Oan Nghiệt - Chương 26: Hành động ngoài kế hoạch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
200


Oan Nghiệt


Chương 26: Hành động ngoài kế hoạch



Khi Hân Hân về phòng, chỉ thấy Đào Đào đắp mền kín mặt. Cô lo lắng hỏi ngay:

-Đào Đào, sao vậy con?

-Đào Đào mệt ạ -Đào Đào kéo mền kín mặt. Nói dối rất xấu, nhưng Đào Đào muốn ba về, ba về để mua lại đồ cho mẹ.Cô bé lại sợ xấu hổ khi mẹ phát hiện nói dối, đành phải che mặt “trốn mẹ” thôi.

-Đào Đào à….

Hân Hân vô cùng lo lắng. Đào Đào sinh thiếu tháng, thể chất yếu ớt nhưng một năm nay đã cải thiện, giờ lại đột ngột bị bệnh khiến cô cảm thấy thật bất an.

-Cho mẹ xem đi. Con có sốt không?

-Con “hông” có sốt -Đào Đào ló mặt ra, lắc đầu nguầy nguậy -Đào Đào chỉ mệt thôi.

-Mệt lắm sao? -Hân Hân đặt tay lên trán của con gái, lẩm nhẩm-Đúng là không có sốt. Nhưng con mệt thế nào?

-Đào Đào mệt lắm ạ -Đào Đào lại kéo mền che mặt- Đào Đào mệt thôi.

Hân Hân không nghĩ, cô bé con bốn tuổi của mình lại nói dối. Cô tất tả chạy ra ngoài, hỏi thăm Nhiếp Ân bác sĩ. Biệt thự họ ở không nằm ở trung tâm, phải vào tận thành phố mới có bác sĩ. Khang Kỳ Bách biết chỗ có phòng khám. Anh định đi một mình nhưng Hân Hân ở nhà đợi lại thấy nóng ruột. Cô muốn đi theo gặp bác sĩ, thông báo chính xác tình trạng con gái. Mệt mà không sốt, nhiều khi lại là triệu chứng của căn bệnh nào đó.

Lạc Lạc nhân lúc mọi người không để ý, lẻn lấy điện thoại của Nhiếp Ân, bấm tin nhắn rất nhanh:

-Đào Đào bị bệnh rồi.

Nghiêm Thành đang ở gần đó nhận được tin nhắn, vội vã trở về biệt thự, không thông báo Nhiếp Ân biết, vội vã lên phòng của Đào Đào.

Bên trong tĩnh lặng….Anh bước vào trong.

Đèn ngủ đã được bật. Chiếc mền vẫn được kéo cao quá đầu. Đào Đào giả vờ mệt, giờ đã ngủ quên.

Nghiêm Thành bỏ va li xuống, bước tới bên giường, kéo cái mền đắp kín khuôn mặt nhỏ nhắn đã đi vào giấc mơ của anh suốt thời gian qua. Tay run rẩy đặt lên trán Đào Đào.

-Ba ơi….Ba….

Đào Đào cảm thấy có ai chạm vào mình. Cô bé mở mắt….Khuôn mặt Nghiêm Thành sát bên. Nhưng mà….

-Hông phải ba….Hông phải là ba….

Đào Đào mếu máo. Anh nói đắp mền, nói mệt ba sẽ về mà….Ba sẽ về….Sao chỉ có chú thôi.

-Chú…hông phải ba….Ba ơi, ba ơi…..

Đào Đào từ mếu máo đã bật khóc. Nghiêm Thành ôm lấy con gái. Ba là ba ruột nhưng lại không thể nói, lại không thể dỗ dành con…Trong lúc này anh chỉ muốn ôm chặt Đào Đào vào lòng mà nói thật, con là con gái, ba là ba của con mà…

-Đào Đào ơi….Con sao vậy, sao vậy Đào Đào?

Đi về cùng bác sĩ, Hân Hân nghe tiếng khóc trong phòng Đào Đào, càng hoảng hốt. Tới khi nhận ra ai đang bồng con gái, tim cô đập thình thịch, nỗi kinh hoàng đong đầy trong mắt, chân tay cũng cứng đờ.

Nghiêm Thành cũng bất ngờ với tình huống này. Anh đứng lặng tại chỗ. Phía sau Nhiếp Ân vừa lên đến, thấy hết sự việc. Cô ta phản ứng rất nhanh:

-Cậu chủ….Cậu mới về. Đây là hai mẹ con tôi nói với cậu. Đây là cô Hân Hân, con gái của cô ấy -Đào Đào.

Trong lúc chờ đợi bác sĩ khám bệnh cho Đào Đào, mọi người đều ra phòng khách. Nghiêm Thành đã khôi phục vẻ lạnh nhạt cũ trong khi Hân Hân vẫn còn run. Nhìn bàn tay đổ đầy mồ hôi của cô ấy thì biết. Đầu óc Nhiếp Ân hoạt động như một cái máy, nhanh chóng tìm ra phương pháp gỡ rối ngay.

-Như tôi đã kể, hoàn cảnh của Hân Hân đáng thương lắm. Cô ấy….

-Tôi biết -Nghiêm Thành cười nhẹ- Cô Du trước đây làm việc ở nhà tôi. Tôi và cô đúng là cô duyên gặp mặt. Lần trước về nhà hỏi mới biết là cô đã nghỉ việc rồi.

-Tôi…tôi bận chút chuyện nên mới….- Hân Hân ấp úng. Cô tự nhủ anh ta không hề biết chuyện. Trong mắt Nghiêm Thành cô chỉ là một người giúp việc đã nghỉ làm. Vậy thôi….

-Cô nấu canh rất ngon -Nghiêm Thành làm như vô tình, quay sang Nhiếp Ân-Tôi cũng ngại người lạ, nay biết là cô Du thì chuyện kí hợp đồng chị cứ làm theo bình thường là được. Cô Du….

-Tôi…tôi xin phép về quê ạ.- Hân Hân ngẩng mặt lên, giọng đã bớt đi phần run rẩy- Tôi…Làm phiền mọi người.

-Ngốc quá- Nhiếp Ân bước lên một bước- Em nghỉ việc thì chuyện hôm trước nói với em thế nào? Cậu chủ ơi, mẹ con Hân Hân rất đáng thương, CMND mất, tiền bạc không có. Giờ bé Hân Hân lại bị bệnh nữa.Cậu thương thì thương cho trót. Giúp đỡ mẹ con cô ấy đi.

“Một bước vào nhà.” Nhiếp Ân cũng thật lợi hại. Lạc Lạc nhếch môi:

-Cô Du đừng lo.- Nghiêm Thành nhẹ giọng- Tôi đã nghe nói cô nấu ăn ngon, lại đảm đang nữa. Nếu cô không ngại thì cứ tiếp tục sống ở đây, còn chuyện giấy tờ, tôi sẽ giúp cô. Dù sao tôi và cô bé Đào Đào cũng có duyên phận .Tôi không muốn cô bé phải gặp chuyện.

Anh nhấn mạnh từ “Phải gặp chuyện”. Đối với một người thương con như mạng, Hân Hân đương nhiên cũng muốn con mình có điều kiện học hành tốt…Hiện tại, cô không tiền, không giấy tờ, đi theo Hân Hân chỉ sợ Đào Đào không chịu nổi một ngày.

Nhiếp Ân khen thầm trong bụng. Nghiêm Thành không đi làm lừa đảo, quả là phí một nhân tài.

Cô nhanh chóng phác thảo xong kế hoạch đối phó tình huống trước mặt. Chỉ là….. Mọi chuyện hôm nay do ai đó bày ra?

Bắt gặp ánh mắt cô, Lạc Lạc vẫn điềm nhiên.. Quan trọng là Hân Hân biết được thân phận chủ nhân ngôi nhà của Nghiêm Thành. Ưu tiên hàng đầu là giữ cô ấy lại. Cuối cùng là khơi dậy sự thù hận trong lòng Hân Hân với Nghiêm Thành. Chỉ có yêu và hận, người ta mới chấp nhận gắn bó. Hân Hân với Nghiêm Thành không yêu, chỉ có hận. Dùng hận để giữ cô lại, có lẽ hiện giờ là phương pháp tối ưu.

Thằng nhóc Tiểu Lạc càng lớn có thêm nhiều trò. Cô cũng muốn xem ý định thực sự sau hành động của nó: mục đích chính là gì?

Lần đầu tiên Nhiếp Ân gặp Lạc Lạc là năm cậu ta tám tuổi, trong một phi vụ lừa đảo được “sư phụ” sắp xếp. Lạc Lạc là đứa bé theo ông 7 năm, từ khi mới tập nói, tập đi.

Năm Lạc Lạc mười tuổi, Nhiếp Ân là một trong những kẻ lừa đảo tham gia lần tranh gia tài sau khi mất của tỷ phú Vương Trung Cơ. Ông ta cả đời phong lưu, con rơi không ít. Trước khi qua đời Vương tổng để lại di chúc, chia tài sản cho các con, bất kể thân phận. Đứa con được ưu ái nhất tên là Tiểu Lạc, là giọt máu rơi với một vũ nữ họ Tạ ở Hong Kong.

Khi Nhiếp Ân tìm đến, hai mẹ con vũ nữ họ Tạ đã “qua đời trong một tai nạn”. Trong khi các tập đoàn lừa đảo khác bỏ cuộc thì Nhiếp Ân lại nhìn thấy ở đó một cơ hội tốt. Cô và “Tiểu Lạc” đóng vai hai chị em cùng mẹ khác cha. Tiểu Lạc là vai chính trong vở kịch đó. Một thằng nhóc mười tuổi nhưng lại vô cùng bình thản và bản lĩnh, vượt qua không ít lần thử thách, mưu toan của người lớn trong nhà họ Vương, cuối cùng khiến bọn họ thật sự tin tưởng: cậu ta chính là con trai của Vương tổng, thừa kế hàng trăm triệu gia tài.

Bọn người kia sau khi nhận định “sự thật” thì bắt đầu lo lắng. Họ tung chiêu thức đối phó, tạo nên những “sóng gió” thương trường mà “hai chị em mồ côi” phải đối mặt khi thừa kế tài sản, mục đích là thuyết phục Nhiếp Ân và “em trai” nhận 30 triệu tệ tiền bồi thường để “từ chối quyền thừa kế”. Đó mới là mục đích thực sự của Nhiếp Ân. Cô thành công nâng giá lên 40 triệu, ẵm gọn số tiền, cùng Tiểu Lạc rời đi, tạo nên một huyền thoại trong giới lừa đảo. Thiên tài Tiểu Lạc mười tuổi nhưng thông minh xuất chúng, bình tĩnh, khôn khéo, biết nhu biết cương phù hợp cũng từ đó nổi danh.

Thế mà bây giờ cũng là thiên tài đó….Chỉ số thông minh của nó cũng không thể nào xuống thấp nhanh như vậy. Tháng trước còn là một Quý công tử nhỏ tuổi lịch lãm, cùng Nhiếp Ân lừa được không ít tiền mà.

-Giải thích cho chị biết. Sao lại giở trò hả? Em có biết suýt chút nữa là hỏng bét không?

Nhiếp Ân vô cùng tức giận. Nếu cô không phản ứng nhanh, Nghiêm Thành không có tố chất lừa đảo để phối hợp thì sự xuất hiện này khác nào phá hoại mọi kế hoạch công phu được dựng lên để đưa mẹ con Hân Hân vào biệt thự, tạo cơ hội “gần gũi” với Nghiêm Thành sao?

-Chị cũng có cách giải quyết mà. Lừa đảo giỏi không phải sẽ phản ứng nhanh nhạy, đối phó tốt với mọi tình huống hay sao?

-Em….

-Chị….

Tiểu Lạc thình lình ôm lấy Nhiếp Ân, vùi mặt vào lòng cô. Cử chỉ này khiến Nhiếp Ân cứng người vì bất ngờ.

-Em mệt lắm….Mình bỏ cuộc đi chị. Chỉ có 10 triệu thôi, em giúp chị kiếm lại được. Bỏ hợp đồng lần này đi.

Đào Đào là một con bé ngốc. Nhìn thấy con bé háo hức đắp mền kín mặt, nóng mà không dám kêu than, vùi mình trong lớp mền dày cộm. Nhìn thấy con bé khóc nấc vì người cha trước mặt không thấy, Lạc Lạc chợt thấy lòng bức bối. Lừa gạt một con nhóc bé xíu. Nó không biết đã bị “anh Lạc Lạc của nó” lừa đảo. Kẻ bị lừa lại không đau đớn bằng kẻ đi lừa.

-Lạc Lạc à….Chị…

-Bà chị cũng hai mươi tám rồi đó -Lạc Lạc ngẩng đầu lên, chuyển qua chuyện khác -Cũng phải lúc nào đó trổ tài lừa đảo một thằng cha nhẹ dạ nào bên cạnh, chăm lo cho bà chị chứ. Nhìn thấy mẫu người phụ nữ dịu dàng thuần khiết có tác dụng thế nào chưa? Có người bỏ tiền bày ra bao nhiêu chuyện chỉ để lừa người ta về làm vợ….Bà chị cũng nên….

Lạc Lạc bỏ dở câu nói. Vừa qua là phút giây không chuyên nghiệp. Lừa đảo thì phải đi hết đoạn đường của mình chứ. Mình mới 11 tuổi, còn trẻ con lắm. Phải kiên cường hơn nữa….Phải đẩy nhanh tốc độ. Hợp đồng xong sớm, mình sẽ không gặp phải con nhóc nào như thế nữa. Mình sẽ trở lại là mình, là Lạc Lạc luôn mỉm cười khinh khỉnh trước kia.

Trong phòng, Hân Hân ôm lấy Đào Đào, ngượng ngập khi Nghiêm Thành vẫn không muốn rời khỏi đó. Cô bé con đưa đôi mắt trong trẻo nhìn anh không chớp rồi chợt hỏi:

-Chú ơi, chú không phải ba….Vậy chú có phải là người ba cháu nhờ đến hông? Ba có nhờ chú mua đồ cho mẹ hông? Hôm trước mẹ cháu bị người xấu lấy hết đồ đạc rồi.

-Ừ – Nghiêm Thành cười hiền- Chú sẽ giúp ba mua đồ cho mẹ mà. Chú cũng nhắn lại với ba cháu là Đào Đào ngoan lắm. Đào Đào rất thương mẹ và nhớ ba.

-Vậy ba có mau về với Đào Đào hông chú? Đào Đào….

Hân Hân bỗng gắt nhẹ, chuyển đề tài:

-Đào Đào nè….Bác sĩ dặn con uống thuốc rồi đi ngủ sớm. Ngoan đi con.

Nhưng Đào Đào không có bị bệnh. Đào Đào chỉ giả vờ thôi mà. Chỉ giả vờ thôi.

Cô bé rất muốn nói vậy với mẹ. Nhưng mẹ biết mẹ sẽ giận. Ba xem qua tấm gương cũng sẽ biết, không thương Đào Đào nữa. Cô bé đành ngoan ngoãn trả lời:

-Dạ, Đào Đào đi ngủ sớm. Chào chú…Đào Đào ngoan mà.

Lòng Du Hân Hân lại như đang nổi sóng. Nghiêm Thành là ba của con bé. Cảnh tượng anh ôm chặt lấy con, hôn lên má Đào Đào, con bé ngoan ngoãn trong vòng tay anh, mắt sáng ngời, nụ cười hồn nhiên hạnh phúc đó làm cô lo sợ….Sự thật phơi bày. Nếu anh ta biết Đào Đào là con ruột, anh ta có như ngày trước bất chấp thủ đoạn để cướp con của cô không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN