Ốc Mượn Hồn - Chương 28: Anh đúng là đồ Hoa tâm!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
220


Ốc Mượn Hồn


Chương 28: Anh đúng là đồ Hoa tâm!


Trans: Z – Beta: Jung.

Lòng Ngụy Vũ Hoàn như bị nhéo, câu trả lời này của Tạ Tiểu Giang khiến lục phủ ngũ tạng của hắn như được ngâm trong nước quả sơn tra, vừa chua lại vừa ngọt.

Người ăn giấm thì chính là ăn giấm, người bị ăn giấm lại như đang ăn mật ngọt vậy.

… Nhưng mà… Tạ Tiểu Giang ăn giấm ai cơ? Lâu Trạch? Hẳn là vì Tạ Tiểu Giang “ăn giấm” đến tâm hoa nộ phóng, không thể chấp nhận được người trong lòng đau thương quá độ như thế được.

Ngụy Vũ Hoàn cẩn thận nhớ lại sự thay đổi trước và sau khi phát sinh sự việc trên của Tạ Tiểu Giang, cảm thấy chỉ có thể là Lâu Trạch thôi.

“Lâu Trạch nói gì với em?” Hắn ôm cậu, hỏi.

Tạ Tiểu Giang kể hết những gì Lâu Trạch nói với mình, một chữ cũng không bỏ sót, vừa không giấu diếm, vừa không thêm mắm dặm muối.

Trước kia Ngụy Vũ Hoàn có tình nhân, này cũng chẳng là vấn đề. Nhưng việc cậu thắc mắc chính là khi hắn ở cạnh Lâu Trạch mà lại còn qua lại với thư ký Lý? Vì sao hai người lại chia tay? Ngụy Vũ Hoàn đã làm gì Lý Tu Nhã để anh phải bảo cậu “đừng lún quá sâu”?

Cho dù tự bảo mình đừng để ý đến lời người khác, tin tưởng trực giác bản thân là được. Nhưng mà, Tạ Tiểu Giang phải thừa nhận, chính tình cảm của cậu đã làm ảnh hưởng đến sự đánh giá chủ quan của bản thân.

Yêu không phải là không bàn đến đạo lý, cho nên, cậu muốn nghe lời giải thích của hắn, cậu hy vọng câu trả lời của người kia có thể xóa tan nỗi bất an trong lòng mình.

“Lâu Trạch nói không sai, anh đã từng hẹn hò với cậu ta.” Ngụy Vũ Hoàn không phủ nhận, nhưng hắn có chút không hiểu vì sao Lâu Trạch lại biết chuyện giữa hắn và Lý Tu Nhã.

Nhưng mà, trước mắt có người quan trọng nhất cần được an ủi, hắn tạm thời bỏ qua điểm đáng ngờ này, tiếp tục nói: “Anh và Lâu Trạch chỉ là giao dịch thôi.”

Tạ Tiểu Giang hỏi: “Giao dịch?”

“Cậu ta chính là kiểu người anh thích, nhưng mà cậu ta hẹn hò với anh cũng là có mục đích.” Tuy rằng chẳng có gì sợ hãi, nhưng Ngụy Vũ Hoàn lại cố ý nói nhanh hơn một chút, để lộ sự hốt hoảng của mình: “Hồi đó cậu ta chỉ là người mới ra mắt không có danh tiếng gì, đại diện của cậu ta muốn anh nâng người, đề cử cho anh, để cậu ta làm tình nhân bí mật của anh làm trao đổi. Nói trắng ra, giữa bọn anh chỉ là giao dịch tiền sắc thôi.”

Tạ Tiểu Giang: “…”

Ngụy Vũ Hoàn tiếp tục: “Khi đó anh có giao kèo với cậu ta, nếu theo anh thì không thể có người khác, cậu ta vi phạm, nên liền chia tay.”

Trên Internet có lưu truyền một câu nói kinh điển về việc đàn ông chọn đối tượng thế này: “Vẻ ngoài thường quyết định suy nghĩ của người đàn ông về một người phụ nữ, mà suy nghĩ sẽ quyết định đàn ông có dán một phiếu phủ quyết lên người phụ nữ kia hay không.”

Những lời này có thể áp dụng lên quy tắc tìm bạn tình của Ngụy Vũ Hoàn… vẻ ngoài cùng “tính sự” quyết định việc hắn có bắt đầu quan hệ với đối phương hay không, nhưng tính cách cùng tâm hồn mới quyết định xem hắn có xem trọng mối quan hệ đó không.

Với mỗi một tình nhân, Ngụy Vũ Hoàn đều có chút hy vọng sẽ là nghiêm túc, mà hắn còn có thể đứng trước mặt Tề Mộ Anh và Thiệu Vĩnh Dương nói về cái kiểu yêu thương bất bình thường này của mình.

Nhưng trước khi gặp được Tạ Tiểu Giang, Cupid như thể chưa từng ngó ngàng đến người đàn ông đáng thương phong lưu thành tính này.

Tạ Tiểu Giang lại hỏi: “Vậy thư ký Lý thì sao?”

“Lý Tu Nhã rất xuất sắc trong công việc, anh thực sự tán thưởng cậu ta, nhưng ban đầu anh cũng không tính đến việc phát triển quan hệ với người này.” Ngụy Vũ Hoàn nói rất cẩn thận, sợ cậu có suy nghĩ gì sai lệch rồi tức giận, sợ cậu không chấp nhận hắn như vậy… Tâm trạng lo được lo mất như thế này, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được.

“Năm ngoái anh phải công tác ở Mỹ nửa năm, không có Lâu Trạch ở bên… Em hiểu mà, anh cũng có nhu cầu, mà Lý Tu Nhã lại liên tiếp ra ám hiệu, anh…” Hắn có chút không nói tiếp được, giống như lần đầu nhận ra mình đã quá “ăn tạp” rồi.

Nhưng Tạ Tiểu Giang vẫn đang nhìn hắn, dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn hắn, khiến hắn không thể nào đỡ nổi.

Hắn thở dài, kiên trì nói: “Anh nghĩ Lý Tu Nhã hẳn là thích anh, nhưng anh lại không có tình cảm gì với cậu ta, cho nên sau khi phát sinh quan hệ, anh mua không ít đồ cho người ta làm quà bồi thường. Sau đó về nước anh liền nói rõ ràng, hiện tại bọn anh chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường thôi.”

Ngụy Vũ Hoàn ôm Tạ Tiểu Giang, không cho cậu cơ hội chạy mất: “Bảo bối, em có hài lòng với lời giải thích của anh không?”

Tạ Tiểu Giang rũ mắt, đôi mắt đen như màn đêm sâu thẳm, lại chẳng nhìn ra suy nghĩ gì đang ẩn giấu. Trong nháy mắt, Ngụy Vũ Hoàn cảm thấy cậu cũng chẳng đơn giản như thế.

Ngay lúc hắn đang vô cùng hoảng loạn thì cậu đưa ra kết luận: “Ngụy Vũ Hoàn, anh thật là trăng hoa mà!”

Ngụy Vũ Hoàn: “…”

Nghe xong, hắn lại càng chột dạ hơn, liền vội vã bày tỏ: “Nhưng bây giờ anh chỉ thích em thôi, anh khác tất cả bọn họ.”

Tạ Tiểu Giảng khẽ giật giật cơ mặt, lầu bầu: “Anh toàn nói lời ngon tiếng ngọt thôi.”

Ngụy Vũ Hoàn thầm rít gào: “Tiểu tổ tông ơi!” rồi nói: “Anh xin thề, từ nay chỉ trăng hoa với em thôi! Được không?”

Tạ Tiểu Giang méo miệng, không đáp, nhưng trên mặt lại khôi phục chút ý cười.

Hắn thở ra một hơi, nếu cậu mà không cười, thì hắn thật hận không thể móc tim ra cho cậu xem mất!

Dỗ người vui vẻ trở lại, Ngụy Vũ Hoàn cảm thấy mình như thể hoàn thành được một công trình hạng nhất, ôm cậu như trút được gánh nặng, cụng cụng trán với cậu, nhẹ nhàng xoay xoay, hỏi: “Còn giận không?”

“Em không giận.” Tạ Tiểu Giang cọ cọ hắn, ủy khuất nói: “Em bảo rồi, em chỉ ăn giấm thôi.”

Ngụy Vũ Hoàn không nhịn được cười, cua nhỏ hắn ăn giấm mà sao lại đáng yêu thế cơ chứ! Hai người trao nhau một nụ hôn, Ngụy Vũ Hoàn lại tâm ngứa đùa cậu: “Đừng chẳng nói gì, cũng đừng tức giận, em thích ăn bao nhiêu có bấy nhiêu, anh rất vui lòng nhìn em ăn giấm.”

“Không được!” Tạ Tiểu Giang cấu tay hắn một cái, cả giận: “Loại chuyện này sao có thể để em một mình khó chịu được? Rất không công bằng!”

Ngụy Vũ Hoàn: “…”

Không muốn khó chịu một mình. Đây là nguyên nhân khiến cậu thẳng thắn như thế sao?

Ngụy Vũ Hoàn bị tính cách của cậu túm đến gắt gao, nhịn không được lại hôn đôi môi hồng hồng một cái, nói: “Là anh không tốt, anh nhận tội anh nhận tội, là anh không đúng, anh bồi lễ anh giải thích. Vừa vặn đã đến Pháp rồi, hàng hiệu quần áo ví da, đồng hồ, giày, em muốn gì anh đều mua cho em.”

Tạ Tiểu Giang khẽ hừ một tiếng, những thứ hắn nói cậu không thèm, quần áo có mặc là tốt rồi, thứ cậu muốn hắn đều đã cho hết rồi.

Ngày đầu tiên ở Paris, hai người vì “sự kiện ăn giấm” mà lăn qua lộn lại, bám dính lấy nhau cả ngày.

Sau đó Ngụy Vũ Hoàn hỏi Tạ Tiểu Giang còn ăn giấm hay không, cậu rầm rì một tiếng, dùng nụ hôn làm câu trả lời.

Đúng thế, giấm thì có gì mà ngon chứ! Cậu chỉ là một tên nông dân nghèo, Lâu Trạch với Lý Tu Nhã một kẻ là minh tinh, một người là thành phần tri thức tinh anh, đều ưu tú hơn cậu, ấy vậy mà Ngụy Vũ Hoàn chỉ thích mình cậu, cậu nên cảm thấy mình trúng số độc đắc mới đúng!

Vài ngày sau, Ngụy Vũ Hoàn đưa Tạ Tiểu Giang đi thăm cung Louvre, cung Versailles, đi dạo bên sông Seine, hai người cũng chẳng vội vàng gì, nhàn hạ đi thăm thú xung quanh, mệt lại về khách sạn ngủ hoặc lăn giường.

Hai ngày cuối cùng, Ngụy Vũ Hoàn định đưa cậu đi đến trấn cổ ngắm phong cảnh, thì cậu lại nổi máu đi chơi đòi đến Disneyland!

Chỉ đáng thương ông già hơn ba mươi tuổi Ngụy Vũ Hoàn vì muốn người yêu vui vẻ, cố gắng hết mình ngồi hai lần tàu cao tốc đi ba lượt tàu ngầm, thiếu điều nôn cả mật ra.

Chuyến du lịch tình lữ mười ngày kết thúc viên mãn, Tạ Tiểu Giang không những nạp thêm kiến thức, mở rộng tầm nhìn, lại thu hoạch thêm một vali quần áo mới, có thể nói là đại thắng trở về.

Về đến thành phố S thì hai ngày sau khai giảng, hôm đến báo danh, Ngụy Vũ Hoàn thân chinh đưa Tạ Tiểu Giang đi. Quãng đường đi bộ chưa đến nửa tiếng mà hắn còn đặc biệt lái Porsche cho cậu mặt mũi, cảm thấy như thế về sau mới không ai dám bắt nạt cậu.

Bởi vì ở trên giường Tạ Tiểu Giang toàn gọi hắn là: “Baba!”, cho nên Ngụy Vũ Hoàn vừa coi cậu là người yêu vừa là con trai nhỏ, ý thức trách nhiệm trong lòng rất nặng. Nhưng hắn lại chưa từng nuôi trẻ con, cũng chẳng biết thế nào là đúng mực, chỉ có thể đem đến cho cậu những điều tốt nhất, một mực cưng chiều.

Tạ Tiểu Giang không tìm hiểu về các dòng xe, không biết con xe này có bao nhiêu quý giá kiêu sang, lúc xuống xe thấy một đống người bu quanh còn không ngộ ra. Những người kia dùng ánh mắt hâm mộ cùng soi mói nhìn cậu, tự hỏi xem cậu là quý công tử phú nhị đại nhà ai.

Tạ Tiểu Giang học ngoại trú, trong ngày không chỉ làm thủ tục đăng ký, còn phải đi nhận giáo trình, phải chạy qua chạy lại vài chỗ. Ngụy Vũ Hoàn muốn tránh hiềm nghi nên không cùng cậu đi, nhưng đã túm được Tề Mộ Anh dẫn đường co cậu. Sau khi anh biết được nguyên nhân hắn đưa ra là: “Trường to như thế tôi sợ Tiểu Giang sẽ đi lạc” thì thực sự muốn rớt cằm!

Quen biết hắn nhiều năm như thế, anh chưa từng thấy hắn thiếu não như vậy, chỉ số thông minh như bị cua ăn mất ấy! Nhưng bạn bè nhờ vả sao lại từ chối được, hắn chỉ có thể có thể làm một người địa vị thấp cúi đầu trước tên địa vị cao mà làm bảo mẫu nửa ngày của Tạ Tiểu Giang thôi.

Ngụy Vũ Hoàn đang ngồi trong xe đợi Tạ Tiểu Giang về, đang đọc tin tức thì nghe thấy cửa sổ xe bị gõ. Hắn vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy một thanh niên đẹp trai mặc sơmi trắng đứng bên ngoài, đang nhíu mày nhìn hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN