Oh, Boy!
Chương 1
Anh em nhà Morlevent hiểu ra rằng chúng là những đứa trẻ không còn bố mẹ
Nhà số 12 phố Mercoeur là nơi trú ngụ của gia đình Morlevent từ hai năm nay. Năm đầu trong nhà có ba đứa trẻ và hai người lớn. Năm sau còn ba đứa trẻ và một người lớn. Và cho tới một sáng nọ thì chỉ còn ba đứa trẻ: Siméon mười bốn tuổi, Morgane tám tuổi và Venise năm tuổi.
– Hãy cùng thề nào – Morgane đề nghị – rằng sẽ không ai có thể chia rẽ ba chúng ta. Phải không anh Siméon?
Venise lập tức giơ tay sẵn sàng. Nhưng Siméon, cậu con trai cả của gia đình Morlevent vẫn ngồi trên thảm trải sàn, lưng dựa vào tường miên man suy nghĩ. Cậu liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình… chỉ còn mười lăm phút nữa để cứu vớt tình hình. Lát nữa thôi cô nhân viên bảo trợ xã hội sẽ tới. Cô ấy đã hứa lần này sẽ tìm ra được “giải pháp cuối cùng” cho ba đứa trẻ. Từ trước tới nay, cô ấy mới chỉ nảy ra những giải pháp tạm thời như giao cả ba anh em cho cô giữ trẻ của Venise, hoặc cho bà gác cổng ở đối diện hay cô hàng xóm tầng trên. Nhưng cả ba con người tốt bụng đó đều kinh sợ nếu phải nhận liền một lúc ba đứa trẻ mồ côi mười bốn, tám và năm tuổi này. Kết quả là cho đến giờ chúng vẫn ở cùng nhau trong căn nhà của mình và đợi cô bảo trợ xã hội “tốt bụng”, như theo cách nói của Venise.
– Cô ấy hẳn sẽ giao chúng ta cho một trại trẻ mồ côi nào đó – Siméon đoán.
Chúng không còn người bà con ruột thịt nào, không ông bà, cô, dì, chú, bác, cả bố mẹ nuôi cũng không. Không còn ai. Chỉ còn lại ba đứa trẻ này trong dòng họ Morlevent. Venise nhìn chị gái, vẻ dò hỏi nghĩa của từ “trại trẻ mồ côi”.
– Đó là một kiểu khách sạn cho trẻ em không có bố mẹ – Morgane giải thích cho em.
– Ra là vậy – Venise đáp lại thản nhiên.
Từ hôm qua chúng đã là những đứa trẻ-không-có-bố-mẹ. Venise tiếp nhận chuyện đó một cách rõ ràng. Mọi người thật chẳng sáng suốt gì khi tìm cách giấu bé chuyện đó. Mà có làm vậy cũng vô ích. Với bé, chắc là mẹ đã mất vì nếu không mẹ đã đưa bé đến lớp học múa hôm thứ Hai bởi cô giáo dạy múa vốn rất ghét ai nghỉ học.
Siméon lại nhìn đồng hồ: còn mười phút nữa. Chỉ còn mười phút nữa! Lướt nhìn phía trên cổ tay, nơi đeo đồng hồ, cậu nhận ra vết đỏ đã lan dần lên phía bắp tay từ hôm qua. Cậu kéo ống tay áo xuống.
– Bố chưa chết, bố chỉ biến mất thôi – cậu trầm ngâm nói – Họ sẽ tìm theo hướng này.
Người ta cũng đã từng đi tìm ông để buộc ông đóng góp tiền nuôi dưỡng ba đứa con. Tuy nhiên tất cả những gì họ tìm hiểu được là trước đây ông đã từng lấy vợ, từ ngày còn rất trẻ và đã bỏ rơi vợ mình và…
– Đây rồi – Siméon vừa reo lên vừa búng ngón tay gầy gò của mình – tìm ra rồi!
Giải pháp đây rồi. Cuối cùng cậu đã tìm ra! Người phụ nữ mà bố đã cưới? Không, tất nhiên là không rồi. Vì cô ấy rồi cũng sẽ làm như cô trông trẻ của Venise hoặc bà gác cổng thôi. Ngay khi biết người ta muốn giao cùng lúc ba đứa trẻ cho mình thì cô ấy cũng sẽ lạnh lùng mà nói rằng chỉ trông tạm thời thôi. Không, giải pháp cuối cùng phải là từ phía những người con của bố với người phụ nữ này.
– Họ và chúng ta… họ và chúng ta có cùng cha. Chúng ta… chúng ta cùng dòng máu.
Siméon lắp bắp, choáng ngợp với phát hiện bất ngờ này. Vẫn còn những người khác trong gia đình. Đồng ý là các em chưa từng gặp họ và rằng đây là lần đầu tiên các em nghĩ tới họ. Nhưng những anh chị đó cũng mang họ Morlevent như các em.
– Người nhà Morlevent! Họ cũng mang họ Morlevent như chúng ta. Cuối cùng thì không chỉ còn có ba chúng ta mang cái họ chết tiệt này! – Siméon hào hứng nói.
Năm phút nữa. Năm phút nữa, cậu sẽ phải thuyết phục cô bảo trợ xã hội. Siméon siết chặt nắm tay. Venise hỏi anh trai:
– Thế còn lời thề, chúng ta có cùng thề không nào?
– Có chứ – Siméon nói – Nghe này, các cô gái, trên trái đất này, còn có những người khác mang họ Morlevent như chúng ta, anh không biết là còn bao nhiêu. Đó là những người anh, chị em cùng cha với chúng ta. Họ ra đời trước chúng ta, họ nhiều tuổi hơn chúng ta. Các em hiểu điều đó có nghĩa là gì không? Cô bảo trợ xã hội sẽ PHẢI giao chúng ta cho họ chăm sóc.
Venise, mắt khép mơ màng, đã thấy dần hiện ra cả một đội quân các chàng kỵ sĩ trẻ tuổi tay vung kiếm: những kỵ sĩ sẽ bảo vệ ba đứa trẻ nhà Morlevent! Siméon, thực tế hơn em gái, đã bắt đầu tự hỏi liệu những người con lớn có bị buộc phải trông giữ những người em cùng cha khác mẹ đã mồ côi của mình không? Cậu đưa thẳng nắm tay ra phía trước và nói bằng một giọng nghiêm túc đến ngạc nhiên:
– Tất cả anh em nhà Morlevent cùng nhau hoặc là chết!
Morgane đặt nắm tay mình lên trên tay anh và cuối cùng là Venise, hai em cùng nhắc lại lời anh mình:
– Tất cả anh em nhà Morlevent cùng với nhau hoặc là chết!
Rồi em hỏi thêm:
– Có vết gì đỏ trên cổ tay anh thế?
Lúc nãy ống tay áo đã bị kéo lên. Siméon kéo nhanh nó xuống và khẽ trả lời em:
– Không có gì. Một vết va đập thôi.
Vừa lúc đó có tiếng mở cửa. Cô Bénédicte Horau bên Hội bảo trợ xã hội đi vào.
– Được rồi các cháu – cô nói trong hơi thở gấp do đi vội – cô đã tìm ra giải pháp.
– Chúng cháu cũng vậy – Siméon nói.
– Đúng rồi cô ơi, chúng ta sẽ có một đội kỵ sĩ bảo vệ những người anh em – vừa nói Venise vừa đưa tay múa một đường kiếm theo kiểu Zorro, tất nhiên là với một thanh kiếm tưởng tượng.
Morgane muốn tỏ ra khách quan hơn:
– Venise muốn nói đến những người anh, chị cùng cha khác mẹ với chúng cháu. Họ chỉ giống chúng cháu một nửa thôi, nhưng dù sao thế cũng là nhiều rồi. Như ở lớp cháu vậy, điểm trung bình của cháu là 9,5, của Lexane là 9 thế mà cháu vẫn xếp trước bạn ấy một bậc.
Nhận ra vẻ thảng thốt của cô Bénédicte, Morgane lại cố giải thích.
– Lexane là bạn cháu. Bạn ấy người Trung Quốc. Bố mẹ hiện nay của bạn ấy không phải là bố mẹ đẻ. Bạn ấy là con nuôi. Nhưng bạn ấy thấy như thế còn tốt hơn là không có bố mẹ. Anh, chị em cùng cha khác mẹ cũng vậy, như vậy tốt hơn là không có gì.
“Bọn trẻ thật sự đang rất rối loạn”, Bénédicte nghĩ. Cô đang tìm một giải pháp đơn giản.
– Được rồi – cô nói – cô đã tìm được chỗ cho các cháu ở trại trẻ mồ côi Folie-Méricourt. Ở đó rất thuận tiện vì các cháu vẫn có thể đến trường và…
– Cô không hiểu rồi – Siméon ngắt lời.
– Đúng thế, chúng cháu sẽ đến ở chỗ những người anh cùng cha khác mẹ – Venise cao giọng nói (bé quả là có một hứng thú đặc biệt với phái nam).
– Hoặc chúng cháu sẽ cùng chết – Morgane điềm nhiên nói thêm như đọc một thông báo.
Câu cuối này của Morgane khiến cô Bénédicte giật mình. Để bọn trẻ không hoảng sợ hơn nữa, họ đã nói dối chúng rằng mẹ chúng ngẫu nhiên mất do ngã cầu thang. Thực tế là bà đã uống nước rửa bát để tự vẫn. Nhưng khi chất này ngấm và gây đau đớn quá sức chịu đựng, bà đã chạy ra ngoài kêu cứu và bị ngã trong cầu thang. Thực chất, đó là một vụ tự sát.
– Các cháu, nghe cô này…
– Không, là CÔ, cô hãy nghe chúng cháu – Siméon nói – Chúng cháu còn gia đình và cần thông báo cho họ. Bố cháu đã có những người con khác trước khi có chúng cháu.
Siméon hoàn toàn không biết gì về tên tuổi hay giới tính của họ. Cậu cũng chưa bao giờ tự tìm hiểu điều này. Chỉ là do có một lần; khi quá thất vọng mẹ cậu đã kêu lên: “Tên khốn đó, đây không phải là lần đầu tiên hắn bỏ rơi con cái mình!”
– Morlevent là một cái họ ít người có. Chúng ta chắc chắn sẽ tìm được họ – Siméon nhấn mạnh thêm.
Bénédicte khẽ lắc đầu, không ra đồng ý cũng chẳng ra phản đối.
– Bây giờ, cô phải đưa các cháu đến trại trẻ mồ côi đã. Việc này gấp hơn.
– Không – Siméon nói – Điều cấp thiết nhất bây giờ là tìm hiểu xem việc giao trẻ mồ côi cho những người anh, chị cùng cha khác mẹ được thực hiện theo quy định như thế nào nếu những người anh chị này đã trưởng thành. Cô có thể tìm giúp cháu một cuốn luật Dân sự không?
Bénédicte nhìn Siméon. Cô ngạc nhiên đến mức không thốt lên lời nào. Cô đã quen với nhiều thiếu niên trạc tuổi Siméon và cô chưa thấy chúng nói như thế này bao giờ.
– Cháu là thần đồng mà – Siméon nói như có ý muốn giải thích.
Ông Mériot, giám đốc trại trẻ mồ côi Folie-Méricourt lúc đầu đã từ chối nhận ba anh em nhà Morlevent vì trung tâm này vốn chỉ dành cho những cậu bé tuổi từ mười hai đến mười tám. Ông có thể nhận Siméon nhưng không thể nhận hai cô em gái của cậu.
– Bọn trẻ đang rất hoảng loạn – cô Bénédicte nói với ông giám đốc – việc chia rẽ chúng lúc này có thể gây ra một chấn động lớn về tình cảm. Tôi sẽ tìm một gia đình nhận đón các cháu nhưng trong lúc chờ đợi…
Vừa nói cô vừa nhìn quanh cơ ngơi của trung tâm. Một đám thiếu niên đang chơi đá bóng phía sau cô và cô nghe vẳng lại những câu chửi thề cửa miệng: “Mẹ mày!”, “Cho mày chết này!”
– Bọn trẻ nhà Morlevent vốn sống rất tách biệt – cô nói tiếp – sẽ tốt cho chúng nếu chúng được ở cùng với bọn trẻ trạc tuổi.
– Năm tuổi và tám tuổi – ông Mériot nhẩm tính vẫn với thái độ ngập ngừng – hai cháu đó không cùng độ tuổi với bọn trẻ ở đây.
Bénédicte quyết định dùng một lá bài khác: khơi gợi lòng thương hại của ông giám đốc.
– Hoàn cảnh của chúng rất bi đát. Bố thì biến mất tăm. Mẹ chúng do quá căng thẳng, đã quẫn trí tự tử bằng cách uống nước rửa chén cực mạnh Sun Vaisselle.
Ông giám đốc nhăn mặt vẻ đau đớn. Phía sau lưng họ, bọn trẻ ngừng chửi thề. Chúng đang nghe ngóng.
– Thôi được, cô hãy đưa chúng đến – ông Mériot nhượng bộ – Tôi thực sự muốn giúp cô gỡ vụ này.
Và như vậy, theo một cách ngoại lệ, Morgane và Venise đã có một căn phòng nhỏ xíu ở trung tâm Folie-Méricourt. Căn phòng giống như một cái tủ đựng chổi cũ mà người ta bỏ đi. Cửa sổ duy nhất trong phòng nhìn ra một cái sân nhỏ. Nước thải từ một đường ống vỡ toác đổ vào sân tạo ra tiếng nước chảy buồn bã không dứt trên nền gạch. So với hai em gái, cậu anh trai Siméon được ở trong một phòng thật vương giả, rộng rãi và sáng sủa. Nhưng bất hạnh là cậu phải ở chung với Tony, bằng tuổi cậu. Tối nào Siméon cũng thầm cảm ơn người đã phát minh ra trò bi lắc vì tối nào Tony cũng rời phòng ngủ chung để tới chơi ở phòng có bàn bi lắc. Và đó là thời gian duy nhất trong ngày cậu có thể một mình xem đám sách vở vẫn giấu ở đáy va li. Đã từ rất lâu rồi, chính xác là từ ngày còn học mẫu giáo, cậu đã biết tốt hơn hết là nên giấu đi sự khác biệt của mình với các bạn xung quanh.
“Trách nhiệm giám hộ có thể được miễn trừ đối với những người mà việc giám hộ này là quá nặng đối với họ do vấn đề tuổi tác, bệnh tật, khoảng cách, hoặc do công việc gia đình hoặc nghề nghiệp hiện tại đã đặc biệt bận rộn”.
Ngồi trên sàn, tựa lưng vào tường, Siméon cân nhắc từng từ trong cuốn luật Dân sự mà cậu đã mượn ở thư viện của trường cấp ba. Theo luật, có vẻ như sẽ khó từ chối được nghĩa vụ bảo lãnh nếu là ông hoặc bà của trẻ vị thành niên mồ côi cha mẹ. Nhưng họ lại không nói gì đến trách nhiệm của anh, chị em, và nhất là anh chị em cùng cha khác mẹ thì lại càng không thấy nói đến. Tiếng động ở cửa ra vào cắt ngang dòng suy nghĩ của Siméon. Hai em gái cậu nhẹ nhàng lách vào phòng.
– Thế nào rồi anh? – Morgane hỏi anh trai với giọng sùng kính.
– Có tiến triển – Siméon trả lời em gái và gập cuốn luật Dân sự lại – Lúc nào xong anh sẽ xem tiếp cuốn luật Hình sự để xem anh sẽ bị vào tù bao nhiêu năm nếu giết thằng Răng thỏ.
Răng thỏ là tên lóng của Tony.
– Các em thật là may. Buổi tối các em được ở cùng nhau – Siméon nói.
Cậu đã nhìn thấy hai chiếc giường đặt sát cạnh nhau trong phòng của hai em gái và cậu muốn được ngủ lại đó, dưới chân các em, giữa đống thú bông.
– Vâng, nhưng chị Morgane kể chuyện không hay bằng mẹ – Venise than vãn.
Một thiên thần bay lượn trên đầu bọn trẻ. Thiên thần câm lặng vì những đau đớn chất chồng.
– Thôi nào – Siméon nói giọng khô khốc – Thứ Ba này chúng ta sẽ gặp thẩm phán.
– Tại sao họ lại phán xét chúng ta? – Venise phản đối – Mẹ chết trong cầu thang có phải là do lỗi của em đâu.
Siméon ra hiệu ngắn gọn cho cô em thứ:
– Em giải thích cho Venise đi.
– Đó không phải là để phán tội – Morgane bắt đầu giải thích – Người thẩm phán này sẽ quyết định gửi tiếp chúng ta đi dâu sau khi chúng ta rời trại trẻ…
– Em ra ngoài giải thích đi – Siméon ngắt lời và chỉ ra phía cửa – Anh cần suy nghĩ.
Hai cô bé đi khỏi không một lời phản đối. Với hai em, anh Siméon suy nghĩ là một việc thiêng liêng. Cậu nhìn đồng hồ đeo tay. Đã chín giờ mười lăm phút tối. Phía trên cổ tay nơi đeo đồng hồ, vết loang đỏ đã dần thẫm lại. Có một vết khác đang loang dần ở cánh tay bên kia. Cậu không muốn nghĩ đến việc đó nữa.
– Chín giờ mười lăm phút – cậu nói nhỏ và tập trung nghĩ sang việc khác.
Chín giờ rưỡi, thằng Răng thỏ sẽ quay về phòng. Sao bây giờ? Còn mười lăm phút nữa. Mười lăm phút để khóc.
“Tất cả chuyện này”, cậu nghĩ và cố kìm cơn thổn thức trong gối, “tất cả chỉ là vấn đề sắp-xếp-tổ-chức thôi mà”.
Bóng đêm phủ xuống.
– Mẹ ơi – cậu thầm kêu rồi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, trong hành lang Siméon gặp hai thiếu niên lớn của trại trẻ. Cậu không quen chúng, mới chỉ biết mặt. Chúng chặn cậu lại.
– Này, điều thằng Răng thỏ nói về mẹ mày tối hôm qua ở phòng chơi bi lắc có đúng không? Hả?
Siméon đánh giá tình hình. Chỉ có mình cậu và bọn chúng trong hành lang. Vậy là chúng hơn một. Không nên chạy trốn, cũng không nên khiêu khích.
– Tao không hiểu bọn mày nói gì – cậu trả lời giọng dửng dưng.
– Rằng mẹ mày đó, bà ấy đã uống nước rửa chén bát Canard Vécé để tự tử.
Nỗi đau đớn giày xéo tấm thân gầy guộc của Siméon. Giờ thì cậu đã hiểu những ánh mắt nửa thương hại nửa kinh sợ, những lời thì thầm nhỏ to chợt im bặt mỗi khi cậu bước vào một căn phòng. Lấy vẻ bình tĩnh cậu mỉm cười trả lời:
– Vớ vẩn! Mạnh hơn chứ! Đó là nước tẩy rửa lò nướng Décap.
Trại trẻ Folie-Méricourt là nơi tập trung những đứa trẻ có hoàn cảnh bất hạnh. Nhưng hoàn cảnh này thì quả là khiến người ta phải động lòng. Hai đứa kia, quá bất ngờ, lùi sát vào tường để Siméon đi qua. Cậu vào đến phòng ăn sáng thì nhìn ngay thấy hai em gái đã ngồi ở bàn và đang khóc.
– Xảy ra chuyện gì vậy? – cậu vừa hỏi vừa ngồi vào chỗ.
– Thằng Răng thỏ – Morgane nói – nó nói rằng mẹ mất là vì… là vì… mẹ đã uống, đã uống… – Em òa khóc và trong chốc lát không thể nói hết câu. Siméon quay sang cô em út. Bé liền thì thầm vào tai anh trai như thể nói một bí mật đáng xẩu hổ:
– Là vì mẹ đã uống nước rửa chén Canard Vécé.
Siméon lại lấy vẻ bình tĩnh mỉm cười. Đó là chiêu mà cậu vẫn dùng trong lúc tìm câu trả lời mỗi khi bị bất ngờ.
– Vớ vẩn nào – cậu nói giọng uy quyền – Ở nhà chúng ta chưa bao giờ dùng nước rửa chén Canard Vécé.
– Ra là vậy – Venise thở phào, vẻ hoàn toàn an tâm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!