, hôn nhẹ lên má Đào Đào- Ai nhìn cũng thích cả.
-Thật không ạ?
Đào Đào cười híp mắt. Trẻ con đều vui vẻ khi mình được khen dễ thương mà.
-Vì vậy nên khi gặp chú đã tặng quà, Đào Đào có nên cảm ơn không?
-Nên ạ.- Đào Đào gật đầu không do dự -Chú rất tốt mà…
-Ừ. Chú đằng kia kìa.
Cổng mở. Chiếc xe màu đen lặng lẽ vào trong.
Nghiêm Thành bước ra. Dưới ánh mặt trời buổi trưa rạng rỡ, anh vừa cúi xuống lấy đồ trong cốp, một giọng nói trong trẻo đằng sau chợt vang lên:
-Con cảm ơn chú ạ.
Cô bé con mặc chiếc đầm hoa, khuôn mặt xinh xắn mỉm cười. Đôi mắt nâu trong vắt mở to. Thế giới xung quanh Nghiêm Thành như đang thay đổi. Anh bất chợt quỳ một chân xuống, đối diện với cô bé xinh đẹp như một thiên sứ đang đứng kia:
-Sao lại cảm ơn chú?
-Anh nói phải cảm ơn chú. Chú đã mua Tiểu Mật Đào cho con.
Đào Đào nhìn kỹ Nghiêm Thành hơn chút nữa. Rồi cô bé chợt reo lên:
-Bữa khói đó, chú bồng Đào Đào. Chú ôm Đào Đào mà. Con cảm ơn chú….Chú tốt với Đào Đào….
Bàn tay Nghiêm Thành từng ôm thân hình bé nhỏ đó. Anh từng nhớ không quên đôi mắt nâu hạt dẻ. Nhưng khi ấy, chỉ nhớ vì cô bé là con của Hân Hân.
Bây giờ đối diện, nghe cô bé trò chuyện, lòng anh lại xôn xao một tình cảm khác…Đào Đào bé nhỏ, có thật con mới bốn tuổi. Con không phải là đứa bé thành hình vào lần cưỡng bức đó. Con…
-Chú ơi, Đào Đào cảm ơn chú.
-Chú biết….-Nghiêm Thành bỗng bồng Đào Đào trên cánh tay mình- Nếu Đào Đào thích, khi nào chú thấy một Tiểu Mật Đào như vậy, chú sẽ mua cho Đào Đào nữa. Có được không con?
Ôm cô nhóc trên tay, mùi hương da thịt trẻ con thơm ngát. Mái tóc ngắn củn trông mắt Nghiêm Thành lại đẹp lạ lùng.
Anh bỗng mong ước…Mà không còn là mong ước nữa. Nó là sự khao khát. Đào Đào bé bỏng….Con có phải là thiên thần đi lạc, bất ngờ đi vào cuộc sống của “ba” không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!