Ốc Mượn Hồn - Chương 4: Cua nhỏ xuất hiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
224


Ốc Mượn Hồn


Chương 4: Cua nhỏ xuất hiện


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Z – Beta: Jung.

Gian phòng sáng đèn là phòng ngủ, một bóng người gầy nhỏ xuất hiện trong ống kính.

Ngụy Vũ Hoàn không biết đối phương vào thế nào, trong nháy mắt đã có người… Như vậy thì cần phải nghĩ vô cùng kỹ đây…

Bên tai là tiếng Tề Mộ Anh thúc hỏi qua điện thoại, đương nhiên là hỏi tình huống thế nào.

Ngụy Vũ Hoàn vô tâm làm lơ người ta, bản thân hắn cũng không rõ tình trạng bây giờ, chỉ để lại một câu: “Để tôi xem đã, xong có gì nói với ông sau!” rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Hắn một bên chú ý hành động của người kia, một bên mở phần quay trước đó, lùi lại khoảng một phút để xem.

Một phút trước, bởi vì trời tối nên những máy theo dõi cao cấp đều được lắp đặt cả phương pháp quay cảm biến nhiệt.

Màu sắc không thật, hình ảnh không tiếng động thật khiến người khác sinh ra cảm giác nôn nóng cùng bất an.

Ngụy Vũ Hoàn theo bản năng căng cả người, nhìn chằm chằm vào từng thay đổi trong màn ảnh.

Chỉ thấy vào lúc 8:13pm, hình ảnh thu từ máy quay ở ban công có sự thay đổi… Cửa sổ ở phía tây nam chậm rãi mở ra, một người đột nhiên nhảy vào… mặc áo phông đen, quần đùi, trên người đeo một cái túi đeo chéo đơn giản, đầu đội một cái mũ lưỡi trai màu lam.

Đối phương nhanh nhẹn như sóc, một chuỗi động tác vào nhà chỉ trong khoảng bốn, năm giây. Ngụy Vũ Hoàn ban đầu không nhìn rõ, chỉ có thể chỉnh chậm xuống để xem.

Phút thứ 12, giây thứ 54, người nọ dùng hai tay nắm lấy bệ cửa sổ, chân trái ngoắc lên, cả người dễ dàng nhảy vào, rơi xuống đất như con mèo. Qua camera, không nghe thấy bao nhiêu tiếng động.

Sau khi vào, người kia còn chậm rãi quan sát bên ngoài một chút rồi kéo cửa sổ, chỉ để một cái khe hở.

Lúc này Ngụy Vũ Hoàn mới chú ý một chi tiết, hắn nhận ra người này cởi giầy ngoài ban công, sau đó dùng chân trần đi vào.

Khó trách hắn không phát hiện ra dấu chân kỳ quái nào.

Phút thứ 13, giây thứ 15, đối phương mở đèn ở phòng ngủ, cũng chính là động thái đầu tiên mà Ngụy Vũ Hoàn phát hiện.

Nếu không phải ban nãy xem phim ghi lại, thì thấy người kia xuất quỷ nhập thần, chắc chắn sẽ dọa hắn nhảy dựng lên.

Ngụy Vũ Hoàn quay lại màn hình chính, thấy tên kia đã rời sang phòng bếp, đèn phòng bếp cũng sáng rồi.

Bởi vì bếp nhỏ nên camera quay rất rõ ràng, nhưng đối phương vẫn còn đội mũ, chỉ để lộ cái cằm hơi nhọn, nhìn không rõ mặt mũi ra sao.

Người nọ rửa tay, rút đôi đũa, quay trở lại bàn ăn, khi xoay người có thể nhìn thấy phần nghiêng của gương mặt. Đại loại là có chút bất đồng trong tưởng tượng của Ngụy Vũ Hoàn, trông khá là… thanh tú?!

Góc mặt nghiêng không rõ ràng này khiến khẩu vị của Ngụy Vũ Hoàn có chút đi lên, sốt sắng chờ đợi đứa nhỏ này bỏ mũ ra ăn cơm. Không ngờ sau khi đối phương kéo ghế ngồi xuống thì lấy một chai nước khoáng, hai cái bánh bao trong balo ra, sau đó chậm rãi ăn đĩa thịt xào bị hắn nhón mất một miếng… Ngụy Vũ Hoàn thực sự rất nôn nóng, ngón tay bắt đầu đánh nhịp.

Thời điểm này đã vào cuối xuân, sắp tới tháng năm, tuy thành phố S chưa bị khí nóng bao phủ nhưng nhiệt độ cũng đại loại bắt đầu có chiều hướng đi lên.

Ngụy Vũ Hoàn không chịu nổi nóng, một khi nhiệt độ ngoài trời vượt quá hai mươi độ sẽ mở điều hòa. Buổi sáng đến vườn hoa Xuân Giang nhìn thấy đồ ăn liền ăn vụng là bởi vì hắn nhìn trông cũng mơi mới, thứ hai là tưởng Tùng Viễn làm nên không chê. Nhưng bây giờ nhìn lại, lại cảm thấy có chút không vệ sinh…

Phòng đó nói ít cũng phải hai mươi tư, hai mươi lăm độ, để thực phẩm ở ngoài một ngày không phải sẽ sinh ra nhiều Ni – trát Na – tri, không phải sẽ hỏng chứ? Tên này biết để cà chua trong tủ lạnh, tại sao lại không để thức ăn trên bàn vào đó luôn?

Nhưng kỳ thì cứ kỳ, người kia ăn liền một cái hai cái màn thầu, rõ ràng thức ăn khó coi như thế mà lại ăn như sơn hào hải vị, Ngụy Vũ Hoàn cũng thấy đoi đói rồi…

Hắn gọi cho bảo vệ, sai người ra ngoài mua đồ ăn sẵn, chỉ đích danh phải là hai cân tôm càng sốt cay, thêm vài chai Bud Ice nữa.

Hừ hừ! Đêm nay hắn sẽ trông chừng con cua này!

Nửa tiếng sau, tôm của Ngụy Vũ Hoàn tới, con cua nhỏ trong màn hình cũng đã xong bữa.

Ngụy Vũ Hoàn một bên bẻ đầu tôm, một bên “Sụt!” một cái hút nước tôm, mắt nhìn theo tiểu tử kia rửa bát đĩa, rửa tay, ra ban công thu cái áo phông hồng trà lạnh hôm nay bị hắn tóm, quay lại phòng ngủ… Cuối cùng, cũng chịu bỏ mũ rồi!

Nhìn gương mặt thực sự bị phơi bày trước camera, Ngụy Vũ Hoàn không thể tin nổi mà trợn to mắt.

Trước đó do không nhìn thấy mặt của cậu, dựa theo hành động cùng dáng người thì Ngụy Vũ Hoàn nhận định đây là một thanh niên nhìn mặt rất đáng khinh. Cho dù được nhìn thấy góc nghiêng thanh tú cũng không thể khiến hắn không tưởng tượng ra một gương mặt lấm la lấm lét được.

Nhưng hiện tại, đất trời đang đảo điên trước mắt hắn…

Đây… đây là trẻ con đúng không?

Ngũ quan đó, đâu chỉ là thanh tú, quả thực chỉ có thể dùng tới hai từ “trẻ con”!

Kết hợp thêm kiểu tóc xẹp xuống vì bị mũ ép, còn có dáng người “nhỏ xinh”, có khi mét bảy còn chưa chạm tới nữa!

Ngụy Vũ Hoàn kinh ngạc nghĩ, đứa nhỏ này thành niên rồi sao? Liệu có phải là trẻ con nghịch ngợm trốn nhà đi không?

Không rời mắt khỏi màn hình, màn kế tiếp lại càng khiến Ngụy Vũ Hoàn trố mắt hơn!

Chỉ thấy đối phương rất nhanh lột hết quần áo trên người, áo phông, quần đùi, quần lót, lột không sót cái gì rồi vào phòng tắm…

Hiển nhiên, người này thực sự rất tự nhiên, không có một chút gì gọi là tự vệ…

Vào nhà tắm, mặt của cậu càng được quay rõ ràng, bởi camera được giấu sau gương, đứa nhỏ đứng đối diện gương, đối với loại mini camera cao cấp này, ngay cả một trán đầy mồ hôi cũng được quay tới rõ ràng.

Lông mi rất dài, đôi mắt đen to ngời sáng, sống mũi cao thẳng, cùng với đôi môi mỏng nhạt sắc, tất cả những thứ trên ghép lại thành gương mặt búp bê thanh thuần động lòng người.

Nhưng trái ngược với gương mặt vô hại, dáng người của cậu không hề ẻo lả.

Tứ chi thon dài cân xứng, eo thon, mông nẩy, cơ bụng nho nhỏ, mỗi tấc da tấc thịt trên người đều ngời ngời sức sống tươi trẻ…

Đánh giá từ khoảng cách gần như vậy, Ngụy Vũ Hoàn suy nghĩ, người này không giống trẻ con, chỉ có cái mặt trẻ con thôi, hẳn tuổi cũng không quá lớn, cùng lắm chỉ mới hai mươi.

Đầu tiên cậu đứng giặt quần áo bẩn ở chậu rửa mặt, sau đó vào bên trong, mở vòi sen, bắt đầu tắm.

Giờ khắc này, cái tên trông mặt mà bắt hình dong Ngụy Vũ Hoàn tự dưng lại thấy rất phức tạp.

Hơn nữa đối phương không hề biết rằng mình đang bị quay lén, hắn bây giờ đang “cốt nhây” một tên biến thái thích rình trộm, nên phản ứng bản năng cũng phá lệ vi diệu theo.

Ngụy Vũ Hoàn bỏ cái bao tay nilông ra, nắm chặt chuột máy tính, hệt như cậu chàng mười lăm tuổi lần đầu tiên khám phá mấy thứ người lớn, nín thở, bắt đầu xem… tranh cấm theo bản năng.

Thật ra cách quay hình chính là vừa quay vừa ghi lại, chỉ cần Ngụy Vũ Hoàn thích, là có thể mở ra xem lại cả n lần.

Nhưng hắn không hiểu vì sau mà khi nhìn thấy đứa nhỏ thư giãn dưới vòi sen, trong sự thanh thuần lại xen chút gợi cảm, giữa đáng yêu lại chen vào một loại mê hoặc. Bản năng của hắn bắt buộc phải xem cho hết, nếu bỏ một giây thì hắn có cảm giác mình không nhìn thấy quốc sắc thiên hương chân chính vậy.

“Ngắm tranh” xong, Ngụy Vũ Hoàn mới kịp nhận ra hành động ngu ngốc của mình, hắn lại tiếp tục lấy cớ theo bản năng… Tề Mộ Anh vẫn đang chờ mình báo cáo tiến triển, lát nữa gửi số ảnh chụp này qua là tốt nhất!

Nhưng trong lúc chờ mở mail, Ngụy Vũ Hoàn lại cảm thấy hành vi rình trộm này của mình quá mức đáng khinh. Tuy bản chất của Tề Mộ Anh cũng là một tên mặt người dạ thú, nhưng hai người vẫn phải giữ chút xíu tiết tháo trước mặt nhau.

Ngụy Vũ Hoàn xấu hổ thu hết lại những hình ảnh kia, lần nữa theo dõi một cách đứng đắn hơn, chỉ gửi một tin nhắn cho anh: “Đã nhìn thấy con cua nhỏ kia!”

Đứa nhỏ trong video đã tắm xong, cậu lau khô người, mặc vào cái áo hồng trà lạnh, ra trước ban công phơi quần áo mới giặt rồi về lại phòng ngủ.

Tầm mắt của Ngụy Vũ Hoàn như dán chặt lên người cậu, một chút cũng không tha.

Cậu cầm lấy áo ngủ trên giường, trải cho tử tế, sau đó ngồi xếp bằng phía trên… Hóa ra cái áo ngủ đó không phải để mặc, mà là để… lót giường…

Vì sao?! Ngụy Vũ Hoàn thấy rất lạ, chẳng lẽ cậu sợ giường bẩn?

Tuy Ngụy Vũ Hoàn nhớ rõ nửa năm trước mình cùng Tùng Viễn lăn lộn trên đó rồi không thay ga giường, nhưng ánh sáng của căn phòng này rất tốt, đặt ở hướng nam lại không bị cái gì che chắn, kể cả có là mùa đông thì ánh nắng vẫn có thể chiếu vào được phân nửa cái giường, mùi vị sao có thể không tan hết chứ!

Điện thoại rung rung, là tin nhắn của Tề Mộ Anh: “Ông đang đùa tôi à? Cái tên gay như ông còn dám rình người ta nữa hả?”

Ngụy Vũ Hoàn cười cười, rất hồ hởi nói: “Tôi biết ông không tin mà, tôi cũng không ngờ con cua nhỏ này lại đáng yêu như vậy.”

Tề Mộ Anh: “Thật hả? Nhìn cũng thật thà phết! Vậy ông định xử cậu ta như nào?”

Nhưng lời này khiến Ngụy Vũ Hoàn chững lại, hắn định chờ theo dõi xong thì sẽ gọi bảo vệ tới túm người, để bọn họ bắt cua nhỏ lúc cậu không đề phòng, một buổi tối đến đồn công an thì sáng hôm sau sẽ định tội cho tiểu tặc, còn mình thì sẽ yên tâm dọn về ở, mà trên tay hắn đang cầm chứng cứ, mà trên tay hắn đang có chứng cớ, để phòng đối phương sẽ có những thủ đoạn “thiêu thân”.

Nhưng trước mắt, Ngụy Vũ Hoàn lại tưởng tượng ra tình cảnh đứa nhỏ kia bị bắt, cặp mắt đen lúng liếng kia lộ ra sự sợ hãi kinh hoàng, hắn lại động lòng trắc ẩn.

Chờ chút nữa đi, Ngụy Vũ Hoàn nghĩ, để đứa nhóc này ngủ một đêm đã, sáng mai kêu bảo vệ bắt người sau cũng được.

Cùng lúc đó, người trong màn hình khom lưng lấy trong túi một quyển sách về origami kèm một xấp giấy, ngồi trên giường cúi đầu quan sát.

Ngụy Vũ Hoàn tiếp tục ăn tôm, uống Bud Ice, đồng thời theo dõi cậu.

Qua mấy phút mà đối phương không có hành động gì khác, chỉ chăm chú đọc sách như đang học.

Hành động này càng khiến Ngụy Vũ Hoàn thêm tò mò, trong ấn tượng của hắn về loại người xâm chiếm nhà dân này, nếu không tính là vô gia cư thì cũng hẳn là đi lừa lọc đủ kiểu, hoặc có thể là loại người vô công rỗi nghề không học vấn, nhưng thế nào cũng không nghĩ được cậu chỉ giống em trai nhà bên chuẩn bị đi thi thôi.

Đứa nhỏ này thi thoảng còn gãi đầu, nhíu mày, gãi đầu gãi tai, quả thực là ngây thơ đáng yêu.

Nửa tiếng sau, Ngụy Vũ Hoàn ăn xong, rửa tay, súc miệng, pha một ly trà Kim Tuấn Mi, tiếp tục ngồi cắm rễ trước máy tính.

Đứa nhỏ kia vẫn đang đọc sách, nhưng bây giờ đã thay đổi tư thế, cậu nằm sấp xuống, mông nhỏ nhếch lên, hai chân nhỏ dài đung đa đung đưa, theo đó là trái tim của Ngụy Vũ Hoàn cũng đung đưa theo.

Trong một chốc, Ngụy Vũ Hoàn không muốn tìm tình nhân nào đó, chỉ muốn tiếp tục tự mình ấy ấy, trong lòng nói, nếu không phải thấy đứa nhỏ này có chút xíu giá trị, thì ông đây cóc quan tâm gì cả, bất chấp tất cả ném người vào đồn cảnh sát!

Gần đến mười giờ, đứa nhỏ ngáp liên tục, mấy lần lăn lộn, hẳn là không đỡ nổi nữa, liền nhét hết đám giấy vào túi, tắt đèn, trùm chăn ngủ.

Trong nháy mắt căn phòng tối om, tâm Ngụy Vũ Hoàn cũng trầm xuống, chợt thấy cô quạnh, đơn côi quá…

Có cảm giác như vậy quả là kỳ lạ, nhưng hắn chưa kịp phân tích suy nghĩ của mình thì lại thấy giữa bóng tối, mặt đứa nhỏ kia lại được sáng lên nhờ ánh sáng yếu ớt.

Hắn ngẩn ra, nhìn cho kỹ, lập tức không nhịn cười được… hóa ra cái đứa này còn chui vào chăn nghịch di động!

Đầu năm nay, cô dì chú bác lớn tuổi còn cầm smartphone đi đầy đường, trẻ con có cũng không lạ!

Tâm tình Ngụy Vũ Hoàn lại tốt lên, hắn chống cằm, một bên ngẩn ra, một bên nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch do ánh sáng điện thoại của đứa bé kia, nhìn mãi cho tới lúc ánh sáng ấy dần tắt.

Chờ phục hồi tinh thần, kim đồng hồ đã lướt qua con số mười một.

Ngụy Vũ Hoàn nhanh chóng đứng lên, đấm đấm bả vai, ảo não nghĩ: Không phải mình bắt cua sao? Sao lại dở hơi nhìn chằm chằm video cả buổi tối là thế nào?!

Qua đêm ở phòng ngủ tại văn phòng, ngày hôm sau, Ngụy Vũ Hoàn ngủ thẳng tới mười giờ.

Hắn vẫn chưa quen với hội chứng lệch múi giờ, khi tỉnh dậy thì thái dương đau đau, suy nghĩ bắt người của hôm qua đã hoàn toàn bị ném ra sau đầu.

Xuống tầng nhìn camera, đứa nhỏ đã không còn ở phòng ngủ nữa.

Hắn cũng không biết mình bị làm sau, khi liếc đến cái áo phông đen treo ngoài ban công, tự dưng lại nở nụ cười.

Không phải là cảm giác sợ hãi, mà đúng hơn là nhìn thấy con mồi bị giam trong lồng sắt, chắc nịch rằng cậu sẽ không thoát khỏi tay mình, rồi cứ chậm rãi đùa nghịch, vì thời gian có nhiều mà.

Tôm càng sốt cay:

image

Bud Ice:

tb1nurjkvxxxxboxxxxxxxxxxxx_2-item_pic

image

tb1nurjkvxxxxboxxxxxxxxxxxx_2-item_pic

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN