Ôm Ấp Yêu Thương (Phần 2)
Chương 11
Mặc cho Tiểu Anh dây dưa bằng mọi cách, Hạ Thiệu Nhiên vẫn không đề cập tới chuyện trong cửa ngầm. Chủ nhân đầu lâu rất nhanh được tra ra, Áo Dã Tuấn Hùng, người đứng đầu xã hội đen Nhật Bản, quan hệ mật thiết với Đằng Nguyên Nhất Lang, đã mất tích bí ẩn vào hai mươi ba năm trước .
Đằng Nguyên Mỹ Tuyết nhập cảnh Trung Quốc vào hai mươi ba năm trước, Cầm Tử – vợ của Đằng Nguyên Nhất Lang chết bất đắc kỳ tử vào hai mươi ba năm trước, lời đồn về kho báu của nhà Đằng Nguyên cũng được truyền ra vào hai mươi ba năm trước, cửa ngầm núi giả nhà Đằng Nguyên cũng bị phá hoại phong kín vào hai mươi ba năm trước. Tất cả chuyện này, đến tột cùng là có quan hệ gì? Phía sau đó lại cất dấu bí mật gì mà không thể để cho người khác biết?
Trong căn hộ tư nhân nào đó bên trong khu vực thành phố Tokyo, trong màn ảnh lớn phát hình người đảm nhiệm hiện nay của hội Inagawa(1), tư liệu của Áo Dã Trực Nhân.
Thạch Nam ngã lệch ở trong ghế, hai chân tréo nguẩy, tay cầm hộp điều khiển ti vi chuyển đổi hình ảnh, giải thích : “Áo Dã Trực Nhân, bốn mươi lăm tuổi, tiếp quản hội Inagawa sau khi Áo Dã Tuấn Hùng chết, là người xảo trá âm hiểm, ngoài mặt thờ ơ với kho báu nhà Đằng Nguyên, trên thực tế đã vụng trộm làm không ít mờ ám. Đã vô số lần chỉ điểm thủ hạ lùng bắt Đằng Nguyên Ái Hương, đáng tiếc không được như ý. Sâm Xuyên Minh Trí, người đầu tiên thừa kế xí nghiệp Sâm Xuyên, vị hôn phu của Đằng Nguyên Ái Hương, hai mươi tám tuổi, nhiều lần bị truyền thông chụp được hình ăn chơi trác táng với nữ minh tinh, cùng một dạng với Áo Dã Trực Nhân, cũng là một tên âm hiểm khó trị. Lúc trước Đằng Nguyên Ái Hương bị tập kích ở công viên Tân Túc, Ma Lý từng dùng di động nói chuyện với hắn.”
Thạch Nam quay đầu lại nhìn Hạ Thiệu Nhiên một chút.
Hạ Thiệu Nhiên rũ mắt nói: “Sát thủ ở công viên Tân Túc là hắn phái đi sao?”
“Tại sao trên cánh tay của thủ hạ xí nghiệp gia đình lại có thể có hình xâm, đó là do Ma Lý hướng dẫn.” Thạch Nam dùng tay mở nắp cola uống ừng ực xong một hớp, nói: “Có cần nói con mèo nhỏ rút lui không?”
Lý Khuynh Tâm vẫn không lên tiếng, nhướng nhướng mày lông, nhảy xuống từ trên ghế chân cao, nói: “Rút lui? Trừ phi con mèo kia gặp được theo người giống chúng ta.” Ánh mắt nhiễm ánh sáng tím nhìn Hạ Thiệu Nhiên một chút, lại nhìn Thạch Nam một chút, xoay người, đôi tay ôm ngực nhìn cô gái có mái tóc dài che nửa bên mặt trên màn ảnh lớn, nói: “Nếu như tôi không có nhận lầm…, cô ta có thể là người đứng thứ mười trong bảng xếp hạng, Vân Tước.”
. . . . . .
Ban đêm, yên tĩnh, an bình.
Tiểu Anh trở lại sau khi học đan áo len từ quản gia Cao Mộc thì đã hơn mười giờ. Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh lớn trên hành lang, thấy Đằng Nguyên Mỹ Tuyết ngồi một mình ở trên ghế dài dưới tàng cây hoa anh đào lớn. Hai chân Tiểu Anh không nghe theo khống chế, đi ra ngoài biệt thự.
Ánh đèn mờ tối trong sân lớn, yên tĩnh, ánh trăng rằm rải rắc ở trên mặt đất, dâng lên ánh sáng màu trắng bạc. Gió xuân lay động cành lá cây hoa anh đào, nụ hoa anh đào màu hồng chớm nở um tùm hấp thu tinh hoa của ánh trăng.
Trên ghế gỗ dưới tàng cây, Đằng Nguyên Mỹ Tuyết ngồi cô đơn một mình ở phía trên, cúi thấp đầu loay hoay ngón tay của mình. Biết mình không phải là con của bà, cảm giác của Tiểu Anh đối với bà đã khá hơn nhiều. Ngửa đầu nhìn nụ hoa chớm nở đầy trên cành, Tiểu Anh nhớ tới cây mẹ ở thành phố C xa xôi. Di0en-da14n.le9.quy76.d00n Kế hoạch đến bây giờ vốn đã gần một tháng, không biết lúc nào mới có thể tìm được chân tướng, thật là muốn trở về thành phố C!
Tiểu Anh thu hồi tầm mắt từ trên cây hoa anh đào, vừa đúng lúc không hẹn mà gặp với tầm mắt của Đằng Nguyên Mỹ Tuyết, hai người đồng thời sửng sốt. Đằng Nguyên Mỹ Tuyết mỉm cười với cô, ngoắc tay ý bảo cô đi đến bên cạnh mình.
Tiểu Anh quay đầu lại nhìn sang, xác định phu nhân tôn quý gọi mình. Tiểu Anh đi tới trước mặt Mỹ Tuyết, cúi người chào hỏi. Mỹ Tuyết cười nói: “Sao còn chưa đi nghỉ ngơi.”
Tiểu Anh: “Không ngủ được.”
“A, ngồi xuống tâm sự với ta đi.” Mỹ Tuyết nói.
“Dạ, phu nhân.”
Tiểu Anh câu nệ ngồi ở trên ghế gỗ, Mỹ Tuyết nghiêng đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của cô, mắt to lóe lên, nói: “Dữu Nguyệt năm nay bao nhiêu tuổi?”
“23.”
“Lớn bằng Ái Hương!” Mỹ Tuyết nhìn lên trăng lạnh treo cao, như có điều suy nghĩ. Tiểu Anh nhìn bà, khuôn mặt xinh đẹp càng phát ra dịu dàng.
“Trong nhà còn có ai không?” Mỹ Tuyết quay đầu lại hỏi.
“Ba, mẹ, ba lái xe hàng ở Nagoya(2), mẹ làm việc ở tiệm mì sợi.” Tiểu Anh trả lời vấn đề của bà theo tài liệu Thạch Nam biên soạn tốt.
“Dữu Nguyệt lớn lên giống ba nhiều hơn hay là giống như mẹ nhiều hơn? Hai lúm đồng tiền thật là xinh đẹp!”
“Ừm!” Tiểu Anh do dự, một lúc lâu sau mới nói: “Giống mẹ nhiều hơn.”
“À!” Mỹ Tuyết tiếp tục hỏi: “Dữu Nguyệt ra đời vào lúc nào?”
“Tháng tư, mùa hoa anh đào nở rộ.”
“Mùa hoa anh đào nở rộ!” Mỹ Tuyết tự lẩm bẩm, nhớ lại một chút chuyện cũ, khóe mắt không khỏi ươn ướt.
Gió đêm đầu xuân thấm lạnh thổi qua, cành lá cây hoa anh đào chập chờn, nụ hoa nhỏ yếu ớt bị gió thổi rơi xuống, bay xuống đến bên chân Tiểu Anh.
Tiểu Anh khom người nhặt nụ hoa anh đào nhỏ lên, đặt ở trên đầu ngón tay, nhẹ nói: “Đại thụ mất một nụ hoa anh đào nhỏ cũng sẽ không sao, nó còn có thật nhiều nụ hoa nhỏ khác. Nhưng nụ hoa nhỏ rời đi mẹ đại thụ duy nhất thì sẽ bị chết.” Tiểu Anh nhìn nụ hoa anh đào trên đầu ngón tay mềm mại đến mất hồn: “Phu nhân, người nói, có người mẹ nào sẽ vứt bỏ đứa con ruột thịt của mình không?”
“. . .”
Một câu nói nhấc lên sóng to gió lớn ở đáy lòng Đằng Nguyên Mỹ Tuyết, kích động, thấp thỏm, không xác định, sợ sệt nhìn Tiểu Anh ở trước mặt.
Đúng lúc này Tiểu Anh đứng dậy, khom lưng: “Phu nhân, thời gian không còn sớm, ngài sớm nghỉ ngơi một chút! Dữu Nguyệt cáo lui.”
Trong lòng Tiểu Anh rõ ràng, coi như Đằng Nguyên Mỹ Tuyết không phải là mẹ ruột của cô, nhưng cũng sẽ có liên quan đến mẹ ruột của cô, nếu không cũng sẽ không xuất hiện ở cô nhi Bình Sơn vào hai mươi ba năm trước, sẽ không vào lần đầu nhìn thấy cô liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, còn có đáy mắt sợ sệt mới vừa rồi của bà, có loại kinh ngạc lúc bí mật che giấu bị người khác phát hiện.
Hạ Thiệu Nhiên từng nói, biểu cảm nhỏ có thể nói cho mình biết tất cả.
Đằng Nguyên Mỹ Tuyết siết chặt làn váy, tâm tình lo lắng trong lòng sôi trào, đứng ngồi không yên. Bà đứng dậy từ trên ghế dài, tay ôm lấy vai, đi tới đi lui trước cây hoa anh đào lớn, nhíu mày, dáng vẻ rất lo lắng sợ hãi.
Đêm khuya, trong phòng là ánh sáng ảm đạm, Đằng Nguyên Mỹ Tuyết nằm ở trên giường, hai tay đè lại cổ của mình, chân mày nhíu chặt, cánh môi động lên, giống như là đang nói lời gì đó.
Trong giấc mộng, mặt mũi cô gái thanh xuân tinh lệ trẻ tuổi đang lẳng lặng nhìn mình, dịu dàng như vậy, yên tĩnh như vậy. Đột nhiên, ngọn lửa màu đỏ tuôn ra, đốt lên người cô gái xinh đẹp, Mỹ Tuyết lớn tiếng nói cô đi mau, nhưng trong cổ họng lại không phát ra được nửa âm tiết. Có máu chảy xuống từ trong đôi mắt người phụ nữ đó, sau đó là lỗ mũi và khóe miệng, mặt mũi cô gái xinh đẹp trong nháy mắt trở nên dữ tợn đáng sợ, nhe răng trợn mắt với Mỹ Tuyết, giương nanh múa vuốt xông tới, la to bóp cổ của bà, lớn tiếng chất vấn: “Con của tôi đâu? Con của tôi đâu? Con của tôi đâu?”
Cổ Mỹ Tuyết đau đớn, khó thở, khuôn mặt trướng thành màu đỏ tím, bà dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại, đẩy cô gái đó ra.
“A!” Trong giấc mộng, Mỹ Tuyết ngồi bật dậy, bị đánh thức còn có Đằng Nguyên Quân Nhất. Quân Nhất quá lo lắng ôm bà vào lòng, trấn an nói: “Đừng sợ, là mộng, là mộng thôi.”
Cảnh tượng trong mộng rõ mồn một trước mắt, đau đớn trên cổ cũng tồn tại chân thật, Mỹ Tuyết hô hấp dồn dập, nước mắt xông ra như vỡ đê, tay bà run run nắm lấy bàn to dày rộng của chồng Quân Nhất, khóc không thành tiếng hỏi: “Quân Nhất, có phải em làm sai rồi không? Em không nên ném đứa bé kia vào cô nhi viện. Hu hu. . . . . .”
Hôm nay lại là một ngày thời tiết tốt, ánh nắng tươi sáng đến không thể tưởng tượng nổi. Lúc tám giờ sáng, Sâm Xuyên Minh Trí phái người hỏi thăm bệnh tình đại tiểu thư, cũng muốn mời đại tiểu thư đi nhà Sâm Xuyên cùng ăn bữa trưa, Ái Hương lại cố gắng giả bệnh tránh thoát lời mời lần này. Việc hôn sự là được tộc trưởng nhà Đằng Nguyên tác hợp, sau khi Đằng Nguyên Nhất Lang biết được chuyện này, vô cùng bất mãn với cách làm của cháu gái.
Trong phòng khách, Ái Hương nhát gan cúi đầu ở trước mặt ông nội uy nghiêm, không dám hé răng. Đằng Nguyên Nhất Lang chống gậy gõ mặt đất, lớn tiếng la ầm lên: “Hồ đồ!”
Ái Hương bị sợ đến bả vai khẽ run rẩy, lão đầu Đằng Nguyên lớn tiếng khiển trách: “Có người làm vị hôn thê như cháu sao? Tại sao lần nào cũng cự tuyệt lời mời của Minh Trí? Sớm muộn gì cháu và nó cũng phải trở thành vợ chồng, cho dù cháu không thích nó cũng phải kết hôn, vì lợi ích gia tộc, đây là nghĩa vụ người làm Đại tiểu thư nhà Đằng Nguyên cháu phải gánh. Hôm nay phải đi hẹn hò với nó.”
Ái Hương bị quở mắng đến sắp khóc, bản thân Đằng Nguyên Quân Nhất cũng không muốn để Ái Hương gả cho Sâm Xuyên Minh Trí. Mắt thấy con gái yêu của mình bị ép buộc thành ra như vậy, đi làm chuyện nó không thích, trong lòng của ông cũng rất khó chịu, nhưng ông không có dũng khí đi ngăn cản cường thế của cha.
Lão đầu Đằng Nguyên ồn ào quá to, Ái Hương rơi lệ đầy mặt. Tiểu Anh nghe đến rất tức giận, quả đấm nhỏ siết thật chặt. Không nghĩ ra, chẳng lẽ một gia tộc cường đại cần hy sinh hạnh phúc người nào đó để đổi lấy sao? Không thể cùng người yêu ở chung một chỗ, làm đại tiểu thư như vậy thì thật đáng buồn.
Chú thích:
(1) Hội Inagawa, một trong ba hội nhóm được xác định là lớn nhất của Nhật Bản, tổ chức băng đảng lớn của Nhật Bản.
Được thành lập vào năm 1972, nó được thành lập vào năm 1937, “nhóm Inagawa.”
Trụ sở chính được đặt tại Tokyo, mức độ của nó khoảng 350 nhóm, hoạt động chính tại Nhật Bản và Tây Âu, Hoa Kỳ, Canada, Australia và Đông Nam Á.
Hiện nay, các thành viên Inagawa và thành viên liên kết sẽ tổ chức một triệu người.
Hiện nay với Yamaguchi-gumi, Sumiyoshi-kai và Nhật Bản gọi là ba “băng đảng”.
(2) Nagoya (名古屋市 Nagoya-shi?, Danh Cổ Ốc Thị) là thành phố lớn thứ tư (vùng đô thị lớn thứ ba) và là thành phố phồn vinh thứ ba ở Nhật Bản. Nằm ở miền duyên hải Thái Bình Dương, thuộc vùng Chubu trung tâm đảo Honshu, đây là trung tâm hành chính của tỉnh Aichi và là một trong 15 đô thị quốc gia của Nhật Bản.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!