Ốc Mượn Hồn - Chương 10: Chạy là thượng sách!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Ốc Mượn Hồn


Chương 10: Chạy là thượng sách!


Không ngờ vừa hỏi tới vấn đề này thì Tạ Tiểu Giang không đáp, cậu quay đầu nhìn Ngụy Vũ Hoàn, nói: “Ngụy tổng, sao anh hỏi nhiều vậy?”

Uống rượu vào thì cặp mắt xinh đẹp của cậu càng sáng hơn, hỏi lại: “Chỉ có mỗi anh hỏi thôi, tôi có thể hỏi anh một chút không?”

Ngụy Vũ Hoàn nhìn nụ cười khờ dại không sợ bất kỳ của cậu, trong một phút chốc như bị mê hoặc, ha hả đáp: “Cậu muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi.”

Tạ Tiểu Giang nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi?”

Ngụm rượu của hắn suýt thì phun ra, đáp: “Ba mươi.”

… Đứa nhỏ này, không lớn không nhỏ!

Tạ Tiểu Giang nhìn mặt hắn, làm vẻ mặt kinh ngạc: “Ôi trời! Đại ca! Anh thật hack tuổi quá đi!”

Ngụy Vũ Hoàn: “…” Mịa! Để xem lát tôi xử lý cậu thế nào!

Tạ Tiểu Giang nghiêng sang một bên, hỏi tiếp: “Anh làm nghề gì vậy?”

Hắn đáp: “Mở công ty.”

“Đúng là lão tổng a~” Tạ Tiểu Giang trề môi, có vẻ là có chút không phục, nhưng biểu tình này của cậu lại giống đang bĩu môi làm nũng thì đúng hơn.

Ngụy Vũ Hoàn càng nhìn càng thích, cảm thấy đứa nhỏ này chọt chỗ nào là đúng điểm đáng yêu chỗ đấy, cỗ tử khí trong lòng cũng nhờ thế mà từ từ hòa ra.

Tạ Tiểu Giang: “Mỗi tháng anh kiếm được bao nhiêu tiền?”

Vấn đề này đã đạt tới cực hạn của sự lớn mật, làm nghề này việc tối kỵ nhất chính là hỏi khách hàng kiếm được bao nhiêu tiền, so ra, cái việc kiếm tiền này, núi này cao còn có núi cao hơn, trừ phi ông là Mã Vân [1] thì ít nhiều sẽ bị so sánh cao thấp, so với những người nhiều tiền sẵn rồi, còn những người ít hơn thì có bao nhiêu mất mặt đây? Thứ hai, kim chủ thông minh cũng biết không được để lộ thông tin về tiền nong, người ta kiếm được nhiều, nhưng cậu chỉ là người qua đường, việc gì phải nói? Còn có mấy ông thích làm màu với hào phóng, người ta đến chơi, bị mấy em xinh đẹp hỏi cái chuyện khó nói này, chắc chắn là sẽ chột dạ, khó chịu, xem ông đây có dậy nổi không?

Cho nên, không cần biết ông kiếm được một vạn hay cả tỉ, chỉ cần khéo léo, chiều chuộng các ông chủ đến vui vẻ thì đều có cơ hội thó được tiền.

Tạ Tiểu Giang không biết luật lệ, vừa nãy Ngụy Vũ Hoàn hỏi lương lậu của cậu thì bây giờ cậu thấy mình hỏi một chút cũng không có vấn đề gì.

Chỉ mệt Ngụy Vũ Hoàn không so đo với cậu, còn tưởng Tạ Tiểu Giang đang cố ý vui đùa, hỏi lại câu hỏi của hắn, lá gan vô cùng lớn. Nhưng Ngụy Vũ Hoàn không phải động vật ăn chay, kiểu đứa nhỏ này không phải không đối phó được, cho nên hắn không cần xoắn xuýt nhiều.

“Nhất định kiếm được nhiều hơn cậu.” Hắn trả lời, không khí lập tức trở nên ngả ngớn: “Nhiều đến có thể mua được cả người cậu!”

“Mua cả người?” Quả nhiên là Tạ Tiểu Giang sửng sốt, đại não có chút không đi theo kịp, hỏi ngược lại: “Sao anh biết tôi bao nhiêu tiền?”, hỏi xong mới nhận ra mình hớ rồi, cậu không phải hàng hóa, sao có thể mua qua bán lại được?

Nhưng mà không kịp rồi, Ngụy Vũ Hoàn tiếp tục đào hầm cho cậu: “Vậy cậu nói xem mình đáng giá bao nhiêu?”

Tạ Tiểu Giang không hiểu ý hắn ngay, vài ba câu này khiến cậu không hiểu sao lại có cảm giác mình đang bị trêu đùa… Đúng, là cảm giác này, không phải chỉ có ở mấy cô gái thôi sao? Cậu là một đứa con trai, sao Ngụy tổng lại muốn trêu cậu?

Bởi vì điều này không hợp với trẻ con, cho nên hai má Tạ Tiểu Giang hơi nóng lên, cậu trộm nhìn người đàn ông bên người, thầm nghĩ, không phải mình nghĩ nhiều chứ?

Ngụy Vũ Hoàn ở bên cạnh lại nhìn Tạ Tiểu Giang không chớp mắt, dưới ngọn đèn mờ hơi tối, sườn mặt nghiêng thanh tú của đối phương được phủ thêm một tầng ái muội, mà cậu bởi vì rượu mà hai má phiếm hồng, rất mê người.

Ngụy Vũ Hoàn không biết Tạ Tiểu Giang có say hay không, nhưng hắn đang cảm thấy chính mình hình như đang say rồi.

“Cậu không biết mình trị giá bao nhiêu sao?” Hắn ngựa quen đường cũ mà nói lời tâm tình đầy tính khiêu khích.

“Tôi vẫn chưa nghĩ ra!” Tạ Tiểu Giang bị Ngụy Vũ Hoàn nhìn đến nổi da gà, đôi mắt đen lúng liếng chuyển chuyển, học người ta bỏ Vodka vào bia, đẩy qua bên hắn, hòa hoãn: “Anh uống ly này đi, rồi tôi sẽ nói cho biết~”

Ngụy Vũ Hoàn quả thực muốn bật cười, đứa nhỏ này đúng là dễ tiếp thu mà!

Cứ việc ngồi bên nhau uống rượu tào lao, cứ kệ giác quan thứ sáu mách bảo đứa nhỏ này không đơn giản như vậy, nhưng chỉ nhìn gương mặt hồn nhiên của Tạ Tiểu Giang thì không quản do sắc đẹp dụ dỗ hay do mặt mũi quá lớn, ly rượu này Ngụy Vũ Hoàn không chối được.

Hắn tự xưng mình tửu lượng không tồi, bình thường cũng hay uống với ông già, uống với anh, ra ngoài xã giao cũng phải uống nhưng rất ít khi say.

Đêm nay hàn thuyên với Tạ Tiểu Giang lâu như thế, đối phương cũng uống không ít, nếu hắn say thì người kia cũng không có khả năng đứng được.

Ngụy Vũ Hoàn rất tự phụ: “Được!” một câu, tay cầm ly, hai mắt nhìn thẳng Tạ Tiểu Giang, một hơi uống cạn.

Hắn đánh cược mình có thể uống hết một ly này, cũng đánh cược Tạ Tiểu Giang không thể vui mừng nổi, càng chắc nịch mình sẽ đòi lại được hết công đạo cho mình…

Nhưng Ngụy Vũ Hoàn đã đánh giá bản thân mình quá cao, ly rượu này vừa xuống bụng xong thì đầu óc hắn liền bay bay.

“Cậu… cậu nói đi?” Hắn không ý thức được rằng bây giờ mình đã nói hơi lắp rồi.

Lý trí từ từ khăn gói đi xa nhưng Ngụy Vũ Hoàn vẫn chống mình dậy, hắn ra cái vẻ trấn định nhìn thẳng Tạ Tiểu Giang, muốn nhìn cậu rõ hơn một chút.

Tạ Tiểu Giang cũng nhìn hắn, đôi mắt to tỏa sáng, đột nhiên kề sát lại.

Ngụy Vũ Hoàn một trận tâm viên ý mã, bản thân cảm thấy mình đã thực sự động tâm rồi…

Cậu cười hì hì hỏi: “Ông chủ Ngụy, anh nói thật đi, anh muốn chuốc say tôi đúng không?”

Ngụy Vũ Hoàn: “…”

“Tuy tôi không biết động cơ cả anh là gì, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không say đâu~” Đôi mắt Tạ Tiểu Giang cong lên, sóng mắt sóng sánh, không biết có bao nhiêu khéo léo giảo hoạt: “Anh có biết ‘Dương Hà men’ không? Tiểu gia tôi lớn lên ở trấn rượu Dương hà, trong nhà rượu rải từ bình nhỏ đến chum to. Ông chủ Ngụy, anh đấu với tôi còn kém lắm, hắc hắc!”

Ngụy Vũ Hoàn đầu choáng mắt hoa, ban đầu căn bản không nghe cậu nói cái gì, chỉ nhìn thấy duy nhất một đôi môi mê người đang khép mở trước mắt, thực sự khiến hắn muốn lao tới áp người xuống nhấm nháp.

Mà chờ đại não ngu ngốc mãi mới tiêu hóa được một chuỗi từ kia, thì một ngọn lửa giận dữ hừng hực liền dâng lên!

… Đệt, bị giỡn lại rồi!

Ngụy Vũ Hoàn đương nhiên không thể thừa nhận bản thân mình say được, vội bắt lấy tay Tạ Tiểu Giang, kéo đối phương vào lồng ngực của mình, dùng tia lý trí cuối cùng sót lại áp chế nội tâm đang quay cuồng, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Cậu có biết mình trông giống ai không?”

“Ha?” Tạ Tiểu Giang rất bối rối vì động tác bất ngờ này của hắn, cậu ngẩng lên nhìn vào mắt đối phương, lại thấy một đôi mắt sâu không thấy đáy đang quay cuồng vì một cảm xúc kịch liệt nào đó.

Ngụy Vũ Hoàn cười âm hiểm nhìn cậu, nhả từng chữ từng chữ: “Giống, tiểu tặc, nửa năm trước, ở trộm, nhà của tôi…”

Tạ Tiểu Giang giật nảy mình, huyết sắc trên mặt lập tức bay sạch sẽ!

Cậu vội đưa tay đẩy người kia ra nhưng không nổi, tên say Ngụy Vũ Hoàn không khống chế nổi lực đạo của mình, hai cánh tay như hai kìm sắt ghìm chặt lấy cậu.

Giữa lúc rối ren, Tạ Tiểu Giang không từ thủ đoạn mà co giò lên húc mạnh vào… giữa hai chân của Ngụy Vũ Hoàn!

Một tiếng hét thảm vang lên, Ngụy Vũ Hoàn thất thủ buông lỏng cậu ra, gương mặt vặn vẹo đứng lên nhảy nhảy.

Trong lúc hỗn loạn, Tạ Tiểu Giang biết mình đã gây hoạt, vừa kinh vừa sợ, nào còn quản được mình sẽ bị xử thế nào, càng không còn hơi đâu để ý tới mình sẽ giữ miếng cơm thế nào, người đã tìm tới cửa, bước tiếp theo sẽ là đưa chân vào đồn cảnh sát đó, còn ở đây chờ chết sao?! Chạy thôi!

Ngụy Vũ Hoàn biết được cậu muốn chạy, nhưng lại gần như tắc thở gào lên: “Bắt… bắt~ Bắt cậu ta…”

Hai tên Thiệu Tề uống đến choáng choáng váng váng, tình huống trước mắt quá bất ngờ, chờ phản ứng kịp thì Tạ Tiểu Giang đã tháo chạy, không còn tăm hơi.

Ngụy Vũ Hoàn ôm nửa dưới, cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình sắp nổ tới nơi rồi…

Mịa! Lại chạy! Ông đây sẽ không gô cổ cậu tới đồn cảnh sát! Chạy cái rắm ấy! (╯‵□′)╯︵┻━┻

***

Hôm sau, Ngụy Vũ Hoàn mặt xanh như tàu lá chuối ngồi trước bàn làm việc, quanh thân được bao phủ bởi một cỗ tử khí dày đặc.

“Ừm… Ngụy Tổng…” Lý Tu Nhã nhịn không được lên tếng nhắc, tránh việc cái bút máy quý giá trong tay đối phương bị bẻ thành hai nửa.

Ngụy Vũ Hoàn vung bút ký ký, đẩy văn kiện qua, lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”

Lý Tu Nhã: “…”

Đêm qua sau khi Tạ Tiểu Giang chạy mất, Ngụy Vũ Hoàn vốn say tới không đứng dậy nổi đã trực tiếp ngất xỉu.

Rạng sáng tỉnh lại, hắn phát hiện ra Tề Mộ Anh đã tống mình tới khách sạn, quần áo thì không thay, cứ thế nằm nguyên một đêm. Bởi vì say rượu nên người hắn chua lòe, nhất là cái chỗ bị đá hôm qua, hôm nay hình như vẫn còn hơi đau đau…

Nhớ tới chuỗi đau khổ hắn phải trải qua, gân xanh trên trán Ngụy Vũ Hoàn lại trồi lên!

… Tạ Tiểu Giang, ông đây sống tới từng tuổi này, không cần biết cậu là thẳng hay cong, ông đây không làm cậu đến khóc cha gọi mẹ thì ba chữ “Ngụy Vũ Hoàn” này sẽ viết ngược toàn bộ!

Sáng sớm Thiệu Vĩnh Dương đã gửi tin cho hắn, hôm qua hai người đã tìm quản lý Vương để lý luận, nhưng lúc ấy muộn rồi, mà người lại uống không ít, cái đứa Tạ Tiểu Giang không biết đã chạy đi đâu, không thể tìm được ngay. Quản lý Vương liền bắn súng liên thanh giải thích, rồi còn hứa hẹn sẽ mau chóng trả lại công đạo cho ba người.

Nhưng Ngụy Vũ Hoàn đã đợi một ngày, từ lúc hừng đông tới bầu trời tối đen mà vẫn không nhận được bất kỳ hồi âm nào!

Hắn gọi cho Thiệu Vĩnh Dương, đối phương vừa nghe đã xả súng: “Rốt cuộc có tin gì không? Họ Vương nói thế nào? Tạ Tiểu Giang đang ở đâu?!”

Thiệu Vĩnh Dương: “Ôi anh trai của tôi ơi! Chậm một chút, hỏi như súng máy làm tôi không biết trả lời cái nào…”

“Đáp từng câu!” Ngụy Vũ Hoàn phẫn nộ ngắt một chuỗi linh tinh của bạn.

Thiệu Vĩnh Dương run run, chột dạ đáp: “Chưa có gì cả.”

“Gì cơ? Mẹ kiếp! Một ngày qua rồi mà còn chưa có tin? Cái tên họ Vương đó là đồ ăn chay à?!” Ngụy Vũ Hoàn thực sự phát điên, tiếng gầm gào thiếu chút nữa làm Thiệu Vĩnh Dương thủng màng nhĩ.

Gã bỏ điện thoại ra xa, một bên nhăn mặt một bên nói: “Tôi đi giục đây! Lại đi giục đây!”

Thiệu Vĩnh Dương đầy một bụng khí gọi cho quản lý Vương, lập tức giận cá chém thớt: “Quản lý Vương! Rốt cuộc có tin tức gì không? Tôi cmn chờ nguyên một ngày thế mà đến bây giờ ông còn chưa nói được câu nào?! Tạ Tiểu Giang đâu?!”

Giám đốc Vương: “Á!” lên, lập tức khép nhép giải thích: “Thiệu tổng, tôi không dám lơ là ngài đâu… Tôi đã đi tìm một ngày nhưng mà không tìm thấy! Gọi điện cũng không bắt máy, tôi đến ký túc xá thì phát hiện ra cậu ta đã thu dọn đồ đạc chạy lấy người rồi! Nghe nói lúc chạy không nói với ai cả, Tiểu Đinh ở chung phòng cũng không biết… Thiệu tổng, ngài có thể nói rõ cho tôi hôm qua cậu ta đã làm gì ông chủ Ngụy được không? Sao các ngài lại giận dữ tới như vậy? Ông chủ Ngụy hiện tại đã tỉnh rượu chưa ạ? Hay là để tôi nói lời xin lỗi với ngài ấy trước được không…”

Đêm qua Ngụy Vũ Hoàn say quắc cần câu, Thiệu Vĩnh Dương lúc ấy chỉ ồn ào muốn quản lý Vương túm người đòi công đạo, nhưng mà chẳng giải thích mô tê gì hết.

Nhưng Thiệu Vĩnh Dương cũng là mộ tên ngốc, gã chỉ nghĩ phóng đại chuyện lên, liền thật giả trộn đều bảo: “Giải thích cái mông! Thằng bé đó đạp vào ‘của quý’ của bạn ông đây! Đêm qua nó nằm trong bệnh viện cả đêm đấy! Nếu sau này không dùng được thì ông phụ trách à? Áp lực này ông gánh nổi không?”

Quản lý Vương nghe tới toát mồ hôi lạnh, người ta tự dưng đá vào chỗ hiểm làm gì? Hơn nữa Tạ Tiểu Giang rất thông minh hiền lành, nhìn thế nào cũng không ra một đứa thích đánh người: “Việc này… việc này là không thể nào? Có phải ông chủ Ngụy động thủ với Tiểu Tạ trước không…”

“Ông đừng đánh rắm nữa!” Lời của đối phương còn chưa dứt thì Thiệu Vĩnh Dương đã lớn tiếng mắng: “Anh em của tôi có thể là hạng người thấp kém như thế sao? Nói cho ông biết, là do trước đó Tạ Tiểu Giang đã đắc tội với nó, anh em của tôi đêm qua chính là vấn tội Tạ Tiểu Giang đấy! Cậu ta chính là đang chạy án!”

Quản lý Vương: “…”

Nhưng trước mắt không tìm được người mà, kể cả có bị Thiệu Vĩnh Dương mắng tới văng cả cẩu huyết thì vẫn không có cách nào đòi lại công đạo cho Ngụy Vũ Hoàn được.

“Ông chờ đấy, chúng tôi sẽ tới ngay, ông chuẩn bị mà giải thích với anh em của tôi đi!” … Còn không bằng để Ngụy Vũ Hoàn bay thẳng tới khai hỏa với quản lý Vương!

Một lúc sau, Thiệu Vĩnh Dương liền lái xe đưa Ngụy Vũ Hoàn đến Phong Nhụy, lúc quản lý Vương nhìn thấy gương mặt tối sầm của hắn thì lập tức chột dạ: “Ầy, Ngụy tổng… ông chủ Ngụy… thực sự áy náy quá, thật sự rất có lỗi với ngài…”

Lăn qua lộn lại chừng mười phút, quản lý Vương mới kể lại đoạn hội thoại giữa mình với Thiệu Vĩnh Dương: “Tôi còn muốn đợi hôm sau cậu ta đi làm sẽ giáo huấn một trận, trừ ít nhất nửa tháng tiền lương, nhưng nghe Tiểu Đinh nói, đồ đạc của cậu ta trong ký túc xá đã không còn. Chậc… xem ra cậu ta không cần việc làm nữa rồi!”

Nơi như Phog Nhụy, người đến kẻ đi nhiều, không có tam kinh ngũ hiểm, không có bất kỳ một sự bảo đảm nào, làm gì có ai coi đây là bát cơm dài hạn được? Cho nên lúc ký hợp đồng làm việc cũng không để ý, tùy tiện nhìn qua chứng minh thư, chỉ cần trông bộ dạng sáng sủa, không mất tay cũng không què chân, không phải tội phạm bị truy nã trên TV thì gần như đều được nhận hết.

Cho nên có người muốn nghỉ làm thì không cần thủ tục xin nghỉ việc mà có thể trực tiếp đi. Chỉ có điều phòng vấn đề nhân viên thích làm thì làm thích nghỉ là nghỉ, tiền lương nửa tháng sẽ được trả, nhưng nếu không chào mà đi thì cứ thế bay hết.

Quản lý Vương bấm tay tính toán, hai ngày trước mới phát lương kìa! Đêm qua đứa nhóc này còn đút túi được một ngàn, trốn cũng không thấy mệt! Hầy!

Lòng ông than thở, đồng thời cũng lo lắng nhìn giữa hai chân Ngụy Vũ Hoàn, không che dấu nổi ánh mắt đồng tình: “À… Ngụy tổng… chỗ kia của ngài bị thương có nghiêm trọng lắm không? Bây giờ không còn việc gì chứ?”

Ngụy Vũ Hoàn sửng sốt hai giây mới phản ứng kịp, hung hãn trừng Thiệu Vĩnh Dương như muốn đốt hai lỗ trên người gã!

Gã xấu hổ giật giật khóe miệng, nhỏ giọng bảo: “Không phải là tôi muốn gây áp lực cho ông ta sao…”

Là đàn ông đều không thể chấp nhẩn loại nghi ngờ này, Ngụy Vũ Hoàn nắm chặt bàn tay nổi đầy gân xanh, cố gắng bảo mình hãy bình tĩnh, nhìn quản lý Vương nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tạ Tiểu Giang có bạn bè tương đối thân ở đây không?”

Hai mắt ông sáng ngời, sao ông lại có thể quên mất manh mối quan trọng như thế chứ!

“Có có có!” Quản lý Vương nhanh chóng đi hỏi một loạt những cái tên có quan hệ tốt với Tạ Tiểu Giang. Kết quả vừa hỏi xong, thì phải có bảy bảy tám tám cô gái đứng xếp hàng, mỗi cô đều vô cùng xinh đẹp, thêm cả Tiểu Đào hôm qua tiếp rượu nữa.

Răng Ngụy Vũ Hoàn nghiến càng thêm kêu.

——————-

[1]: Mã Vân (Jack Ma) (sinh ngày 10 tháng 9 năm 1964) là tỷ phú, doanh nhân thương mại điện tử người Trung Quốc. Ông là người sáng lập và chủ tịch điều hành của Tập đoàn Alibaba, một gia đình của các doanh nghiệp dựa trên Internet rất thành công. Ông là doanh nhân Trung Quốc đại lục đầu tiên xuất hiện trên trang bìa của tạp chí Forbes. (Theo )

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN