Ốc Sên Chạy Full - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Ốc Sên Chạy Full


Chương 17


Chương 4. Người yêu đầu tiên

Lần đầu tiên gặp Hứa Chi Hằng, Vệ Nam mới mười hai tuổi, học lớp 6. Ở lứa tuổi ngây thơ như tờ giấy trắng ấy, tình cảm với bạn khác giới rất mơ hồ.
Hồi ấy mạng Internet chưa phát triển như bây giờ, máy tính là thứ đồ xa xỉ. Điều kiện kinh tế của gia đình Vệ Nam ở mức trung bình. Bố mẹ là công nhân viên chức. Bố phải viết tài liệu nên cố gắng mua chiếc máy vi tính. Lúc ấy Vệ Nam cũng chưa biết đến tiểu thuyết trên mạng. Nhận thức về máy vi tính chỉ dừng lại ở trò chơi Spider Solitare và Minesweeper. Sự hiểu biết về tiểu thuyết cũng chỉ dừng lại ở tiểu thuyết kiếm hiệp dưới ngòi bút của Kim Dung, Cổ Long và tiểu thuyết tình yêu của Quỳnh Dao. Đến hiệu sách mượn những cuốn sách đã ố vàng.
Những năm tháng ấy thật yên bình. Ngày nào cũng đi trên một con đường từ nhà đến trường rồi từ trường về nhà.
Vệ Nam cũng giống như những cô bé ở lứa tuổi dậy thì, thích mơ mộng, thích những thứ có bề ngoài hào nhoáng. Thường xuyên mua những quyển tạp chí thanh thiếu niên có hình nhân vật hoạt hình đáng yêu. Thích đọc những câu chuyện tình yêu trong sáng.
Hứa Chi Hằng là hoàng tử hắc mã nổi tiếng khắp trường. Anh ấy thích mặc quần áo màu đen, trầm tính, ít nói, mang vẻ cuốn hút huyền bí. Khi đi ngang qua người khác cảm giác giống như một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo cái rét lành lạnh. Cao ngạo, không coi ai ra gì, hung hăng, nhưng có cái để mà hung hăng.
Anh ấy thường xuyên trốn học nhưng thành tích học tập rất tốt. Mỗi lần thi đều đứng đầu lớp. Tuy tính tình lầm lì, quái dị nhưng trong mắt các bạn nữ đó là một người đặc biệt, có cá tính. Ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt đẹp trai, thân hình cao to, đánh đàn ghi ta rất hay, là hoàng tử trong mơ của các cô gái mới lớn.
Rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ Hứa Chi Hằng. Nếu xếp hàng thì có lẽ kéo dài hết dãy phố. Vệ Nam là người bình thường, không có đôi mắt có thể nhìn thấu bản chất của sự vật hiện tượng, không biết phẩm chất xấu xa của Hứa Chi Hằng, vì vậy cũng giống bao cô gái ngây thơ khác, mê mẩn vẻ ngoài hào nhoáng của Hứa Chi Hằng.
Mê mẩn suốt ba năm.
Cô thầm yêu anh, theo đuổi hình bóng của anh.
Trường tổ chức cuộc tranh tài thể thao nào mà có anh ấy tham gia thì Vệ Nam sẽ xếp hàng từ rất sớm, tìm một chỗ ngồi thật lý tưởng rồi ngồi đợi. Sau buổi tự học, Vệ Nam nhìn bóng anh ấy phóng xe đạp vụt qua, cô thầm nghĩ, cô gái ngồi sau xe anh ấy sẽ thế nào nhỉ. Khi thi đỗ cùng trường cấp ba, Vệ Nam nằm trên giường vui mừng suốt một buổi tối. Cô nghĩ, có lẽ đó cũng là duyên số.
Hồi học cấp ba, Vệ Nam và anh ấy học cùng một lớp, anh ấy ngồi bàn trên, cô ngồi bàn dưới.
Đột nhiên Vệ Nam muốn thử sức. Dưới sự khích lệ của Tiêu Tinh, Vệ Nam tay cầm hộp sô cô la, chọn ngày anh ấy trực nhật và ở lại.
Vệ Nam hít thở sâu mấy lần, lấy hết dũng khí đi tỏ tình, nào ngờ bị một câu nói của anh ấy chặn họng.
“Cậu là ai? Tìm tôi có việc gì?”
Trong đầu Vệ Nam như có thứ gì đó nổ tung, cảm giác trống rỗng lạ thường.
Câu “Hứa Chi Hằng, mình thích cậu” mắc sống sượng không cổ họng, không thể bật thành lời.
Cậu là ai?
Vệ Nam tưởng rằng anh ấy biết mình. Bạn học cùng ba năm cấp hai, học cùng cấp ba một tháng, bàn trên bàn dưới, khoảng cách gần như vậy. Nào ngờ trong mắt anh ấy mình chỉ là người qua đường, là kẻ vô danh.
Vệ Nam nắm chặt tay, mỉm cười khẽ nói: “Cho mình mượn cục tẩy”.
Anh ấy nhíu mày, lấy cục tẩy vứt xuống bàn rồi nói với giọng khó chịu: “Tặng cậu, không cần trả lại”. Sau đó quay người đi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua lớp học trống trơn, rèm cửa màu xanh da trời nhạt kêu xào xạc. Tiếng cục tẩy lăn lộc cộc khi bị ném xuống bàn giống như cái chùy nặng trịch đánh vào tim Vệ Nam. Trong mắt Vệ Nam, hình ảnh lông mày của anh bạn đẹp trai hơi nhíu lên, đôi mắt sâu và sáng, dáng người cao gầy trở nên mờ ảo.
Thứ gì đã làm nhòa mắt khiến buổi chiều hôm ấy in đậm dấu ấn trong tâm trí của Vệ Nam.
Những người yêu thầm đều nhớ rất rõ cảm giác khó diễn tả ấy. Dù sau này nhớ lại vẫn cảm thấy xót xa trong lòng, giống như quả táo xanh vậy, nhìn thì đẹp nhưng ăn thì chua chát. Có lẽ tình yêu vào cái tuổi ngây thơ ấy đẹp ở chính vị chua chát và không có kết quả. Thời ấy thường thích những thứ đẹp đẽ. Sau này lớn lên mới biết rằng ẩn sâu trong lớp vỏ kẹo đẹp đẽ ấy là thuốc độc. Lúc ấy chỉ biết cười trừ: “Lúc ấy mình quá ngốc”.
Theo lời mà cư dân mạng quen dùng là: Ai bảo lúc ấy mình quá CJ. Ai cùng từng một lần CJ. (CJ: giới trẻ Trung Quốc thường dùng với nghĩa “ngây thơ”, “non nớt”)
Vốn tưởng rằng duyên phận với Hứa Chi Hằng đã kết thúc từ đó. Nào ngờ hết năm lớp 12, hai người lại trở thành bạn cùng trường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN