Ốc Mượn Hồn - Chương 18: Tôi còn uống được!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Ốc Mượn Hồn


Chương 18: Tôi còn uống được!


Trans:  Z – Beta: Jung.

Không chỉ vậy, trong suốt khoảng thời gian này, Tạ Tiểu Giang đã bắt đầu sùng bái, biết ơn Ngụy Vũ Hoàn.

Không cần biết thiên tình sử của người đàn ông này thế nào, nhưng kiến thức của hắn rất rộng, có văn hóa, có phẩm vị lại có giáo dục, lừa một đứa nhỏ chỉ học đến cao trung phải quá dễ sao?

Tạ Tiểu Giang chưa từng dạo bước bên bờ sông Thames, không viết luận văn ở thư viện cổ trăm năm, cũng chưa từng được nghe nhạc kịch ở Broadway, càng không bao giờ có cơ hội được giao thiệp với một đám nhân sĩ thành công mặc Tây phục, đi giày da ở những tòa nhà cao tầng…

Có thể nói, Ngụy Vũ Hoàn cho cậu thấy một thế giới cậu chưa từng thấy, cũng chưa từng tưởng tượng qua. Ngụy Vũ Hoàn bảo vệ, che chở cậu, không cho ai kỳ thị cậu, thường xuyên mua cho cậu những bộ quần áo đẹp, để cho cậu hòa nhập vào thế giới của bọn hắn.

Không còn giống với Tạ Tiểu Giang khi mới đặt chân tới thành phố S vào hai năm trước, khi ấy cậu còn là một tên nhà quê, tự ti, nhát gan, rất tức giận vì bị đồng hương lừa, tuyệt vọng, nhưng không thể không mang theo cái đuôi, cẩn thận kiếm ăn.

Lúc ấy, cậu vì sự chênh lệch quá lớn của mình người với người thành phố mà sinh dao động, nhưng cho dù có nhỏ bé đến đâu, cậu vẫn luôn ôm một hy vọng nho nhỏ, rằng với sự cố gắng của mình, em gái sẽ được học hành tử tế, rồi cậu sẽ có một công việc tử tế. Sau đó qua vài năm, đợi có tiền rồi dư dả thời gian, cậu sẽ tìm một lớp bổ túc, bổ sung kiến thức… Còn xa hơn nữa thì cậu nghĩ không đến.

Có câu nói, hoài bão bao nhiêu, thì thế lớn cũng rộng bấy nhiêu.

Nếu khi trước Tạ Tiểu Giang chỉ có thể từ đáy giếng ngước nhìn đám mây, tưởng tượng ra bầu trời, thì hiện tại cậu giống như được Ngụy Vũ Hoàn đưa lên trời, đứng trên đám mây nhìn xuống chúng sinh.

Điểm nhìn, suy nghĩ, đều khác nhau một trời một vực.

Sự đề phòng của sợ hãi của Tạ Tiểu Giang đã tan thành mây khói sau khi Tạ Tiểu Giang lén gọi về cho em gái.

Tạ Tiểu Khê nói với cậu, đúng là trước đây không lâu có người tìm cô, nhưng chuyện này thầy giáo trong trường cũng biết, nghe nói là có người biết được hoàn cảnh của cô bé nên muốn giúp cô đi học. Nhưng chuyện này còn chưa tới hồi kết, nghe nói đối phương còn muốn khảo sát nữa.

Tạ Tiểu Giang nghe mà trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cứ cho đây là kế để Ngụy Vũ Hoàn tiếp cận Tạ Tiểu Khê đi. Nhưng nói thế nào thì nói, nó cũng không có tính uy hiếp như lần trước hắn nói với cậu.

Sau đó, Tạ Tiểu Giang không nhắc tới chuyện này với Ngụy Vũ Hoàn, cậu sẽ không ngốc tới nỗi để lộ điểm yếu của mình, tốt nhất là hắn không nhớ rõ.

Sau khi dạ dày cậu ổn hơn, Ngụy Vũ Hoàn còn dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra tổng thể một lần, lấy lý do là bước chuẩn bị tất yếu cho việc: “tiếp rượu”, cho nên Tạ Tiểu Giang cũng rất phối hợp.

Chờ kiểm tra xong xuôi, Ngụy Vũ Hoàn liền đưa Tạ Tiểu Giang đi thử rượu, hắn còn đặc biệt tìm một người bạn là bác sĩ, mang theo cả thuốc tiêm giải rượu khẩn cấp để ngừa trường hợp xấu xảy ra.

Tạ Tiểu Giang biết được, liền nói: “Không nhất thiết phải chuyện bé xé ra to thế đi? Uống không nổi nữa thì em tự cảm nhận được mà.”

Sau một tháng ở chung, Tạ Tiểu Giang đã chẳng cần câu nệ trước mặt Ngụy Vũ Hoàn nữa, lúc đầu một câu: “Ông chủ” hai câu: “Ngụy tổng”, bây giờ vì yêu cầu của Ngụy Vũ Hoàn mà đã trực tiếp gọi là “Vũ ca”.

Ngụy Vũ Hoàn nói: “Không phải chỉ uống mấy lạng mà là uống mấy cân, có thể không cẩn thận sao? Hơn nữa có vài người sinh lý không phản ứng với chất cồn, nhưng trên thực tế lượng cồn thu vào vượt quá với năng lực tiếp nhận của cơ thể, đây chính là tai nạn chết người đấy.”

Tạ Tiểu Giang gãi đầu, cười nói: “Được rồi, anh nói đúng mà.”

Ngụy Vũ Hoàn nhìn cậu một bộ bất cần, thật sự là vừa bực vừa buồn cười, sao lại thấy giống: “Hoàng thượng chưa vội mà thái giám gấp” thế này!

“À, lát nữa trừ bác sĩ, thì anh còn hai người bạn nữa sẽ tới đây.”  Ngụy Vũ Hoàn nói.

Hai người được phục vụ dẫn vào phòng riêng, Tạ Tiểu Giang thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”. Một tháng nay, Ngụy Vũ Hoàn đưa cậu đi gặp không ít lão tổng này ông chủ kia, cậu đã sớm hình thành thói quen rồi.

Ngụy Vũ Hoàn đáp: “Em gặp qua rồi.”

“Gặp rồi?” Cậu nghiêng nghiêng đầu, rất nhanh đã nghĩ ra: “Có phải là… hai cái người đến Phong Nhụy với anh đúng không?”

“Trí nhớ tốt lắm!” Ngụy Vũ Hoàn nhẹ vỗ gáy cậu, động tác này vô cùng thân mật, so với “vỗ” thì thấy giống như “xoa xoa” hơn, giống như là người lớn đang khích lệ trẻ nhỏ vậy. Dạo gần đây, hắn thường xuyên làm mấy động tác nhỏ nhỏ này với cậu, có thể là do cậu còn nhỏ, ngoại hình lại mềm mềm khiến bản năng của hắn sinh ra cảm giác mình đang nuôi con nhỏ vậy.

Tạ Tiểu Giang cười: “Hắc hắc!”, hỏi: “Anh dẫn em tới gặp bọn họ, không cảm thấy mất mặt sao?”

Ngụy Vũ Hoàn không hiểu: “Vì sao?”

Cậu le lưỡi, bảo: “Lúc ấy, không phải em đã vào chỗ ấy của anh sao?”

Ngụy Vũ Hoàn: “…”

… Cậu còn có gan nhắc đến à?!

“Tạ. Tiểu. Giang…” Ngụy Vũ Hoàn nghiến răng nghiến lợi gọi tên cậu.

Tạ Tiểu Giang định chạy, nhưng Ngụy Vũ Hoàn đã túm lấy cổ cậu, giật người trở lại, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu cười âm hiểm: “Giờ gan lớn hơn rồi đúng không? Có phải do anh chiều chuộng em quá không?”

Tạ Tiểu Giang đưa tay che cổ để ngừa bị quần áo làm cho nghẹt thở, vừa cầu xin tha thứ: “Em sai rồi! Em sai rồi!”, mặc dù đang xin tha nhưng ngữ khí lại mang theo ý cười, căn bản không coi sự uy hiếp của Ngụy Vũ Hoàn là vấn đề.

Quả nhiên Ngụy Vũ Hoàn buông cậu ra, cốc đầu cậu một cái, hơi có chút sủng nịch mắng: “Đồ nghịch ngợm.”

Tạ Tiểu Giang: “A!” một tiếng, ôm đầu dúi vào trong ghế.

Hai người đang đùa nhau thì Tề Mộ Anh cùng Thiệu Vĩnh Dương tới. Hai người đã sớm nghe chuyện Ngụy Vũ Hoàn “nuôi” Tạ Tiểu Giang, trước giờ vẫn chưa tận mắt chứng kiến, thật khó khăn mới kiếm được hôm nay, nghe nói hắn cho cậu “thử rượu”, cho nên ôm một cõi lòng đến hóng hớt chuyện hay.

Tạ Tiểu Giang đương nhiên rất vui vẻ hỏi thăm hai người, Thiệu Vĩnh Dương thấy cậu, giật mình hỏi: “Ôi trời, cậu là thằng nhóc ở Phong Nhụy hở?”

Kể cả Tệ Mộ Anh cũng sáng rực cả mắt, anh và Ngụy Vũ Hoàn là hai người cùng chung lí tưởng, góc độ thưởng thức khác hẳn với Thiệu Vĩnh Dương.

Không thể không nói, Ngụy Vũ Hoàn đúng là có mắt chọn bạn tình, đợt trước nhìn ảnh Ngụy Vũ Hoàn cho anh xem, Tề Mộ Anh chẳng cảm thấy gì cả, dù sao mị lực của một người không chỉ tỏa ra nhờ ngoại hình. Nhưng hôm nay vừa gặp, anh cảm thấy Tạ Tiểu Giang đã biến đổi rất lớn.

Nhà hàng này rất nổi tiếng với món hải sản, Thiệu Vĩnh Dương kéo kéo Ngụy Vũ Hoàn khi đang chọn hải sản, nhân cơ hội hấp háy mắt hỏi: “Thế nào, đã kéo người lên giường chưa?”

Ngụy Vũ Hoàn đáp: “Không đâu.”

Gã nghi ngờ hỏi: “Chưa á? Đã một tháng rồi, đâu phải cách làm việc của ông!”

Ngụy Vũ Hoàn nhìn con cua hoàng đế trên bàn, tám chân đều bị trói đến chỉ còn hai mắt xoay xoay liền nghĩ ngay tới Tạ Tiểu Giang: “Vội cái gì, là của tôi, thì chạy không nổi đâu.” Nói rồi, hắn liền chỉ vào con cua mắt liếc mạnh nhất, bảo phục vụ: “Lấy nó, chia đôi, một nửa hấp mỡ hành, một nửa làm tempura.”

Thiệu Vĩnh Dương: “Nhưng ông cũng giỏi thật đấy, làm thế nào mà lại thuyết phục được cậu nhóc đó giúp mình đi tiếp rượu thế? Thủ đoạn trả thù này cũng hay đấy!”

Ngụy Vũ Hoàn lau đi bàn tay bị bắn nước, nói: “Không phải là trả thù, mà tôi đang tính toán xem tửu lượng của em ấy tới đâu.”

Thiệu Vĩnh Dương: “Hở?”

Hắn không đáp, lại chọn thêm vài loại cá cùng ngao sò tươi mới, sau đó quay trở lại gian riêng.

Bác sĩ Ngụy Vũ Hoàn mời cũng đã đến, Tạ Tiểu Giang đang nói chuyện phiếm với hai người kia, thoạt nhìn thần tình sáng láng, rất hoạt bát.

Ngụy Vũ Hoàn gọi phục vụ, kêu bốn bình rượu ngũ lương năm mươi hai độ, không pha trộn, còn gọi thêm một bình rượu trắng bốn mươi lăm độ nữa.

Đồ nhắm được mang lên, mọi người làm trước một vòng, người khác dùng chén nhỏ, Tạ Tiểu Giang chơi luôn bát lớn.

Mọi người đều mong chờ xem tửu lượng của Tạ Tiểu Giang tới đâu. Cậu cũng không ngại ngùng, người ta một chén nhỏ uống hết, cậu cũng một bát lớn uống cạn, qua nửa tiếng ngắn ngủi, gần một cân rượu ngũ lương đã bị cậu uống hết.

Mới chỉ là một bình, còn kém xa mục tiêu đặt ra, nhưng lỗ tai của cậu đã đỏ rồi.

Ngụy Vũ Hoàn không nhớ phản ứng của cậu khi uống rượu ra sao, ngày đó đèn trong phòng riêng của Phong Nhụy mờ tối, hắn chỉ nhớ mỗi đôi mắt linh hoạt của cậu  mà thôi.

Bình thứ hai uống hết, cổ Tạ Tiểu Giang đã bắt đầu đỏ.

Hai cân rượu ngũ lương năm mươi hai độ, so với người thường thì đã được coi là tửu lượng vô cùng khủng. Cho dù tai cùng cổ Tạ Tiểu Giang đã đỏ lên nhưng chẳng ai phát hiện ra, tất cả đều sôi nổi kêu gọi cậu uống tiếp, chỉ có mình Ngụy Vũ Hoàn bắt đầu cảm thấy bồn chồn.

Tạ Tiểu Giang nói năm mười hai tuổi mình đã cùng nội nội uống mười cân rượu, lỡ đâu nhớ lầm thì sao? Lỡ đâu độ nặng của men nhầm thì sao? Lỡ đâu cậu say nhưng lại không biết mình say thì sao? Trẻ con tuổi này rất thích thể hiện, Ngụy Vũ Hoàn biết mà.

Mở đến bình thứ ba, Tạ Tiểu Giang tự mình rót rượu, đang định uống tiếp thì bị Ngụy Vũ Hoàn cản lại: “Chậm lại đã, ăn chút gì đi.”, rồi hắn giúp cậu đong một bát canh hàu.

Tạ Tiểu Giang nhìn hắn, nói: “Không ăn đâu, ăn lại không uống được.”. Nói rồi, cậu liền bưng bát rượu lên, uống hết. Mọi người để ý phản ứng của cậu, đã thấy cậu buông bát xuống, sờ sờ bụng rồi vỗ một cái, lúc sau mới nói: “Vẫn uống được.”

Ngụy Vũ Hoàn: “…”

Uống xong bình thứ ba, Tạ Tiểu Giang đóng quân trong nhà vệ sinh, Ngụy Vũ Hoàn tim không ổn định lắm, chẳng có tâm tư ăn uống gì nữa.

Chờ cậu ra, hắn liền vội hỏi: “Sao rồi? Có đau đầu không? Muốn nôn không?”

Tạ Tiểu Giang lắc đầu, chậm rãi nói: “Không sao, không đau đầu, không buồn nôn.”

Ngụy Vũ Hoàn: “…”

Thiệu Vĩnh Dương mở bình rượu thứ tư, đặt lên bàn quay, quay tới trước mặt cậu, cười cười bảo: “Còn uống được không?”, gã đúng là cái tên sợ thiên hạ không loạn mà!

Tạ Tiểu Giang cười cười, rót rượu: “Đương nhiên!”

Gã bật ngón tay cái: “Tiểu Tạ, nhìn chú với cặp mắt khác xưa!”

Tạ Tiểu Giang uống bình thứ tư rất chậm, rót ít uống chậm, không biết do dạ dày không chứa được nữa, hay là bắt đầu tới lúc mấu chốt rồi.

Chờ uống cạn, Thiệu Vĩnh Dương còn giơ hai ngón hỏi cậu: “Số mấy đây?”

“… Hai.” Tuy vẫn trả lời bình thường, nhưng phản ứng của Tạ Tiểu Giang rõ ràng đã chậm hơn một chút.

Thiệu Vĩnh Dương kêu lên: “Lợi hại!”

Tề Mộ Anh cũng líu lưỡi: “Bốn bình rồi, hẳn là sắp không chịu được nữa đi?!”

Mọi người không cười cợt nữa, nhất là người bạn bác sĩ của Ngụy Vũ Hoàn, anh rất cẩn thận quan sát mỗi một phản ứng của cậu.

Tạ Tiểu Giang đập bàn, hùng hổ: “Tôi còn uống được!”

Mọi người: “…”

Ngụy Vũ Hoàn nói với phục vụ: “Thêm một bình nữa.”

Bác sĩ nhíu mày nói: “Ngụy tổng, tôi sợ uống nữa thì sẽ say thật.”, nếu là người bình thường, uống từng này 99% là đã trúng độc rồi.

Ban đầu Ngụy Vũ Hoàn cũng rất lo, nhưng bây giờ hắn đã tỉnh táo lại. Nếu Uông Đại Kỷ uống được năm cân, mà Tạ Tiểu Giang thật sự còn uống được, nhưng hắn lại dùng cảm xúc cá nhân để cậu ngừng lại thì rất đáng tiếc. So với mạo hiểm vào ngày hôm đó, không bằng bây giờ khám phá sự thật, như vậy mới không bị động.

Ngụy Vũ Hoàn nhìn đôi mắt bởi vì rượu của Tạ Tiểu Giang mà ướt át, nói: “Để em ấy thử xem.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN