Oan Nghiệt
Chương 19: Ba và con gái
Đào Đào bao giờ cũng dậy rất sớm, cùng lúc với Hân Hân.
Cô bé ngoan ngoãn ăn phần ăn sáng đã được mẹ chuẩn bị, uống sữa, ngồi yên cho mẹ chải và buộc tóc gọn gàng. Tới 6 giờ Hân Hân phải rời phòng để làm việc. Bữa ăn sáng của cả nhà bắt đầu lúc 8 giờ.
-Mẹ ơi, trưa mẹ có về không?
-Khoảng lúc nghỉ trưa mẹ sẽ về.
-Con ra ngoài chơi được không ạ?
Cô bé định đem búp bê trả cho chị Như Ý. Chị nói hôm nay chị sẽ tới nhà.
-Ừ.- Nghĩ đến cảnh con gái nhỏ xíu phải ở trong phòng suốt ngày, Hân Hân cũng cảm thấy xót xa- Đừng nói chuyện với người lạ nha con.
-Dạ….
Nhớ lời mẹ dặn, Đào Đào ngồi ở góc vườn, chỗ chiếc xích đu mà mấy anh và chị hay ngồi chơi. Ở nhà lớn không có nhiều người như nhà nhỏ nhưng có nhiều người làm Đào Đào sợ. Có bà bà, có mấy cô khó tính. Mấy chú Đào Đào gặp dường như chỉ vui khi nhìn thấy các anh, còn với Đào Đào đều không thích tới gần.
Cô bé đợi mãi mà không thấy chị Như Ý và các anh đến. Đằng kia có tiếng động cơ xe vừa nổ. Đào Đào len lén nhìn.
Chú hôm qua đang từ từ đi đến chỗ cô bé. Chú không phải là người lạ. Đào Đào nhoẻn cười với chú:
-Con chào chú ạ.
Nghiêm Thành cười với cô bé. Anh đưa vật giấu sau lưng nãy giờ ra.
-Tặng cho con.
Là một con búp bê tóc vàng biết mở và nhắm mắt, còn đẹp hơn con mà chị Như Ý cho Đào Đào mượn nữa. Có lấy được không?
-Con cầm đi!
-Con cảm ơn chú.
Đào Đào vẫn là một đứa bé. Cô nhóc không cưỡng lại được sự thích thú trước món đồ chơi mới, đôi mắt ngây thơ ngời sáng. Búp bê mặc đồ thật đẹp, còn biết chớp mắt, mỉm cười với Đào Đào.
-Con gái à….
Nghiêm Thành âu yếm gọi. Cô bé xinh xắn, là một thiên thần nhỏ. Vậy mà bao năm qua, ba không biết – trên đời này mình lại có một đứa con.
-Dạ, chú?
Mọi việc không nên nóng vội. Nghiêm Thành biết vậy, nhưng xúc động thì khó mà kiềm nén được. Huống gì hạnh phúc đến lúc anh không thể ngờ.
-Con có thích không?
-Dạ thích ạ.
-Ở đây có quen không con?
-Dạ không ạ.
Trẻ con cũng không biết nói dối, không biết cân nhắc lợi hại. Đào Đào dù rất mến các anh, thương chị Như Ý và chú nữa nhưng cô bé vẫn không thích ở đây.
-Nếu con và mẹ ở một nơi khác, có chú nữa, không ai làm con ghét, vậy có được không?
-Chú ơi!
Chú là người tốt. Song Đào Đào mới gặp chú thôi.
-Sao hả con?
-Chú không phải là ba đâu ạ. Ba mẹ và Đào Đào mới ở chung với nhau được.
Tim Nghiêm Thành nhói lên. Tất cả đều vì anh do dự, đều vì anh chỉ nghĩ và làm theo ý kiến của mình. Đào Đào hơn 4 tuổi, chưa bao giờ biết đến tình thương của một người cha.
-Đào Đào có ba không?
-Không ạ.- Đào Đào hồn nhiên- Ba Đào Đào lên trời rồi ạ. Đào Đào còn lâu lắm mới gặp ba được.
Nghiêm Thành ôm lấy cô bé, hôn nhẹ lên vẩng trán non nớt. Đào Đào có đôi mắt rất giống anh. Đôi mắt trong trẻo nhưng vẫn buồn buồn:
-Con có muốn gặp ba sớm hơn không?
-Không ạ . Dì An An nói, nếu muốn gặp ba thì phải bỏ mẹ. Đào Đào thương mẹ hơn ba. Đào Đào chưa muốn gặp ba đâu.
Nghiêm Thành nghẹn trong cổ họng, không thể nói gì khác nữa. Con của mình nhưng mình lại không thể danh chính ngôn thuận nhìn nhận. Cô bé lại luôn nghĩ rằng ba đã đi xa.
-Anh….
Tiếng Yên Yên vang lên bên cạnh. Ánh mắt Nghiêm Thành lại trở lại vẻ lạnh lẽo. Anh đứng dậy, khẽ cười:
-Chào em.
Hôm nay không lạnh lùng như mọi ngày nữa. Yên Yên có chút ngạc nhiên. Nhưng sau đó nhìn thấy Đào Đào, cô hơi khựng lại, thấp giọng:
-Cô bé này là….
-Cô nhóc đáng yêu lắm. Anh rất thích cô bé.
Yên Yên là một cô gái dịu dàng, xinh đẹp. Nhưng Nghiêm Thành biết rõ, đó chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài của cô ấy. Khác hẳn với Hân Hân, Yên Yên là người có tham vọng. Nghiêm Thành anh là mục tiêu cô muốn ngắm vào.
-Yên Yên…
Nghiêm lão phu nhân đi chiếc xe sau đã đến. Nhìn thấy Nghiêm Thành đứng cạnh Yên Yên, bà rất hài lòng. Nhưng rồi lại thấy Đào Đào…..
-Con bé này….
-Hôm trước cháu nhớ là quản gia Hà nói là con của người giúp việc. Anh Nghiêm Thành rất thích con bé.
Nghiêm Thành hiểu rõ bà nội. Bà đang nhớ đến thái độ của anh vài ngày trước. Trong nhà họ Nghiêm này, chuyện gì cũng không qua được tai mắt của bà.
Hân Hân đột ngột được đích thân Nghiêm Thành đưa lên nhà lớn. Giờ anh lại thân mật với con gái của cô, là những người phụ nữ nhạy cảm, bà nội và Yên Yên sẽ nghĩ rất nhiều.
-Bảo con bé đi chỗ khác chơi. Người hầu mà không có phép tắc gì cả.Lát nữa gọi quản gia Hà đến gặp ta….
-Dạ….
Nghiêm Thành làm như không để ý tới thái độ của bà nội. Anh cúi xuống cạnh Đào Đào, dịu giọng:
-Con mệt chưa? Chú đưa con về phòng nhé.
-A Thành….
-Nội à, con bé còn nhỏ mà nhà mình lại rộng. Để con đưa cô bé về phòng.
Nghiêm Thành bồng Đào Đào trên tay. Cô bé còn khoanh tay lại chào bà nội và Yên Yên nữa. Con gái ngoan ngãn, chẳng bao lâu nữa, con sẽ không phải nhìn lên trời mà nói với người khác, ba con đang ở trên đó nữa rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!