Oanh Oanh Của Anh - Chương 12: Mời cậu ăn mỳ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Oanh Oanh Của Anh


Chương 12: Mời cậu ăn mỳ


Edit: Linh | Beta: An Tĩnh


Khí chất của nữ sinh lớp nghệ thuật khác biệt hoàn toàn so với những người xung quanh, mỗi người trong các cô ấy đều trang điểm, dáng người cao gầy, cách ăn mặc cũng rất thời thượng, không ít người còn nhuộm tóc màu nóng, ra sân đã toát lên khí thế của một chị đại.

So sánh lại, những nữ sinh của lớp ba giống như đứa trẻ chưa lớn vậy, bị khí thế đối phương đè bẹp trong nháy mắt.

Tống Oanh ngẩng đầu nhìn qua, có hơi kinh ngạc, vậy mà phát hiện cô cũng quen biết người kia.

Dẫn đầu chính là bạn học cấp hai lần trước của đám bạn Lâm Tống Tiện, Trương Yên.

“Bọn tớ tìm thầy Lý để nói rồi, bọn tớ sẽ dùng phòng vũ đạo vào chiều hôm nay.” Nghe động tĩnh bên đó, Điền Gia Gia vội vàng đến giải thích, khuôn mặt căng thẳng, lộ rõ sự nghiêm túc.

“Chúng tôi không nhận được thông báo.” Sắc mặt Trương Yên không bất ngờ, hai tay khoanh trước ngực, kiêu ngạo nhìn các cô bằng nửa con mắt.

“Hơn nữa hôm nay chúng tôi cũng phải tập luyện, không thể nhường phòng vũ đạo lại cho các cậu được, chuyện thầy Lý đồng ý thì các cậu tự đi tìm thầy đi, không liên quan tới chúng tôi.”

Lời nói vừa vô lý vừa bá đạo vô cùng, lúc này nữ sinh lớp ba tức giận trừng cả mắt, nhưng không ai dám tùy tiện lên tiếng, sợ châm ngòi khiến mâu thuẫn càng lớn hơn.

Điền Gia Gia vẫn phụ trách làm người thương lượng với các cô gái kia.

“Bây giờ bọn tớ chuẩn bị đồ xong rồi, có thể cho bọn tớ dùng trước ngày hôm nay được không, chờ ngày mai thầy Lý đi làm, tớ tìm thầy xác nhận lại chuyện phòng tập.”

Cô bạn hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, định sẽ thương lượng với các cô gái đó, ai ngờ nữ sinh bên kia từ chối thẳng thừng, giọng điệu không cho người ta cơ hội chen miệng vào.

“Không được.”

“Cậu ——” Người trước này tính tình luôn mềm mỏng như Tưởng Điềm Điềm cũng giận đến đỏ mặt, “Các cậu đừng quá đáng như vậy!”

“Đúng vậy, chuyện này vốn do thầy giáo sắp xếp cho bọn tớ mà.”

“Sa các cậu không có lý lẽ gì cả.”

Lớp ba bên này bị thái độ của đối phương chọc giận, cuối cùng nhẫn nhịn không được, mồm năm miệng mười bắt đầu lao xao rùm beng.

“Này này, mọi người bình tĩnh nói chuyện, đừng cãi nhau đừng cãi nhau nữa.” Đám nam sinh trên hành lang vẫn chưa đi, Phương Kỳ Dương thấy bên này dường như không thể hòa giải đi mà trái lại càng ngày càng có vẻ nghiêm trọng hơn, cậu ta vội vàng đi lên xoa dịu bầu không khí, sợ các cô không cẩn thận lại đánh nhau.

Cậu ta nhìn về phía Trương Yên, cười hì hì, “Yên Tử, cậu nhìn xem đầy đều là bạn học lớp chúng tôi, cậu có thể giữ mặt mũi cho tôi…?”

“Làm sao? Đến làm chỗ dựa cho nữ sinh lớp các cậu đúng không, còn tôi bạn học cũ nên cái gì cũng không đúng chứ gì.” Trương Yên ngước mắt lườm cậu ta, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, thái độ không nhường nhịn, Phương Kỳ Dương lập tức cười xòa.

“Xem cậu nói gì kìa, đi đi đi, chúng ta ra ngoài tâm sự chút ha.”

Cậu ta ôm bả vai cô ta đi ra ngoài, Trương Yên không nghe theo, vùng vẫy mấy lần vẫn không thoát ra được, bị Phương Kỳ Dương nửa kéo nửa túm đi ra ngoài với khuôn mặt sa sầm.

“Nói gì chứ, tôi với cậu không có gì đáng để nói cả.” Giọng nói từ xa xa truyền tới, vẫn lộ ra vẻ kiên định không dễ lung lay.

Điền Gia Gia thôi nhìn theo, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm với Tống Oanh, “Phương Kỳ Dương có thể thuyết phục cậu ta không?”

“Tớ không biết.” Tống Oanh lắc đầu.

“Chắc không được rồi, thôi để mai rồi chúng ta luyện tập vậy.” Tưởng Điềm Điềm không giỏi cãi nhau với người khác, mấy câu vừa rồi đã dùng hết toàn bộ sự can đảm của cô bạn, giờ phút này đôi mắt đen nhánh ngấn nước, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói

“Như vậy sao được! Các cậu đều đã thay trang phục rồi, mọi người còn chủ động dành thời gian ra nữa.” Điền Gia Gia phản đối đầu tiên, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài, lơ đãng nhìn lên người Lâm Tống Tiện vẫn luôn dựa bên tay vịn hành lang không nói gì.

Trong mắt cô nàng ánh lên hy vọng, ra sức lắc lắc cánh tay của Tống Oanh.

“Oanh Oanh, cậu nói xem nếu Lâm Tống Tiện ra tay thì tỷ lệ có lớn hơn nhiều không.” Cô ấy nhìn vào chỗ kia không chớp mắt, lầm bầm lầm bầu.

“Đám người kia rất nghe lời cậu ta, nghe nói hồi học cấp hai Trương Yên cũng là tay sai của cậu ta đấy.” Điền Gia Gia càng nghĩ càng cảm thấy đáng tin, dần dần kích động.

“Đúng! Không sai! Tìm Lâm Tống Tiện nhất định có thể giải quyết được!”

“Việc đó… Ai đi đây?” Mọi người nghe cô ấy nói vậy, có một người trong nhóm yếu ớt giơ tay lên đặt câu hỏi.

Sắc mặt Điền Gia Gia ngây ra, chốc lát sau, yên lặng quay đầu chăm chú nhìn Tống Oanh

Tống Oanh nhanh chóng rút cánh tay mình ra.

“Oanh ~” Điền Gia Gia không thèm quan tâm đến, giọng ỏng ẻo nũng nịu với cô, “Trong số những người chúng ta ở đây chỉ có cậu quen thân với cậu ấy nhất, nếu để người khác đi ngay cả ngay cả lời nói cũng không dám thốt ra khỏi miệng mất.”

Những người khác lập tức ra sức gật đầu phụ họa theo.

“Tớ mới chuyển trường đến mấy tuần thôi mà.” Ý là thời gian quen biết cậu ấy còn chưa bằng các cậu. Ẩn ý là tớ cũng không thân.

“Người ta thường nói thanh mai không bằng trên trời rơi xuống, những thứ như tình cảm sao có thể dùng thời gian mà đong đếm được!” Điền Gia Gia nói khéo như rót mật, giỏi nhất là tranh luận, đẩy Tống Oanh về trước, hoàn toàn chặt đứt đường lui của cô.

“Hạnh phúc của toàn nhóm chúng ta đều giao cho cậu cả đấy!”

“…”

Tống Oanh bị đẩy đến cửa, đâm lao phải theo lao, cpp đứng một chỗ xoắn xuýt hồi lâu, quay đầu lại nhìn đám bạn sau lưng với vẻ bất đắc dĩ.

Điền Gia Gia làm động tác cổ vũ cô, khuôn mặt tràn đầy ý khích lệ.

Cô nhắm mắt, trong đầu miễn cưỡng tìm ra một lý do rồi bước lên.

“Cái đó, sữa chua uống có ngon không?” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, bản thân Tống Oanh còn cảm thấy lúng túng đến mức không dám nhìn vào mắt cậu, xung quanh đều là ánh nhìn chằm chằm, các nam sinh bên cạnh đều bày ra dáng vẻ cười đùa

Ai mà không biết Lâm Tống Tiện mặt không biến sắc trước nữ sinh, bất kể là ai, không một ai may mắn thoát khỏi.

Ngay cả hoa khôi trường còn không khiến sắc mặt cậu tốt lên được nữa là.

“Lần sau đừng mua nữa.” Quả nhiên, ánh mắt Lâm Tống Tiện nhìn cô, nói nhàn nhạt

“Hả?” Tống Oanh ngẩng đầu.

“Khó uống.”

“…”

Tống Oanh mấp máy môi, không muốn tự rước lấy nhục nữa, dứt khoát nói thẳng vào vấn đề.

“Bọn tớ vốn đã bàn với thầy sẽ sử dụng phòng tập trong hôm nay xong cả rồi, nhưng vừa rồi nữ sinh lớp nghệ thuật nói không nhận được thông báo, cậu có thể nói giúp hai bên được không, hôm nay để lớp chúng ta tập trước.” Tống Oanh hơi xoắn xuýt, khổ sở nói.

“Tất cả mọi người đều chuẩn bị rất lâu, không muốn phải trở về như vậy.”

Cô nói xong thì nhìn chằm chằm Lâm Tống Tiện, trong mắt nam sinh lộ ra đôi chút suy tư, chốc lát sau mới không nhẹ không nặng cất tiếng “À”.

Tống Oanh: “…” Thế này là được hay không được đây?

Có lẽ nhìn thấu được vẻ nói không nên lời trên mặt cô, lúc này Lâm Tống Tiện mới chậm rãi đứng thẳng người lên, hai tay đút trong túi quần, xương quai xanh rõ nét.

“Tớ sẽ nói với cậu ấy.”

Cậu ấy chắc là chỉ Trương Yên ha.

Tống Oanh biết cậu nói vậy là đã đồng ý, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thành tâm nói cảm ơn, “Cảm ơn cậu.”

Lâm Tống Tiện không lên tiếng, dường như ánh mắt đang lơ đãng quan sát người cô mấy lần, lúc xoay người, giọng nói mang hàm ý phản đối vang lên, “Lần sau đừng mặc váy ngắn như vậy.”

?

Tống Oanh ngơ ngác, còn chưa kịp hiểu ra thì thấy cậu nói một câu như đang giải thích cho sự nghi ngờ của cô.

“Đề phòng sói.”

“…”

Bóng dáng Lâm Tống Tiện không còn xuất hiện nữa, không bao lâu sau Trương Yên đi đến với khuôn mặt sa sầm, rời đi cùng đám chị em của mình, chỉ là trước khi đi còn nhìn Tống Oanh chằm chằm, ánh mắt mang hàm ý sâu xa.

Sau khi bọn họ rời đi, bầu không khí trong phòng vũ đạo lập tức thoải mái hơn, mấy nữ sinh ríu rít, phấn khởi vây quanh Tống Oanh.

“Quả nhiên lời nói của Lâm Tống Tiện khá có tác dụng.”

“May mà có cậu nếu không thì hôm nay chúng ta lại uổng công vô ích rồi.”

“Đúng vậy, Tống Oanh, cậu quả là một dũng sĩ đó.”

“…” Tống Oanh không lên tiếng, một lát sau mới mở miệng: “Tớ cảm thấy nếu là bất kì người nào trong các cậu đến thì cậu ấy cũng sẽ đồng ý thôi.”

Mặc dù bình thường luôn có dáng vẻ lạnh lùng xa cách mọi người ngàn dặm.

Nhưng thật ra thì Lâm Tống Tiện là một người rất dễ nói chuyện cùng, nhất là đối với nữ sinh, toát lên sự giáo dục tự nhiên và phong độ lịch sự.

Tống Oanh cảm thấy, chắc chắn khi còn bé cậu có bề ngoài gai gốc không ai muốn để ý đến, nhưng lại là đứa trẻ vô cùng lễ phép, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.

Ngày hôm sau, khi đến tìm thấy Lý để hỏi về chuyện phòng vũ đạo, quả nhiên là do bận rộn nên dẫn đến sơ suất, thầy đã quên thông báo với lớp nghệ thuật.

Cuối cùng thầy đổi một phòng luyện tập khác cho các cô, nữ sinh lớp ba sẽ tập luyện vào buổi chiều mỗi ngày, không còn gặp phải những chuyện tương tự nữa.

Trải qua vài ngày huấn luyện, vũ đạo của bọn cô đã bắt đầu tốt hơn những ngày đầu, tiến độ thuận lợi hơn tưởng tượng, dường như mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có nền tảng nhất định, lên tay rất nhanh, không gặp phải tình huống làm cách nào cũng không dạy được. 

Khi còn bé, Phạm Nhã từng đưa Tống Oanh đi học ba-lê mấy năm, nền tảng rất tốt, động tác tập mỗi ngày đều nắm rõ vô cùng chuẩn xác, về cơ bản thì không cần người khác bận tâm.

Tưởng Điềm Điềm còn khẩn trương lúc mới bắt đầu cũng đã dần trở nên thoải mái hơn, lúc mọi người cùng luyện tập đều vừa cười vừa nói, bầu không khí rất thoải mái.

Thứ sáu, trường tan học sớm, bởi vì gần đây tiến độ luyện tập vũ đạo vẫn luôn tăng cao, thế nên nhóm trưởng nhỏ Tưởng Điềm Điềm quyết định để các cô một kì nghỉ nhỏ, hôm nay trở về nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng sức cho khỏe.

Quyết định này khiến các nữ sinh hân hoan reo hò, lúc thu dọn đồ đạc đều ngập tràn vui vẻ, nóng lòng muốn chạy ra ngoài chơi đùa thỏa thích.

Trên đường cùng nhau đi về, mọi người hưng phấn trò chuyện về kế hoạch lát nữa, có người chuẩn bị đi dạo phố, có người muốn đi xem phim, còn có người dự định sẽ đi ăn uống thả cửa.

Tống Oanh vẫn luôn yên lặng nghe, không lên tiếng, lúc đang định chọn một việc trong đó thì ánh mắt bỗng nhìn thấy một dáng người quen thuộc ở cổng trường học, bước chân cô dừng lại.

“Các cậu đi đi, lát nữa tớ còn có chút chuyện.”

Con đường dài bên phải cổng trường, cửa hàng mọc san sát nhau như rừng, đúng lúc lại đang là giờ cơm tối, những mùi thơm nhẹ nhàng tỏa ra bốn phương, khói mù lượn lờ bay ra từ sạp bán đồ nướng, không khí vừa náo nhiệt vừa ồn ào.

Lâm Tống Tiện không biết nên ăn gì, đứng trên đường ngẩng đầu quan sát kỹ càng từng bảng hiệu, nghiêm túc như đang chọn quà lưu niệm.

Lúc Tống Oanh đi đến bên cạnh, cậu vẫn đang phân vân nên vào quán ăn Hàn Quốc bên trái hay tiệm trà Hồng Kông bên phải. Có người vỗ nhẹ vai cậu, giọng nói nhẹ nhàng.

“Lâm Tống Tiện, tớ mời cậu ăn mì hải sản nhé.”

Mặt tiền quán ăn không lớn không nhỏ, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, quán mì buôn bán rất đắt khách, Tống Oanh cố gắng lắm mới tìm thấy hai chỗ ngồi trống bên trong quán, nhanh chóng kéo Lâm Tống Tiện đi đến ngồi xuống.

Chủ quán là một đôi vợ chồng, làm việc vô cùng ăn ý, trên bàn không có thực đơn, Tống Oanh trực tiếp gọi hai bát mì hải sản.

“Quán họ chỉ có món này thôi.” Cô giải thích. Lâm Tống Tiện quan sát bốn phía, vị trí quán không nổi bật, trong một con hẻm vắng vẻ đối diện xéo đường lớn, mặc dù không bào sâu, nhưng bình thường rất khó phát hiện khi đi ngang qua.

Tuy nhiên làm ăn lại cực kỳ phát đạt.

Mì được mang lên bàn, miệng tô mì rất lớn, trên vắt mì làm thủ công là một tầng hải sản phong phú, mực, vẹm xanh, tôm biển… Chất đầy ắp, ngoài ra thì không có nguyên liệu nào khác.

Nước canh là màu trắng đục, mùi thơm ngon phả vào mặt.

Tống Oanh háo hức cầm đũa lên, nói với cậu: “Cậu mau nếm thử, hương vị của quán họ là tuyệt nhất đấy.”

Người đối diện hệt như một chuyên gia ẩm thực.

Mỗi lần Lâm Tống Tiện gặp Tống Oanh, kiểu gì cũng sẽ thấy cô ăn đủ loại món, lần nào đồ ăn bình thường trước mặt cô dường như cũng trở nên vô cùng quý giá, mỗi một món đều có hương vị tuyệt vời độc nhất vô nhị.

Cậu cúi đầu ăn mì.

Vị giác trống rỗng trong nháy mắt, nhưng rất nhanh sau đó, Lâm Tống Tiện nắm chặt đũa gắp miếng thứ hai.

Ừm, quả nhiên quán ăn ngon lần này thật sự là danh bất hư truyền.

“Ăn ngon không?” Khuôn mặt Tống Oanh hơi ửng đỏ vì hơi nóng, nhìn cậu với vẻ đầy mong đợi. Lâm Tống Tiện bưng bát lên húp nước mì lần nữa, vẻ mặt bình thản.

“Tạm được.”

“?”

“Nước dùng cũng không tệ.”

“…”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Tống Tiện miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.

**

Hết chương 12

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN