Ôm Ấp Yêu Thương (Phần 2) - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Ôm Ấp Yêu Thương (Phần 2)


Chương 15


Người áo đen mang mặt nạ màu bạc từng lẻn vào nhà Đằng Nguyên giao thủ với mình, Lương nhớ rõ hắn. Bóng đen thoát ra từ bụi cỏ, chạy trên bãi cỏ, nhảy lên ban công biệt thự. BLACK cũng là xông vào nhà Sâm Xuyên vào đêm khuya, âm thầm tiến vào lầu ba. Tay mới vừa đặt lên tủ bảo hiểm, một cỗ sát khí đánh tới từ sau lưng. BLACK nghiêng đầu tránh thoát một đao, nhìn thấy Lương mặc một bộ ninja che mặt màu đen. Lương chỉa Trường Đao ở trước mặt anh, đè thấp giọng nói: “Anh rốt cuộc là ai?”

Ngón tay mang theo bao tay da màu đen dời đao sắc bén nhọn đi, BLACK nói: “Mục tiêu tối này của anh không phải là tôi.”

BLACK rũ mi mắt xuống, xoay người đi mở tủ bảo hiểm. Lương suy nghĩ một chút, nắm chặt chuôi đao xoay người tìm kiếm mục tiêu của mình.

Tất cả trong két sắt đều là Đô-la và đồ trang sức kim cương cùng một chút tài liệu, tất cả những thứ đồ này ở trong mắt thần trộm đều là đồ bỏ đi. Ra khỏi lầu ba, BLACK chạy thẳng tới tầng cao nhất của biệt thự, rèm cửa sổ dày cộm nặng nề quanh năm che chắn trong hành lang âm u không một tia sáng, có một cỗ mùi vị mốc meo, bốn phía tối om làm cho người ta lo lắng lúc nào cũng có thể sẽ chạm mặt quái vật đang nhào tới. BLACK đè thấp bước chân đi ở trên sàn nhà cũ kỹ, tìm kiếm từ gian phòng thứ nhất.

Cả tầng lầu tổng cộng có mười gian phòng, chứa đựng lộn xộn đồ cũ của nhà Sâm Xuyên. BLACK ở một trước cửa phòng bồi hồi mấy giây, khom người, tròng mắt màu bạc nhìn chằm chằm nắm cửa kim loại dính đầy bụi bậm. Đi vào phòng tối om, bước chân của anh nhẹ vô cùng, nhưng vẫn mang đến áp lực cho sàn nhà, sinh ra chấn động rất nhỏ .

Con sâu cảm ứng nhạy bén xột xoạt tụ lại góc tường, bò vào theo khe hở thật nhỏ trên vách tường. Bốn vách tường trong phòng lớn trống trải, âm trầm, quỷ dị, có loại tà khí không nói ra được, một con sâu nhỏ quái dị nhô đầu ra từ trên vách tường, xác định mình an toàn mới dám bò ra ngoài.

Con sâu nhỏ đánh giá thấp năng lực thần trộm BLACK, BLACK có thị lực tuyệt cao ở trong bóng tối, hai ngón tay đè con sâu nhỏ lại, bắt đưa đến trước mặt, con sâu nhỏ giãy giụa các cái chân. Lúc này, lầu dưới thét lên một tiếng, nhất định là Lương tìm được Sâm Xuyên.

Trong căn phòng cách vách có tiếng vang xột xột xoạt xoạt, BLACK cất xong con sâu nhỏ, đi ra khỏi phòng. Cửa phòng sát vách lặng lẽ mở ra, một người quấn áo choàng quanh thân nhìn ra từ trong khe hở, lộ ra đôi mắt nho nhỏ cẩn thận nhìn bốn phía. Bước nhanh đi tới bên cầu thang, cúi người lắng nghe lầu dưới rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Tay chân BLACK chống giữ ở trên đỉnh trần nhà, thu hết hành động của quái nhân áo đen vào mắt, thừa dịp quái nhân đặt lực chú ý ở lầu dưới, BLACK nhích người, lật người lẻn vào phòng nhỏ tối đen.

Trong phòng Sâm Xuyên Minh Trí, Lương mang theo khăn mặt màu đen, bức Sâm Xuyên – toàn thân đều là vết đao về trong góc. Bọn vệ sĩ ở sau lưng, trên người đều bị vết đao lớn nhỏ, che vết thương không ngừng chảy máu, không dám tới gần. Trường Đao hung hăng đâm vào bả vai Sâm Xuyên, lưỡi dao đâm vào trong thịt, Sâm Xuyên nhe răng trợn mắt phát ra tiếng kêu thảm thiết khổ sở. Lương tàn nhẫn vặn chuôi đao, khiến mủi đao chuyển động ở trong thịt.

“Ưm! Khốn kiếp, mau thả tao ra, á. . . . . .” Mồ hôi lạnh chảy xuôi xuống theo mặt sưng giống như bánh màn thầu máu của Sâm Xuyên, Lương hung ác nghĩ rút đao ra, “Xoẹt” một tiếng, máu văng tung tóe ra ngoài, Trường Đao thẳng tắp đâm tới ngực Sâm Xuyên.

“A!” Sâm Xuyên sợ vỡ mật.

“Ông chủ. . . . . . ơ. . . . . .” Bốn gã vệ sĩ đồng loạt ngã xuống đất trong nháy mắt, thần trộm BLACK, mang mặt nạ màu bạc chợt tiến vào trong cửa, mang theo bao tay da màu đen nắm cổ tay của Lương, nói với anh ta: “Người thông minh tuyệt đối sẽ không làm dơ tay của mình.”

“Ò e ò e. . . . . .” Nhận được báo án, xe cảnh sát lái vào đại viện biệt thự Sâm Xuyên. Di0en-da14n.le9.quy76.d00n Lương và BLACK đồng thời liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tự mình chạy trốn. Đã sớm bị sợ đến chân tay run rẩy, Sâm Xuyên Minh Trí dựa vào tường trượt ngồi xuống.

. . . . . .

Mấy chiếc xe cảnh sát dừng ở trong sân, bọn cảnh sát vọt vào biệt thự, phát hiện một chuyện càng làm người ta kinh khủng hơn việc ám sát Sâm Xuyên Minh Trí. . . . . . . Cục cảnh sát Tokyo, khoa giám chứng. Thạch Nam bấm điện thoại di động, cố gắng truy xét giả Quỷ Ảnh Thạch Đầu. Chuyên gia kiểm nghiệm – mỹ nữ Tiểu Lâm Hạnh cố ý mặc váy ngắn õng ẹo làm dáng ở trước mặt anh, vểnh lên mông lên, nhấc chân, quần lót đinh màu đen lúc ẩn lúc hiện. Thạch Nam không giương mắt, chuyên tâm nhìn chằm chằm điện thoại di động, Tiểu Lâm Hạnh thất bại cắn răng dậm chân, nửa thẹn thùng nửa giận cầm túi trong suốt và mấy trang giấy trên mặt bàn lên, vứt xuống trong ngực anh.

Thạch Nam tiếp được tờ xét nghiệm, hỏi: “Làm xong rồi.”

Tiểu Lâm Hạnh chống nạnh, hai mắt phóng hỏa, nói từng câu từng chữ hết sức bất mãn: “Làm, xong, rồi. Hừ!”

Thạch Nam cất điện thoại di động và tờ xét nghiệm xong, xoay người muốn đi, Tiểu Lâm Hạnh cực kỳ tức giận nắm đầu lâu trên bàn lên đập tới đầu anh, “Mang theo vật của anh cút cho tôi!”

Thạch Nam phất tay đánh bay ám khí, đợi sau khi thấy rõ là cái gì, trợn to hai mắt, phi thân nhảy lên liền lăn một vòng, ôm lấy đầu lâu khô vào trong ngực, mà chính anh thì ngã ở bên chân của Tiểu Lâm Hạnh. Mắt nhìn lên theo chân bóng loáng mảnh khảnh. Ha ha! Cảnh tượng làm cho người ta chảy máu mũi, giờ mới nhớ tới tại sao Tiểu Lâm Hạnh tức giận.

Thạch Nam đứng dậy từ dưới đất, để đầu lâu Áo Dã Tuấn Hùng qua một bên. Vì chuyện ngày sau cầu người dễ làm, bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lâm Hạnh, bẹp hôn một cái. “Hừ!” Tiểu Lâm Hạnh nghiêng đầu giả bộ tức giận, Thạch Nam ôm cô, môi rơi vào mặt cô, tay dời đến trên eo nhỏ, hôn rồi lại hôn.

Tiểu Lâm Hạnh đẩy ra: “Tránh ra.”

“Đi đâu á?” Một tay chui vào trong quần, Thạch Nam cắn vành tai nhỏ của Tiểu Lâm Hạnh nói: “Em chỉ cho anh con đường. Chạy đi đâu? Đi chỗ này sao?” Một ngón tay đột ngột chui vào, Tiểu Lâm Hạnh rầm rì một tiếng, tay nhỏ bé chủ động nắm ở cổ của anh nũng nịu quyến rũ nói: “Khốn kiếp!”

“Người Nhật Bản rất thích nói hai chữ này!” Thạch Nam hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, Tiểu Lâm Hạnh lập tức nhiệt tình đáp lại, mở bắp đùi quấn lấy hông của anh. Hai người dây dưa một đường, trống rỗng khó nhịn, nhiệt tình khó cản, đang lúc Thạch Nam chuẩn bị vác súng ra trận, điện thoại trong túi áo vang lên.

Số điện thoại của anh không có mấy người biết, gọi tới đều là chuyện quan trọng. Thạch Nam kéo quần lên, lấy điện thoại di động không ngừng reo từ trong túi áo ra, nhìn số xa lạ. Sắc mặt ửng hồng, Tiểu Lâm Hạnh bất mãn anh lâm trận lùi bước, rầm rì, uốn éo người, hai luồng tuyết trắng nhích tới nhích lui. Tay Thạch Nam làm dấu im lặng, ý bảo cô chớ tùy hứng, ổn định hơi thở mới nghe điện thoại, “Alo?”

“Cùng chuyên gia kiểm nghiệm làm kích thích ở phòng kiểm nghiệm bày đầy dụng cụ sao? Hả? Anh AV!” Giọng nữ mềm mại, Thạch Nam nghe mà giật mình, vẻ mặt nghiêm túc mấy phần, bận rộn lo lắng kéo tốt quần, giương mắt quét qua bốn phía. Bộ dáng kia của anh khiến Tiểu Lâm Hạnh cũng khẩn trương theo, di0en-da14n.le9.quy76.d00n cầm lấy áo che mình, nhìn bốn phía vách tường phòng kiểm nghiệm.

Trong điện thoại vang lên tiếng cười ngọt ngào, “Đang tìm em sao? Ha ha, em có thể nhìn thấy anh…anh không nhìn thấy em. Tiểu Ái sắc bén, Quỷ Ảnh Thạch Đầu, em sẽ gọi anh là anh AV, ha ha ha! Lá gan của anh thật lớn nha! Lại làm ở trong khoa giám sát của cục cảnh sát, đối mặt những loại dụng cụ kiểm nghiệm người chết kia, tay chân không trọn ven ngâm mình ở trong Formalin, còn có đầu lâu của Áo Dã Tuấn Hùng, vậy mà có thể làm được ư?” Giọng cô gái đột nhiên khẩn trương: “Anh xem, anh xem, đầu lâu của Áo Dã Tuấn Hùng dùng đôi mắt to đen ngòm liếc nhìn anh kìa….! A, thật là đáng sợ. Anh, lá gan của anh quá lớn, lại dám làm ở trước mặt người chết, có phải anh xem động tác tình yêu quá nhiều, không có chỗ phát tiết, tinh trùng lên não, nghẹn điên rồi không! Ha ha ha!”

Tiếng cười nhạo của cô gái truyền qua từ ống nghe, Thạch Nam nhíu lông mày nhìn bốn phía, biết đặt máy theo dõi ở nơi nào sẽ không khiến người chú ý, còn có thể rình coi được hình ảnh tốt nhất. Một tay anh kéo tốt khóa kéo quần, đạp một cái lên bàn đối diện theo sát vách tường, duỗi dài cánh tay gỡ xuống một máy theo dõi nhỏ cỡ một cái nút treo dọc theo đồng hồ cung đình màu đen.

“A, nhanh như vậy liền bị phát hiện, thật không có ý tứ.” Cô gái nũng nịu vì thất bại, giọng nói không cam lòng truyền đến từ ống nghe, Thạch Nam nảy sinh cảnh cáo ác độc: “Con nhóc chết tiệt kia, ngàn vạn lần đừng để cho tôi bắt được.”

“Bắt được thì như thế nào? Bạo cúc hoa em sao? Hừ hừ, anh có loại bản lãnh đó sao? Nói thật, mới vừa rồi em phóng đại hình ảnh gấp mấy lần cũng không thấy rõ cậu em nhỏ của anh, có phải còn chưa có lớn lên hay không?”

Cái gì? Cậu em nhỏ! Còn chưa có lớn lên!

Lòng tự ái cực độ bị nhục, Thạch Nam siết di động thật chặt, hàm răng nghiến vang lên ken két: “Con nhóc chết tiệt kia, cô sẽ vì lời nói mới rồi mà trả giá thật lớn.”

Hình như anh càng tức giận, cô gái lại càng vui mừng, tiếng cười ngọt ngào lại truyền ra từ ống nghe, “Ừ ha, chỉ là trước hãy nuôi lớn cậu em nhỏ của anh đi, hì hì. . . . . .” Cô gái cúp điện thoại, nghe được tiếng “tút tút”, Thạch Nam nóng nảy nện một quyền ở trên máy vi tính. “Rầm –” tiếng vỡ nát của các đồng hồ đo màu đen.

Anh trai nhà bên tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. .

Thần trộm BLACK xuất hiện ở Tokyo. Thạch Nam chưa trở lại nhà trọ liền thu được một tin tức này. Sau khi trở lại nhà trọ liền thấy Hạ Thiệu Nhiên ăn mặc chỉnh tề, không có mang mặt nạ giả, vòng tay đứng ở phòng khách chờ anh ta.

“Kết quả.” Hạ Thiệu Nhiên nói chuyện luôn luôn ngắn gọn.

Thạch Nam phờ phạc rũ rượi đưa tài liệu cho anh, nói: “Dựa theo DNA, Tiểu Anh và Đằng Nguyên Mỹ Tuyết sắp xếp gần giống nhau, họ có thể là quan hệ thân thuộc. Nói thí dụ như, cô ấy là con của chị em hoặc là anh em của Mỹ Tuyết. Nhưng theo tất cả tư liệu chúng ta đang nắm giữ, Mỹ Tuyết là con gái một, cũng không có những anh chị em khác.”

“Có thể tài liệu không chính xác, lần này xuống tay từ họ hàng của cô ấy, điều tra bệnh viện năm mẹ cô ấy sinh con.” Hạ Thiệu Nhiên giao tài liệu, còn có túi trong suốt đựng con sâu nhỏ cho Thạch Nam.

Hai ngón tay Thạch Nam nắm túi trong suốt nhìn, người từng trộm mộ sẽ không xa lạ với con sâu nhỏ này, nó là Thi Trùng sinh tồn dựa vào thi thể thối rửa.

Thạch Nam: “Có phải tối hôm qua đi đào mộ tổ của nhà Sâm Xuyên không?”

“Đây là phát hiện được trong vách tường biệt thự Sâm Xuyên.” Lưu lại một câu nói ý vị sâu xa, Hạ Thiệu Nhiên đi ra cửa.

Ôi! Nhìn con sâu nhỏ này, Thạch Nam lại nghĩ tới nhân vật Sâm Xuyên Chính Cương!

Thạch Nam nói với Hạ Thiệu Nhiên đã đi tới bên kia: “Tin tức BLACK tới Tokyo bay đầy trời, anh còn đi đâu đấy?”

“Hẹn hò!”

Ăn xong điểm tâm, Tiểu Anh liền nhận được điện thoại hẹn hò của Hạ Thiệu Nhiên. Cô hưng phấn chạy đến trước mặt Ái Hương, không che giấu được tâm tình kích động, nói: “Tiểu thư, tôi muốn xin phép nghỉ một ngày.”

Ái Hương ở trước bàn trang điểm, để cái lược xuống hỏi: “Trong nhà có chuyện gì sao?”

“Không có.” Tiểu Anh nhăn nhó nói: “Thật ra thì, hôm nay chính là sinh nhật tôi, bạn trai tôi muốn hẹn tôi đi chơi, chúng tôi đã rất lâu không có gặp mặt.”

Ái Hương: “Hả? Sinh nhật Dữu Nguyệt sao? Sao cô không sớm nói cho tôi biết.” Tiểu Anh cười ấm áp. “Hẹn hò với bạn trai rất vui.”

Ái Hương hâm mộ nói: “Đi chơi thật vui, nhưng phải chú ý an toàn, nhớ nói một tiếng với quản gia Cao Mộc.”

“Vâng, cám ơn tiểu thư.” Tiểu Anh như một làn khói chạy về phòng thay quần áo.

Sau khi nói xong với Cao Mộc Thanh Sa, Cao Mộc phái xe đưa cô đến cửa trung tâm thương mại Ginza náo nhiệt nhất Tokyo. Từ khi ra khỏi nhà Đằng Nguyên, Tiểu Anh liền phát hiện ra có người theo dõi mình. Xuống xe, thân thể nhỏ bé nhanh chóng chui vào trung tâm thương mại, bỏ rơi cái đuôi, tiến vào toilet.

Lý Khuynh Tâm tóc ngắn đi ra từ phòng toilet cuối cùng, Tiểu Anh đi vào, hai người lướt qua nhau, làm bộ như không biết.

Trên móc treo trên vách tường phòng vệ sinh treo một túi đeo lưng punk da màu đen. Tiểu Anh nhanh chóng cởi quần áo ra, nhẹ nhàng lột mặt nạ giả, thay quần áo trong túi đeo lưng. Váy bồng bềnh viền tơ màu trắng giống như tiên nữ nhỏ, trên chân đẹp mặc vào tất chân chấm bi nhỏ màu trắng và giày cao gót cùng màu, trang phục rất thục nữ. Lộn ngược ba lô da màu trắng ở bên trong punk màu đen ra ngoài, tháo sợi dây đeo duy nhất xuống, thay bằng dây đeo màu trắng để ở bên trong, liền biến thành giỏ xách thục nữ hợp với phong cách của mình.

Tiểu Anh cất quần áo vào trong túi đeo lưng, mở cửa đi ra ngoài. Ở cửa, hai người áo đen đang mắt chuột mày gian nhìn quanh. Tiểu Anh đeo túi, đi lên thang máy cuốn, thấy Hạ Thiệu Nhiên ở xa xa, mặc một bộ tây trang màu trắng đứng ở trước đài phun nước, hai tay để ở trong túi quần, đôi mắt đang nhìn cô.

Tại sao có thể đẹp trai như vậy chứ…!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN