Oanh Oanh Của Anh
Chương 14: Tớ không sợ cô ta
Edit: Linh | Beta: An Tĩnh
Nhà ăn Cẩm Trung có ba tầng, giá cả từ thấp đến cao, thỏa mãn các nhu cầu của mỗi người.
Tầng một là khu lấy cơm thông thường, tầng hai là các loại đồ ăn vặt và nước ngoài, tầng ba là phòng ăn tư nhân, bao gồm nhiều món ăn đặc sắc, thỉnh thoảng còn cung cấp hải sản và bò bít tết, bình thường thầy cô đi nhiều, một số con nhà giàu nhiều tiền trong lớp cũng thường xuyên đến đó tiêu xài.
Buổi trưa, tiếng người trong nhà ăn ồn ào, mỗi ô cửa đều đông đúc học sinh cầm khay, Tống Oanh với Điền Gia Gia xếp hàng hồi lâu, cuối cùng đến lượt các cô.
Đồ ăn trước mặt đã bị múc đi khá nhiều, sườn kho quý hiếm chỉ còn hai phần cuối cùng, cà rốt thịt bò nạm vẫn còn nhiều.
Tống Oanh đang định nói chuyện với dì, bả vai bị người khác vỗ vỗ.
“Này, em gái Tống, phiền cậu giúp lấy một phần giúp tôi và anh Tiện với, cảm ơn cảm ơn.” Cậu ta trực tiếp đưa khay trong tay ra không chút e dè, phớt lờ ánh mắt giận dữ nhưng không dám nói của đám người sau lưng, Tống Oanh lúng túng, cuối cùng vẫn lấp liếm cái sai chiếm dụng vị trí của mình, nhanh chóng nhận lấy khay cơm từ tay cậu ta.
“Các cậu muốn ăn gì?” Cô hơi cúi đầu hỏi, sợ bị người ta nhìn thấy mặt mình.
“Tùy ý, nhiều thịt là được!” Phương Kỳ Dương kêu một tiếng, nhanh chóng nhường vị trí cho người phía sau, Tống Oanh cầm ba khay, tùy tiện chọn vài món ăn trong sự hỗn loạn.
“Hai phần xương sườn, thịt bò nạm, thịt băm ớt xanh…”
Cô lấy cơm xong, vừa đem khay ra, Phương Kỳ Dương lập tức tiến lên nhận lấy, bưng hai khay cơm lui lại đi về chỗ ngồi phía sau.
“Tại sao hai người lại đến đây ăn thế?” Tống Oanh hỏi, bình thường rất khó nhìn thấy bóng dáng bọn họ ở tầng một, đám người này nếu không phải ở bên ngoài trường thì cũng đang chọn món ăn ở tầng ba.
“Đừng nói nữa. Vừa rồi đụng phải lão Từ, thầy đuổi tôi với anh Tiện xuống đây đấy.” Mặt Phương Kỳ Dương đầy phiền muộn, tường thuật nguyên văn câu nói, “Học sinh phải có dáng vẻ của học sinh, mỗi ngày ăn phí như vậy thì ra thể thống gì, mau đi nhanh mau đi nhanh.”
Cậu ta càng nói càng tức giận, hùng hùng hổ hổ, “Tôi là bông hoa mười sáu mười bảy tuổi của Tổ quốc đó, ăn ngon chút thì sao nào, trêu ai ghẹo ai chứ.”
“Cậu còn là đóa hoa của Tổ quốc à.” Trong lúc trò chuyện, họ cũng đã đi đến giành được chỗ ngồi tốt trước, Lâm Tống Tiện xì nhẹ một tiếng, “Chắc là hoa anh túc [1] đấy.”
[1] Hoa anh túc nói cho sang chứ nó là cây thuốc phiện đó mng.
“Xớ, anh mới có độc, anh độc nhất.”
Phương Kỳ Dương đặt khay cơm đầy ắp trước mặt Lâm Tống Tiện, cậu nhìn qua, nhíu mày ghét bỏ đẩy khay đồ ra phía ngoài, “Tao với mày đổi khay đi.”
“Ừm.” Phương Kỳ Dương nhìn màu sắc món ăn trong khay của cậu, hiểu rõ, sau đó đặt khay của mình đến trước mặt cậu.
“Sao vậy?” Tống Oanh thấy thế thì hỏi.
“Anh ấy không ăn cà rốt.” Phương Kỳ Dương giải thích, Tống Oanh nhìn thịt bò nạm cà rốt trong khay của cậu, có hơi buồn rầu.
“Cậu nói sớm thì tớ đã không lấy rồi.”
“Không sao, anh ấy có nhiều tật xấu lắm nên không cần để ý đâu.”
Lâm Tống Tiện không lên tiếng, chỉ cầm đũa chọc chọc thịt sườn trước mặt, dường như có vẻ rất ghét, ngược lại thì Cao Kỳ ngồi bên cạnh lại trừng mắt nhìn Phương Kỳ Dương.
“Cậu không nên nói người khác như vậy.”
Lại là một em gái mất não bảo vệ cho Lâm Tống Tiện.
Phương Kỳ Dương oan ức nhất thế gian tức giận đến độ muốn quăng đũa.
Tống Oanh nhìn động tác của Lâm Tống Tiện, cắn miếng thịt sườn, nhịn không được nhỏ giọng hỏi, “Sao cậu không ăn cà rốt vậy?”
Lâm Tống Tiện dừng đũa đang cầm trên tay, ngẩng đầu, sau một lúc mới trả lời, “Khi còn nhỏ kén ăn, bị bảo mẫu ép ăn trong khoảng thời gian dài, về sau vừa nhìn thấy đã muốn nôn.”
Trái lại thì Phương Kỳ Dương chưa từng nghe qua vấn đề phức tạp này, nghe vậy, vẻ mặt ngây ra một lúc, nhân lúc không ai chú ý lại đẩy đẩy khay của mình ra ngoài.
Lâm Tống Tiện phát hiện, liếc nhìn cậu ta, bổ sung, “Bây giờ khá hơn rồi.”
Quãng thời gian nghiêm trọng nhất ấy, dường như Lâm Tống Tiện ăn gì nôn đó, lúc này đã khiến Lâm Bồi Thâm chú ý, sau đó đã thay người bảo mẫu ấy.
Nhưng so với cái này thì hình ảnh khiến Lâm Tống Tiện khắc sâu, mãi mãi tồn tại trong kí ức, không cách nào xóa nhòa là ánh mắt của Tống Nghi Ninh nhìn cậu khi đó.
Lúc ấy cậu mới tám tuổi, cách nửa năm, Tống Nghi Ninh từ nước ngoài trở về, bảo mẫu là người đưa cậu đi gặp bà.
Người phụ nữ cao cao tại thượng đứng đó, đôi mắt đều thoáng hiện vẻ không hài lòng và không giấu được sự chán ghét.
Chân mày của bà hơi cau lại, nói một câu tràn đầy sự ghét bỏ, “Sao lại gầy như vậy.”
Kết quả sau cùng, vì bảo mẫu không muốn bị người thuê trách mắng, lên mạng tùy tiện tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn dinh dưỡng phong phú, mỗi ngày đều ép cậu ăn những thứ gọi là món ăn “khỏe mạnh” kia.
Lâm Tống Tiện kén ăn nghiêm trọng, mỗi lần ăn đều muốn nôn, nôn ra lại bị buộc ăn tiếp, như thế lặp đi lặp lại, cuối cùng thân thể xảy ra vấn đề, Lâm Bồi Thâm – người mà một năm về nhà được dăm ba lần phát hiện ra điều không đúng, sau đó ông sắp xếp chuyên gia dinh dưỡng và bảo mẫu khác cho cậu, nhưng dù như thế, mỗi lần ăn gì Lâm Tống Tiện vẫn tỏ ra bài xích.
Về sau, ông cụ lấy danh nghĩa là ông nội cậu đã đứng ra, cố gắng dẹp hết sự bàn tán của mọi người, đón cậu về chăm sóc cẩn thận chu đáo, mỗi bữa đều tự tay chế biến những món ăn đầy màu sắc cho cậu ăn.
Thế nên Lâm Tống Tiện mới có thể trở thành Lâm Tống Tiện ngày hôm nay.
Lập hạ vừa qua, nhiệt độ bỗng tăng lên, phần lớn thời gian đều là trời trong vô tận, hiếm khi gặp trời mưa.
Ngày kỉ niệm thành lập trường là thứ sáu, buổi chiều được nghỉ nửa ngày, để tổng vệ sinh với sắp xếp hội trường, học sinh tham gia diễn văn nghệ thì tự trang điểm và diễn tập lại, chuẩn bị cho buổi biểu diễn buổi tối.
Lúc nghỉ trưa, không khí ở hậu trường vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là học sinh, mọi người không vội đi ăn cơm ngay khi vừa hết tiết, ăn xong thì nghỉ ngơi như trước, trái lại thì ai cũng đi dạo bên ngoài với vẻ mặt thư giãn, một số người nghiêm túc làm vệ sinh, một số người thì thừa nước đục thả câu, còn có những người bận rộn khẩn trương chuẩn bị tiết mục.
Buổi diễn tập chính thức bắt đầu vào lúc ba giờ chiều, tập hợp tại hội trường, nhóm nữ sinh lớp ba quyết định luyện tập thêm vài lần trước khi vào diễn tập, sau khi ăn cơm xong, họ đến phòng vũ đạo tập hợp.
Tống Oanh đến siêu thị sau khi ăn cơm xong, cô có thói quen uống một chai sữa chua sau bữa ăn, nhất là vào mùa hè, mát lạnh giải tỏa cơn nóng.
Trong lớp có việc, Điền Gia Gia phải đi theo dõi tổng vệ sinh, cô ấy và Cao Kỳ cùng đi thẳng về phòng học, Tống Oanh phải đi tập luyện nên không cùng đường với hai người họ.
Người đến siêu thị đông đúc hơn bình thường, tiếng nói chuyện tản ra trong không khí, thêm đôi chút sự náo nhiệt của không khí lễ hội.
Tống Oanh quen cửa quen nẻo tìm được kệ hàng sữa chua, lúc đang chuẩn bị đưa tay lấy thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở đó.
Lâm Tống Tiện đứng trước kệ hàng, ánh mắt nhìn phía trên nghiêm túc lựa chọn, dáng vẻ tập trung, không hề phát hiện cô bước đến.
Tống Oanh cong môi dưới, gọi tên cậu.
“Lâm Tống Tiện.”
Hai người sóng vai đi ra khỏi siêu thị của trường, Tống Oanh cầm sữa chua trong tay, cắm ống hút vào uống. Lâm Tống Tiện xách một chiếc túi, bên trong ngổng ngang các loại đồ ăn vặt.
“Đúng lúc tớ đi ngang qua.” Cậu tùy ý giải thích, Tống Oanh gật đầu bày tỏ mình đã hiểu, “Đúng là trùng hợp.”
Hai người họ tạm thời đi cùng đường, qua đầu rừng ở giao lộ phía trước là ngã rẽ giữa phòng học với phòng vũ đạo, ở giữa còn có một vườn hoa nhỏ.
Công tác xanh hoá ở Cẩm Trung rất tốt, cây cối trong khu quang cảnh sum xuê, cỏ cây xanh ngát tươi tốt, vào mùa này, hoa đều nở rộ, sinh sôi nảy nở dưới ánh mặt trời.
Bình thường học sinh căng thẳng vì áp lực học tập, sẽ đi tản bộ ở dưới đây một hồi, xoa dịu cảm xúc.
Thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy vài ba bóng người ở lối mòn của vườn hoa, Tống Oanh nói chuyện với Lâm Tống Tiện, không liên quan đến chủ đề đau khổ nào, cậu đáp lại câu được câu mất, đột nhiên Tống Oanh thoáng nhìn thấy bóng dáng đi xéo ở phía trước.
Cô gái mặc đồng phục học sinh bình thường, ban đầu Tống Oanh cũng không chú ý, mãi đến khi trông thấy khuôn mặt trẻ con rất khác biệt, một cảnh tượng chợt hiện ra trong đầu.
Tống Oanh quan sát thêm mấy lần, cuối cùng dựa vào phần tóc mái ngay ngắn và đôi mắt to tròn để xác nhận, đây chính là con gái của bạn mẹ cậu lần trước gặp dưới khu dạy học.
Cô nhanh chóng nhìn Lâm Tống Tiện bên cạnh, ánh mắt của cậu đang nhìn chùm hoa anh đào hồng nhạt trên cây, dường như trong lòng đang phân biệt đây là giống cây nào, Tống Oanh nhìn bóng người càng lúc càng đến gần, trong lòng bối rối, nhanh trí nhón chân lên, đưa hai tay che mắt cậu lại.
“… Làm gì thế?” Lâm Tống Tiện dừng lại một lúc, bình tĩnh hỏi.
Tống Oanh cắn môi, nhìn về phía nữ sinh sắp đi tới, ánh mắt lơ đãng nhìn lên bầu trời, trong đầu nóng lên, đột nhiên đưa tay chỉ một thứ.
“Nhìn kìa, là máy bay.”
Lâm Tống Tiện: “……”
Cậu cầm lấy cổ tay của Tống Oanh, cầm đôi tay đang che trước mắt mình kéo xuống.
Khung cảnh bỗng nhiên trở nên rõ ràng, người cách đó không xa cũng xuất hiện trong tầm mắt cậu, Lâm Tống Tiện bình tĩnh nhìn chăm chú, giờ mới hiểu ra.
“Không cần căng thẳng như vậy.” Cậu nhìn vẻ mặt của nữ sinh đứng bên cạnh, nghĩ ngợi một lúc, “Tớ không sợ cô ta.”
“Ồ.” Tống Oanh ngượng ngùng cười, lui về sau một bước rồi cúi đầu xuống, xấu hổ muốn đập đầu vào tường.
Lâm Tống Tiện quan sát dáng vẻ này của cô, suy tư, “Phương Kỳ Dương nói gì với cậu rồi?”
“Không có nói gì.” Phản ứng đầu tiên của Tống Oanh là chối bỏ, sau khi đối diện với ánh mắt của Lâm Tống Tiện, cô lại cúi thấp mặt, nhỏ giọng trả lời.
“Cậu ấy nói với tớ người khi nãy là con gái của bạn mẹ cậu. “
Thảo nào, ngày đó cô cố ý đưa trà gừng cho cậu, hóa ra là tâm trạng đồng cảm.
Đúng là thiện lương thật.
Trong lòng cậu thầm cảm động.
Lâm Tống Tiện giải thích, “Đó không phải bạn của bà ấy.”
Tống Oanh ngẩng đầu, hoang mang nhìn cậu.
“Là con gái mối tình đầu của bà Tống.”
Lúc này chẳng thấy bóng dáng của nữ sinh kia đầu nữa, dường như vốn là đi một con đường khác, chỉ là lơ đãng lướt qua trước mặt hai người họ vậy, sau đó biến mất ở một con đường khác.
Sau khi Lâm Tống Tiện nói xong câu ấy, dáng vẻ không có bất kì thay đổi gì, tiếp tục đi về phía trước với vẻ mặt như thường, Tống Oanh ngơ ngác đứng tại chỗ hai giây, bước chân nhanh hơn, đuổi theo bóng lưng của cậu.
“Lát nữa cậu về lớp để đọc sách à?” Vắt hết óc mới nói được một câu xã giao xoa dịu không khí.
“Ngủ.” Quả nhiên, nam sinh trả lời thẳng thắn, nhưng cũng may là cậu còn chủ động đáp lại cô, Tống Oanh thở phào nhẹ nhõm.
“Lát nữa tớ phải đi luyện tập.”
“Lúc trước cậu đã nói một lần rồi.”
“…”
Buổi diễn tập ở hội trường còn chưa chính thức bắt đầu, ồn ào lộn xộn, học sinh rảnh rỗi ở các lớp tìm đến, phần lớn họ đến sớm để call [2] cho bạn bè lớp mình trên sân khấu, ngồi dưới sân khấu tranh thủ xem trước một số tiết mục.
[2] call: một kiểu hô tên cổ vũ
Lớp ba có hai tiết mục, ngoài bài nhảy của nhóm Tống Oanh bọn cô thì còn có một sân khấu kịch, trong đó sẽ kết hợp trình diễn dương cầm, ca múa, diễn xuất và các yếu tố khác, Tống Oanh xem diễn xuất của các bạn, rất tuyệt vời.
Trương Trạch cũng vui vẻ tham gia diễn một vai quần chúng trong vở kịch, rõ ràng cậu ta có chút tâm tư với ủy viên học tập Bạch Thấm trong lớp nên nghe nói cô ấy tự tay sáng tác kịch bản đồng thời có tham gia diễn, cậu ta lập tức hào hứng đến quấn lấy cô ấy đòi một vai, mỗi ngày tìm cơ hội tập luyện cùng người ta.
Hôm nay lần đầu tiên chính thức lên sân khấu diễn tập, cậu ta nhất quyết phải kéo đám Phương Kỳ Dương từ phòng học đến đây, hô tên cổ vũ cho cậu ta, khí thế tuyệt đối không thể thua, không đến không phải anh em tốt.
Quả nhiên, một đám nam sinh của lớp ba ngồi tùy ý phía dưới, cho dù không cố ý tỏ ra khoa trương nhưng cũng thu hút không ít ánh mắt xung quanh.
Nhan sắc của bọn họ không hề tầm thường, lại thêm gia thế trời ban, tầm nhìn và khí chất được tích lũy từ hồi mưa dầm thấm đất thuở bé, họ là kiểu người trời sinh đã hấp dẫn những ánh nhìn chăm chú.
Tống Oanh nhìn thấy Lâm Tống Tiện trong đám người đó, dường như cậu không có hứng thú với tất cả mọi thứ xung quanh, cả người vùi trong chiếc ghế lớn, cụp mắt nhìn chằm chằm vào máy chơi game trong tay, thao tác nhanh nhẹn.
Nhóm nữ sinh lớp nghệ thuật từ cửa bước vào, đi thẳng đến chỗ đó, Trương Yên quen thuộc chào hỏi đám Phương Kỳ Dương, sau đó ngồi vào chỗ cách Lâm Tống Tiện không xa.
Diễn tập chính thức bắt đầu, đã đến lượt của các cô, Tưởng Điềm Điềm vội vàng gọi tên cô.
Tống Oanh thôi nhìn, lên tiếng đáp lại, sau đó nhanh chóng chạy tới.
__
**
Hết chương 14
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!