Ôm Ấp Yêu Thương (Phần 2) - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Ôm Ấp Yêu Thương (Phần 2)


Chương 24


Một đôi bốt da kiểu nữ xuất hiện ở trong tầm mắt, tâm Tiểu Nại Tử cả kinh, dừng lại, ánh mắt nhìn lên theo bốt da. Chủ nhân đôi bốt da là một cô gái mặc quần áo bó màu đen, vóc người cao gầy uyển chuyển, trên khuôn mặt xinh xắn đeo nửa mặt nạ bươm bướm màu vàng kim, con ngươi mang theo giễu cợt lóe ra ánh sáng cười nhạo.

“Nên gọi bà là Cát Dã Tiểu Nại Tử, Vũ Điền Mỹ Giai, hay là Hạ Lâm đây?”

“Sao!”

. . . . . .

Sâm Xuyên Minh Trí vẫn luôn trốn, cảnh sát vẫn luôn đuổi theo phía sau. Sâm Xuyên Minh Trí xuyên qua trang viên sau cánh rừng, leo lên sườn núi nhỏ, trượt xuống theo đồi, liền lăn một vòng vọt tới trên đường lớn đón xe.

Sâm Xuyên như không muốn sống ngăn cản xe màu xanh dương đậm dừng lại. Sâm Xuyên vội vàng mở cửa xe, sau khi thấy rõ người trong xe liền sửng sốt. Bên khóe miệng ngậm cây tăm, ZA¬CK ôm lấy tay nhìn hắn ta cười.

Bọn cảnh sát kêu gào ở trên đỉnh đồi, trước có sói, sau có hổ, Sâm Xuyên Minh Trí vẫn quyết định lên xe, ra lệnh với tài xế: “Lái xe!” Tài xế Tạp Uy vẫn không nhúc nhích.

ZA¬CK mặc áo khoác da ngắn màu đen nói: “Sâm Xuyên tiên sinh, anh thật giống như còn thiếu chúng tôi một khoản tiền.”

Sâm Xuyên nhìn cảnh sát đã đuổi tới, thần tình kích động nói: “Tôi sẽ gửi một khoản tiền kia cho anh, hiện tại lập tức chở tôi đi.” ZA¬CK nhổ cây tăm trong miệng ra, nhíu mày nói: “Tôi chán ghét nhất loại người không giữ lời hứa như anh, muốn biết đùa giỡn chúng tôi sẽ có hậu quả gì không?”

Sâm Xuyên Minh Trí sợ hãi, nhưng hắn đã từng tận mắt thấy thủ đoạn hung tàn của những lính đánh thuê này, hắn đứng ngồi không yên nhìn ngoài cửa sổ, “Tôi bị chuyện khác làm trễ nãi mới không chuyển khoản qua, hiện tại chở tôi đi, tôi sẽ lập tức trả tiền cho anh, đi mau!”

Cảnh sát lao xuống đồi, giơ súng lên nhắm ngay Sâm Xuyên Minh Trí. “Gấp đôi, tôi trả anh gấp đôi, mau lái xe.” Sâm Xuyên Minh Trí nhanh chóng hô to, tài xế Tạp Uy vẫn không nhúc nhích.

ZA¬CK thay đổi tư thế ngồi, dựa vào thành ghế, lười biếng mở miệng: “Lái xe!” Tạp Uy dẫm chân ga, bánh xe xoay nhanh, bỏ rơi bọn cảnh sát.

Sâm Xuyên Minh Trí nhìn bọn cảnh sát từ từ cách xa mình, biến thành những chấm nhỏ, thở dài một hơi, buông lỏng thân thể. Hắn hơi trầm mặc, nói với ZA¬CK: “Anh giúp tôi làm một chuyện.” ZA¬CK đưa mắt nhìn hắn. Sâm Xuyên Minh Trí nói: “Giúp tôi bắt một người, bắt một cô gái.”

Cảnh sát tìm được thi thể Sâm Xuyên Chính Cương, toàn bộ tài sản dưới tên Sâm Xuyên Minh Trí đều bị đóng băng, hắn ta hoàn toàn không lấy tiền ra được. ZA¬CK hỏi: “Anh còn có tiền gửi sao?”

Sâm Xuyên Minh Trí đắc ý nói: “Tôi đã mở tài khoản ở quần đảo Cayman(1), chỉ cần bắt được cô gái kia, chúng ta sẽ nhận được một số tiền lớn.” ZA¬CK cũng không trả lời chắc chắn với hắn.

Sâm Xuyên Minh Trí không biết mẹ có trốn ra được hay không? Hắn móc điện thoại ra, gọi cho mẹ. Trong căn hộ Thạch Nam, Tiểu Nại Tử bị Lý Khuynh Tâm dùng súng chỉ vào đầu, nghe điện thoại. Trong điện thoại Sâm Xuyên hỏi: “Mẹ, mẹ trốn ra được không? Bây giờ đang ở đâu? Con đi đón mẹ.”

Tiểu Nại Tử đáp lời ở dưới ánh mắt ép buộc của Lý Khuynh Tâm: “Trốn ra được, tự chăm sóc mình, không cần đến đón mẹ…mẹ trốn đến một nơi mà ai cũng không tìm được. Mục tiêu hai người quá lớn, lúc cần thì mẹ sẽ liên lạc với con.”

“Được, như vậy cũng tốt, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ bắt được người thị nữ kia.”

“Ừm!” Sâm Xuyên Minh Trí quá hưng phấn, cũng không có phát giác mẹ khác thường. . . . . . .

Trinh thám Tiểu Ngũ Lang tự mình hộ tống Ái Hương trở về, Ái Hương bị kinh sợ, nhào tới trong ngực Mỹ Tuyết, hai mẹ con cùng khóc lên. Người nhà Đằng Nguyên vây quanh Ái Hương, Cao Mộc Thanh Sa cầm tay Tiểu Ngũ Lang, kích động nói: “Cảnh sát tiên sinh, rất cảm tạ ngài, cám ơn ngài tìm được đại tiểu thư của chúng tôi, cám ơn, cám ơn!”

Cao Mộc Thanh Sa trái một câu, phải một câu cảm tạ, Tiểu Ngũ Lang chống đỡ không được nhiệt tình của cô, càng không ngừng gật đầu, khách khí, “Không cần cám ơn, đây là nhiệm vụ của chúng tôi, quản gia Cao Mộc, chúng tôi nên cáo từ.”

Cao Mộc cầm tay Tiểu Ngũ Lang không thả, nói: “Cảnh sát tiên sinh lưu lại ăn xong bữa ăn khuya rồi hãy đi!”

“Không được!”

“Cô. . . . . .” Tiểu Ngũ Lang mới vừa cự tuyệt, nhưng bụng không tự chủ lại kháng nghị. Robin đi theo xoa xoa bụng, nói: “Giằng co một đêm, cũng có chút cảm giác đói bụng.”

Quản gia Cao Mộc nhiệt tình giữ lại: “Hai vị, dùng xong bữa ăn khuya rồi đi.” . . . . . .

Ái Hương được Mỹ Tuyết dẫn trở về phòng, Mỹ Tuyết giúp cô tắm, chăm sóc cô. Trong lúc mẹ và con an ủi lẫn nhau, bất luận kẻ nào cũng không chen vào được. Tiểu Anh đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Hạ Thiệu Nhiên đứng ở trong phòng.

“Sao anh lại tới đây?” Tiểu Anh vội vàng đóng cửa.

“Dẫn em đi gặp mặt một người.” Hạ Thiệu Nhiên nói.

“Ai?”

“Người biết rõ chân tướng.”

Sẽ lập tức biết thân thế của mình, Tiểu Anh nhìn như lạnh nhạt, nói không khẩn trương, nhưng vẫn sẽ khẩn trương. Gần tới trước cửa, Hạ Thiệu Nhiên vuốt đầu nhỏ của cô nói: “Nhớ, em có anh.”

“Ừ.” Tiểu Anh cười gật đầu.

Hạ Thiệu Nhiên mở cửa một gian phòng ra, Tiểu Anh thấy Lý Khuynh Tâm ngồi trên ghế ở chính giữa đất, một áo choàng khoác lên người đang ngồi xổm, co rút thành một đoàn ở trong góc tường, không nhìn ra là nam hay là nữ .

Tiểu Nại Tử nghe được tiếng mở cửa liền ngẩng đầu, thấy gương mặt của Tiểu Anh liền kích động, thét chói tai, giương nanh múa vuốt xông tới, lại bị Lý Khuynh Tâm đẩy trở về.

“Bà ta là ai?” Tiểu Anh lui đến sau lưng Hạ Thiệu Nhiên.

Lý Khuynh Tâm nói: “Mẹ của Sâm Xuyên Minh Trí.”

“Á!” Tiểu Nại Tử phát ra tiếng thét phẫn hận chói tai, Lý Khuynh Tâm mạnh mẽ gạt cái mũ áo choàng che kín nửa gương mặt. Âm thanh chói tai nhất thời ngưng lại, Tiểu Nại Tử hung dữ nhìn tới Tiểu Anh.

Dung mạo đằng sau áo choàng làm Tiểu Anh nghẹn họng nhìn trân trối, tay nhỏ bé đặt ở bên môi, một lúc lâu sau vẫn không nói lời nào. Cặp mắt kia cười một tiếng sẽ cong thành hình trăng lưỡi liềm, lúc này đã nhiễm đầy nước mắt, bả vai nho nhỏ run rẩy, bất lực giống như cánh hoa anh đào nhỏ yếu ớt, run lẩy bẩy ở trong gió rét.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thiệu Nhiên, dùng giọng nói run rẩy khàn khàn cẩn thận hỏi từng li từng tí: “Là mẹ. . . . .em sao?” Hạ Thiệu Nhiên nhìn cô, trầm mặc.

Tiểu Nại Tử vừa nghe chữ ‘mẹ’ này, ánh mắt hung ác lập tức chuyển hóa thành tất cả từ ái và nhu tình, giọng nói thô két kêu một tiếng: “Con ơi!” Á!

Một tiếng gọi này làm Tiểu Anh than thở khóc lóc, tay nhỏ bé che miệng nức nở nghẹn ngào khóc lên, “Thật là mẹ sao?”

“Là mẹ nha, con của mẹ, mẹ tìm con thật vất vả!” Tâm tình Tiểu Nại Tử kích động, nhào về phía Tiểu Anh.

Lúc này, Hạ Thiệu Nhiên động thân đứng ở trước mặt Tiểu Anh, chặn Tiểu Nại Tử lại, lạnh như băng mở miệng: “Tìm được con gái ruột thịt thất lạc nhiều năm của mình, phải rất cao hứng chứ?”

Con ngươi sắc bén có thể nhìn rõ tất cả khiến Tiểu Nại Tử sinh lòng e ngại, tay y hệt cành khô lo lắng thu lại, Tiểu Nại Tử nói: “Dĩ nhiên vui mừng, tâm tình vui mừng không cách nào hình dung.”

“Quá vui nên khóc ư?” Hạ Thiệu Nhiên lạnh lùng nói.

“Đúng, đúng, quá vui nên khóc, ha ha!” Tiểu Nại Tử nặn ra nét mặt cười giống như không cười, khóc giống như không khóc.

Hạ Thiệu Nhiên cười lạnh, “Chỉ bằng bà, xứng sao.”

“Có ý tứ gì?” Tiểu Nại Tử vừa mới ngây ngẩn. Tay lạnh lẽo không nhiệt độ nâng cằm của bà ta lên, “Xoạt” một tiếng kéo mặt nạ da người dính vào trên mặt của bà ta ra.

Khuôn mặt xinh đẹp lúc trước biến thành khuôn mặt xấu xí ở trong ánh sáng điện. Lông mày thưa, lỗ mũi tẹt, da bị rỗ. Tiểu Anh kinh ngạc nhìn nhìn Tiểu Nại Tử đột nhiên thay đổi khuôn mặt.

Tiểu Nại Tử bị bại lộ mặt thật, thẹn quá thành giận giương nanh múa vuốt đánh về phía Hạ Thiệu Nhiên. Lý Khuynh Tâm kéo bà ta vứt qua một bên, phát ra tiếng chậc chậc khinh thường.

Tiểu Anh nhận lấy mặt nạ từ trong tay Hạ Thiệu Nhiên, đỏ mắt chất vấn: “Tại sao muốn giả mạo mẹ tôi?”

“Mẹ của mày? Mỹ Tuyết – con tiện nhân kia sao? Ha ha ha!” Tiểu Nại Tử cười to.

“Phu nhân Mỹ Tuyết không phải là mẹ của tôi.” Tiểu Anh nói.

“Hả?” Đầu óc Tiểu Nại Tử xoay chuyển, bỗng dưng nhớ lại người phụ nữ chết trong biển lửa đó, “Mày nói người chết thế xui xẻo đó sao?” Nghe bà ta nói như vậy, Tiểu Anh vừa sợ vừa vội, khóc tiến lên chất vấn: “Người chết thế gì, bà nói chuyện rõ ràng đi.”

“Ha ha!” Tiểu Nại Tử cười, chỉ là một giây kế tiếp liền không cười nổi nữa.

Lý Khuynh Tâm nâng chân lên hung hăng dẫm ở trên mặt của bà ta, mặt rỗ xấu xí bị giày da ép lên vách tường đến biến hình. Lý Khuynh Tâm nói: “Tôi khuyên bà tốt nhất là nói cho rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn chuyện năm đó đi, nếu không. . . . . .” Dưới chân dùng sức, Tiểu Nại Tử bị giẫm đến xin tha.

“Tôi nói, tôi nói.” Tiểu Nại Tử bị buộc bất đắc dĩ, kể lại một chuyện xưa khá dài, chuyện xưa bắt đầu từ lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Đằng Nguyên Quân Nhất.

Chú thích:

(1) Quần đảo Cayman: Quần đảo Cayman thuộc lãnh thổ hải ngoại của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland, nằm ở phía Tây vùng biển Caribe, bao gồm 3 đảo: Grand Cayman, Cayman Brac và đảo Little Cayman. Với điều kiện tự nhiên thuận lợi (nước biển sâu, tanhg cảnh đẹp…), nơi đây đang là điểm đến hấp dẫn cho những khách du lịch đam mê môn thể thao lặn biển.

Ngày nay, Cayman còn được biết đến như một trung tâm dịch vụ tài chính xa bờ toàn cầu; một trung tâm tài chính của quần đảo Caribe.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN