Ôm Đùi Bạn Trai Cũ - Chương 4: Gặp lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Ôm Đùi Bạn Trai Cũ


Chương 4: Gặp lại


Edit: Lyn

“Xin, xin chào…Phù tiên sinh, tôi là nữ phụ số ba Nhiêu Thanh Án.”

——————–

Nhiêu Thanh Án bị đẩy mạnh đến trước mặt Phù Kiêu. Cô cúi thấp đầu, giả bộ ngại ngùng, làm như không quen biết người trước mặt.

“Thanh Án, đây là Phù tiên sinh.” Đạo diễn giới thiệu hai người với nhau.

Tiếu Nhu đứng ngay bên cạnh khẽ véo nhẹ vào eo cô, nhỏ giọng nói: ” Em mau ngẩng đầu chào hỏi đi!”

“Là do vẻ ngoài của tôi khó coi quá hay sao mà Nhiêu tiểu thư không dám ngẩng đầu lên nhìn tôi vậy?”

Tiếu Nhu: “Làm sao có thể như thế chứ! Phù tiên sinh thật biết nói đùa. Anh vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, phong độ như này, là Thanh Án nhà chúng tôi thẹn thùng thôi. Ha ha ~ “

Phù Kiêu hừ lạnh một tiếng.

Anh liên tục nhìn chằm chằm vào Nhiêu Thanh Án, dường như muốn dùng ánh mắt xuyên thủng một lỗ trên người cô.

Ánh mắt của Nhiêu Thanh Án hơi động nhưng cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì, cũng không ai dám hỏi, chỉ có thể ngầm trao đổi ánh mắt với nhau:

“Phù tiên sinh đang nhìn gì vậy?”

“Móa, Phù tiên sinh không phải đang nhìn cô Nhiêu đấy chứ?”

“Mặc dù ngoại hình của cô Nhiêu rất đẹp nhưng cũng không cần phải nhìn lâu như vậy chứ?”

“Có thể được một anh đẹp trai nhìn chằm chằm lâu như vậy, ai mà chịu được chứ? Mặt mũi cô Nhiêu đều đỏ hết lên rồi kìa.”

“Nếu mà là tôi bị nhìn như vậy chắc tôi sẽ xấu hổ đến mức bất tỉnh luôn rồi ấy chứ!”

Nói như vậy không đúng lắm, trong lòng Nhiêu Thanh Án thầm phản bác lại. Mặt của cô đỏ không phải vì xấu hổ mà là vì quá hoảng sợ mà thôi.

“Anh Phù Kiêu, anh quen cô Nhiêu sao?” Tô Toàn hiếu kỳ hỏi rồi quay sang đánh giá Nhiêu Thanh Án vài lần.

Hiện tại Nhiêu Thanh Án đang mặc trang phục của đoàn phim, theo như kịch bản cô đóng vai một công chúa Ma tộc, mặc trên người chiếc váy màu tím xinh đẹp đầy mê hoặc. Ngày hôm đó khi chụp ảnh nhân vật, tất cả mọi người trong đoàn phim đều bị cô làm cho kinh ngạc một phen. Bây giờ Phù Kiêu lại đang nhìn chằm chằm vào cô ấy, chẳng lẽ anh cũng bị Nhiêu Thanh Án quyến rũ rồi sao?

Tô Toàn vội bắt lấy cánh tay Phù Kiêu, nở một nụ cười vô cùng hồn nhiên: “Anh Phù Kiêu, khung cảnh ở đây rất đẹp, em đưa anh và bác gái đi tham quan một chút nha?”

Nơi họ quay phim là trên núi Vân Sơn, ở đây có một thành phố điện ảnh và truyền hình, hầu hết các bối cảnh đều được xây dựng để phục vụ cho các bộ phim tiên hiệp. Những đám mây mờ mờ ảo ảo bao phủ xung quanh, đứng từ trên cao nhìn xuống, bạn như đang thực sự lạc vào chốn thần tiên.

Triệu Khê Ngọc nhìn ba người Nhiêu Thanh Án, Phù Kiêu và Tô Toàn rồi mỉm cười nói: “Cũng được. Vậy phải làm phiền Toàn Toàn đưa chúng ta đi dạo xung quanh nơi này một chút.”

Tiếu Nhu đột nhiên lại véo Nhiêu Thanh Án một cái.

“A!” Nhiêu Thanh Án nhìn ánh mắt đe dọa của người đại diện: “Xin… Xin chào… Phù tiên sinh, tôi là nữ phụ số ba Nhiêu Thanh Án.”

Phù Kiêu nhìn lướt qua bàn tay đang đưa tới của cô, lạnh lùng quay người rời đi.

Nhiêu Thanh Án ngẩng đầu nhìn bóng lưng vô tình của Phù Kiêu mà tuyệt vọng. Phù Kiêu có vẻ không thân thiện với cô cho lắm. Nói không chừng lần này anh còn có thể ngáng chân cô khiến cho cô ngay cả vai phụ số ba này cũng không giữ được.

Biết vậy lúc trước cô nên đối với anh nhẹ nhàng một chút, khi chia tay cũng để lại cho anh chút thể diện thì hiện tại gặp lại nhau, anh cũng không có khó chịu với cô như vây.
Phù Kiêu nhắm mắt dựa vào ghế trong xe, thở nhẹ một hơi. Anh không theo Tô Toàn và Triệu Khê Ngọc đi dạo, mà nói một tiếng với những người khác thì đã xuống núi.

“Tiên sinh, ngài nghĩ như thế nào về Nhiêu tiểu thư?” Cao Xương Kiệt ngập ngừng hỏi.

Cao Xương Kiệt mới nhận được điện thoại của đạo diễn, đối phương muốn dò xét thái độ của Phù Kiêu đối với Nhiêu Thanh Án như thế nào. Ông ta nghĩ nếu hai người có chút quan hệ gì đó với nhau thì trong quá trình quay phim ông ta sẽ quan tâm đến Nhiêu Thanh Án nhiều một chút.

“Nghĩ như thế nào là sao?” Phù Kiêu hơi nâng mí mắt, ánh mắt nhàn nhạt nói: “Bình thường quay phim như thế nào thì cứ như vậy mà làm, đừng có suốt ngày suy nghĩ mấy chuyện không đâu. Những suy nghĩ vớ vẩn đấy có thể làm ra bộ phim hay như mong muốn sao?”
“Tôi đã hiểu.”

Lúc sau, đạo diễn vừa nhận điện thoại của Cao Xương Kiệt đã bị anh ta mắng cho một trận, nơm nớp lo sợ đáp lại vài câu, ông ta đã hiểu ý của Phù Kiêu. Tóm lại một câu “quay phim cho thật tốt, quay không tốt liền đổi đạo diễn khác”, Phù Kiêu và Nhiêu Thanh Án không có quan hệ gì cả.

Đoàn phim đã quay được một tuần, đã ba ngày kể từ khi Phù Kiêu xuất hiện lần trước, thấy đoàn phim cũng không có gì thay đổi mới khiến cho Nhiêu Thanh Án thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng có vẻ như cô đã yên tâm hơi sớm.

Buổi sáng hôm nay Nhiêu Thanh Án có cảnh quay nên cô đã đến trường quay từ sớm, vừa mới hóa trang xong thì trợ lý đạo diễn xuất hiện.

Trợ lý đạo diễn áy náy nói: “Xin lỗi cô Nhiêu, cảnh quay của cô hôm nay có lẽ không thể quay chụp được.”

Nhiêu Thanh Án và thợ trang điểm cùng nhìn về phía trợ lý, Nhiêu Thanh Án hỏi: “Hôm nay không phải có cảnh quay của tôi sao?”
“Ban đầu là như vậy.” Trợ lý đạo diễn cau mày, khổ sở nói: “Tối hôm qua cô Tô đã cùng đạo diễn thương lượng qua, nói muốn thay đổi kịch bản một chút cho nên hôm nay cô không có cảnh quay. Biên kịch vẫn còn đang sửa kịch bản đến bây giờ vẫn còn chưa xong.”

Nhiêu Thanh Án trầm mặc một chút, nói: “Làm sao đột nhiên lại thay đổi kịch bản?”

Trợ lý đạo diễn thở dài một hơi nói: “Tôi cũng không biết.”

“Được rồi.” Nhiêu Thanh Án gật nhẹ đầu nói: “Khi nào kịch bản sửa xong thì đưa tới cho tôi cũng được.”

Chuyện thay đổi kịch bản kỳ thực Nhiêu Thanh Án cũng đã từng gặp qua rồi, bình thường đều là những diễn viên nổi tiếng không thích nhân vật mình hóa thân hoặc là do đất diễn của họ không đủ nhiều nên đưa ra yêu cầu sửa đổi kịch bản. Đối với những diễn viên đưa ra yêu cầu vô lý như vậy thường là bối cảnh sau lưng họ rất lớn, cho dù đạo diễn không tình nguyện cho lắm nhưng vì không muốn đắc tội người phía sau họ nên cũng không thể không đáp ứng.
Trong những trường hợp như vậy, một khi kịch bản được thay đổi theo ý muốn của diễn viên, cốt truyện và đất diễn của các nhân vật khác rất có thể sẽ bị cắt bớt. Bởi vì diễn viên tùy hứng, bất chấp logic, bất kể có hỏng thiết kế nhân vật hay không, biên kịch cũng chỉ làm cho có do kịch bản phải chỉnh sửa lại nhiều lần.

Không ngờ lần này cô lại không may mắn, lại gặp được một người đồng nghiệp không chịu hợp tác như vậy.

Ba ngày sau kịch bản mới được gấp rút hoàn thành.

Nhiêu Thanh Án cầm kịch bản mới này nhìn một lúc, tức giận đến run cả tay.

Các nhân vật khác hầu như không có thay đổi gì lớn, chỉ có nữ chính với nữ ba là bị sửa lại gần như toàn bộ. Nữ chính từ một người hiền lành, tốt bụng lại trở thành một người thông minh, tàn nhẫn. Mà nhân vật của Nhiêu Thanh Án cũng đã thay đổi, từ một nhân vật phản diện vừa tàn nhẫn vừa ngang ngược, luôn tập trung vào sự nghiệp phản diện của mình, đã biến thành một bạch liên hoa si mê nam chính.
Mà quan trọng hơn nữa là bạch liên hoa luôn bị nữ chính làm bẽ mặt.

Hiện tại lưu hành sảng văn nữ chính có tính cách đặc biệt, được mọi người yêu thích, ngược lại nữ phụ là bạch liên hoa bị mọi người chán ghét.

Cái này cũng thôi đi, nhưng có một vài chỗ thật sự không hợp lý. Cô thật ra muốn hỏi một chút, một người kỹ nữ não tàn, một bạch liên hoa chính hiệu thì có thể trở thành vai ác đứng đầu Ma tộc được sao?

Nhiêu Thanh Án nhắm mắt lại hít sâu vài cái, kịch bản trong tay đã bị Tiếu Nhu cầm qua xem. Tiếu Nhu càng xem thì lông mày càng nhíu chặt lại.

“Kịch bản làm sao mà lại bị sửa thành như này? Tô Toàn không khỏi cũng quá tùy hứng rồi?” Tiếu Nhu buông kịch bản trong tay xuống nhìn về phía Nhiêu Thanh Án, “Thanh Án, em với Tô Toàn có thù oán gì à?”

“Không có.” Nhiêu Thanh Án lắc đầu nói.
“Vậy thì tại sao cô ta lại thay đổi kịch bản giống như đang nhằm vào em vậy? Nếu cô ta muốn thay đổi kịch bản thì tốt nhất là nên thay đổi nhân vật nữ hai mới đúng. Đằng này cô ta lại bỏ qua nữ hai mà trực tiếp thay đổi nhân vật nữ ba là em.” Tiếu Nhu mím chặt môi, đứng lên: “Không được, chị phải đi hỏi đạo diễn một chút, đây thật đúng là ức hiếp người quá đáng mà!”

“Chị.” Nhiêu Thanh Án âm thầm thở dài: “Người ta có bối cảnh, còn em thì chẳng có gì. Chị nói xem đạo diễn sẽ muốn lấy lòng ai đây?”

Tiếu Nhu tức giận đi tới đi lui trong phòng. “Thật quá ức hiếp người khác mà! Nếu thay đổi như này, tính cách thiết lập nhân vật của em sẽ gây khó chịu cho người xem. Khi bộ phim được công chiếu nhất định sẽ bị người ta mắng. Cô ta vì sao lại muốn nhắm vào em như vậy?”
“Nếu như không phải cô ta muốn nhắm vào em thì sao?” Nhiêu Thanh Án giương mắt, trong mắt có chút không xác định nói: “Em với cô ta không có thù oán gì, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng mà anh Phù Kiêu của cô ta rất ghét em.”

“Cái gì! Phù Kiêu?” Tiếu Nhu ngồi xuống trước mặt Nhiêu Thanh Án, trợn mắt nhìn cô. “Vị Phù tiên sinh đó hả? Anh ta vì sao lại ghét em?”

Nhiêu Thanh Án do dự một lúc rồi nói ra một câu đáng kinh ngạc: “Anh ấy là bạn trai cũ của em.”

Tiếu Nhu: “!!!”

Tiếu Nhu hồi lâu mới tỉnh táo lại, hỏi: “Hai người khi chia tay xảy ra xô xát?”

“Không có.” Nhiêu Thanh Án bày ra vẻ mặt vô tội. Cô căn bản không cho Phù Kiêu có cơ hội chất vấn, dứt khoát kéo anh vào danh sách đen.

“Vậy vì sao anh ta lại ghét em?”

“Có thể…” Nhiêu Thanh Án do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nói ra.

“Vậy làm sao em biết anh ta chán ghét em?”
“Chị, lần trước ánh mắt anh ấy nhìn em, chị còn nhớ rõ không?”

Tiếu Nhu nhớ lại một chút ánh mắt của Phù Kiêu khi nhìn Nhiêu Thanh Án, ngoại trừ một chút thâm trầm, một chút phức tạp, một chút lạnh lùng, một chút nghi hoặc… Hình như không có chán ghét.

“Không phải do em nghĩ nhiều mà anh ấy thực sự muốn cắn chết em đó.” Nhiêu Thanh Án khẳng định nói.

“Có…sao?” Tiếu Nhu chần chừ nói.

“Có!”

“Tóm lại là em đã làm cái gì?”

Nhiêu Thanh Án giật giật khóe miệng, quyết định đem mọi chuyện nói qua một lần với Tiếu Nhu.

Sau khi nghe xong, vẻ mặt Tiếu Nhu vô cùng phức tạp, thở dài nói: “Em thực sự làm như vậy? Cũng khó trách được anh ta lại…”

Nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Nhiêu Thanh Án, vẻ mặt Tiếu Nhu nặng nề, sờ đầu cô nói: “Bộ ‘Kiếm Tiên’ này Phù Kiêu là nhà đầu tư chính. Án à, có thể bây giờ anh ta đang muốn trả thù em đó.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Em có thể không diễn không?” Nhiêu Thanh Án hỏi với vẻ mặt đau khổ.

“Hủy hợp đồng sẽ phải trả rất nhiều tiền.”

“…”

Vài ngày sau, Nhiêu Thanh Án lại nhận được một kịch bản mới.

Nhiêu Thanh Án: “. . .”

Lần sửa kịch bản thứ ba, thứ tư, thứ năm…

Thẳng đến lần sửa kịch bản thứ mười thì cảnh diễn của Nhiêu Thanh Án cũng không còn nhiều nữa.

Nhiêu Thanh Án ngồi trong phòng hóa trang ở trường quay, cầm trong tay kịch bản đã được sửa lại đến mười lần mới được gửi đến cho cô vào hai ngày trước mà ngẩn người.

Thực ra thì kịch bản hiện tại đã được coi là vi phạm hợp đồng, nhưng cô hoàn toàn không thể làm gì được. Nếu cô muốn phản kháng thì một là cô kiện đoàn phim nhưng cô không có đủ tiền để thuê luật sư, với lại một khi cô làm vậy thì sẽ trở mặt với đoàn phim, sau này danh tiếng của cô sẽ không được tốt. Hai là có người chống lưng, nhưng công ty không có khả năng sẽ chống lưng cho cô, cô cũng không có bối cảnh, chỉ là một diễn viên thấp cổ bé họng.
Cô cười khổ một cái, nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi tiếp tục gánh kịch bản mới.

Yên Tố Tố hạ dược nam chính, muốn bò lên giường Tần Ngạo Bạch nhưng lại bị người phát hiện. Úc Linh Phàm kéo người tới bắt gian, hung hăng mà dạy dỗ Yên Tố Tố một trận.

“Chát!” Yên Tố Tố bị tát một cái rất mạnh.

Yên Tố Tố bị Úc Linh Phàm phá hủy toàn bộ kinh mạch nên không đánh trả lại được, chỉ có thể ôm mặt ngã ngồi trên mặt đất phẫn hận mà trừng mắt nhìn Úc Linh Phàm.

“Cắt!”

Tô Toàn chạy tới xem, nhíu mày chỉ vào máy quay phim nói: “Đạo diễn, tôi thấy cảnh vừa rồi diễn chưa được tốt cho lắm.”

Đạo diễn rũ mắt nhìn về phía Nhiêu Thanh Án đang chờ chuyên viên trang điểm lại cho cô, trong lòng có chút đồng tình.

Cảnh Yên Tố Tố bị tát phải quay đi quay lại đến tận sáu bảy lần, mỗi lần đạo diễn định nói qua là Tô Toàn lại kiếm cớ để quay lại.
Đây là lần đầu tiên đạo diễn hợp tác cùng Tô Toàn, không ngờ cô ta lại ác độc như vậy, cũng không biết làm sao mà Nhiêu Thanh Án lại đắc tội với cô ta nữa. Hầy! Chỉ tiếc Nhiêu Thanh Án là một diễn viên không có quyền không có thế, bị bắt nạt cũng không dám ho một tiếng.

“Cô Tô, tôi thấy đoạn diễn vừa rồi khá tốt. Thật sự không cần phải vất vả quay lại nữa đâu.”

Tô Toàn nghe được sự khó chịu trong giọng nói của đạo diễn, sợ nếu tiếp tục thì ông ta sẽ nghĩ là mình cố ý rồi nói lại với Phù Kiêu nên cô ta giả bộ mỉm cười vui vẻ nói: “Nếu như vậy, tôi cũng không tiện làm phiền mọi người nữa.”

Nói xong cô ta lại chạy tới chỗ Nhiêu Thanh Án giả vờ quan tâm một chút, hai tay chắp trước ngực, cúi người bày ra dáng vẻ vô cùng xin lỗi.

Nhiêu Thanh Án chỉ cười nói không sao hết. Cô không phải không biết Tô Toàn là đang cố ý, cũng không phải có thể chịu đựng, mà là cô không thể không nhẫn nhịn.
Hành động và lời nói của Tô Toàn vô cùng kín kẽ, nếu không phải người trong cuộc thì sẽ không nhìn ra được sự ác ý của cô ta. Nếu cô cứ cố chấp nói Tô Toàn cố ý, đến lúc đó nói không chừng sẽ bị nói là thiếu chuyên nghiệp, cái mũ yếu ớt liền chụp lên đầu cô.

Nếu đổi lại Tô Toàn dám dở trò đánh cô ở bên ngoài như vậy, Nhiêu Thanh Án đã sớm ấn đầu cô ta đánh lại.

Nhiêu Thanh Án cẩn thận từng li từng tí gỡ bỏ phục trang, nhìn khuôn mặt trong gương đã sưng vù một bên mặt, ấn thử một chút, kết quả đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.

Hôm nay là ngày giỗ cha của Nhiêu Thanh Án nên cô đã xin nghỉ buổi chiều, đi mua một chút rượu và hoa rồi bắt xe đi đến nghĩa trang.

Bầu trời xám xịt vô cùng phù hợp với tâm trạng của cô lúc này.

Cô ngồi xếp bằng trước ngôi mộ của cha mình uống rượu, câu được câu chăng mà nói chuyện phiếm cùng với ông.
“Cha.” Nhiêu Thanh Án nhấp một ngụm rượu, nhìn chằm chằm vào bia một trước mặt nói: “Con rất nhớ người. Không biết cha ở bên đó sống có tốt không? Tiền với nhà hàng năm con đốt cho cha có đủ không? Nếu không đủ người nhớ về báo mộng cho con để con đốt thêm cho người, chứ đừng chịu ủy khuất một mình, chút tiền ấy con gái vẫn có.”

“Gần đây con mới nhận được một vai diễn khá tốt, ít nhất thì con không phải ngồi gãi chân ở nhà nữa. Nếu cứ tiếp tục ngồi gãi chân ở nhà, nói không chừng thành diễn viên tuyến mười chín ấy chứ, ha ha ha ~”

“Kiếp diễn viên của con cả đời này có thể sẽ cứ như vậy. Diễn vai phụ cũng tốt, chỉ cần có công việc thì cái gì cũng được. Vai phụ cũng thử thách khả năng diễn xuất mà! Người nói có đúng không?”

Nhiêu Thanh Án nói liên miên lải nhải với cha mình hồi lâu, sắc trời càng ngày càng trở nên âm u, những hạt mưa đầu tiên rơi trên những cành cây, sau đó rơi xuống mái tóc đen nhánh của cô trông như những hạt đường nhỏ li ti.
“Trời mưa rồi!” Nhiêu Thanh Án vỗ vỗ những hạt mưa trên đầu, cười một cái nói: “Con không có mang theo ô nhưng chắc xe cũng đã sắp tới, con phải đi rồi. Lần sau con sẽ lại tới thăm người.”

“Hai vị tiên sinh, trời mưa rồi.” Trợ lý đứng ở đằng sau cầm ô che cho Phù Kiêu và người đàn ông đứng bên cạnh anh.

Phù Kiêu đứng im lặng trước bia mộ tầm nửa tiếng, nước mưa tạt qua tên người được khắc trên bia mộ —— Đới Tồn Chi.

“Mỗi lần cậu đến đây đều không nói một lời nào cứ đứng nhìn như vậy mãi, Tồn Chi không biết còn tưởng là cậu bị câm.” Minh Thuấn cười nói.

“Không phải bên cạnh tớớ lúc nào cũng có một người thích nói nhảm là cậu đó sao?” Phù Kiêu nói: “Hơn nữa, tớ cũng không biết nên nói gì.”

Nếu những người trong giới giải trí có mặt ở đây, họ sẽ không khỏi thốt lên rằng cuộc đời 23 năm huy hoàng của Đới Tồn Chi thực sự quá ngắn ngủi.
Đới Tồn Chi, nghệ sĩ trẻ tuổi nhất ba lần nhận giải Ảnh Đế, mười bảy tuổi xuất đạo lập tức trở nên nổi tiếng và sẽ không bao giờ xuống dốc. Hoặc có thể nói sẽ không một ai có cơ hội được thấy sự nghiệp của cậu ấy xuống dốc. Bởi vì vào cái đêm cậu ấy nhận được giải thưởng Ảnh Đế lần thứ ba thì cậu ấy đã đứng từ trên vách đá nhảy xuống vào lúc ba giờ sáng do căn bệnh trầm cảm.

Minh Thuấn, Đới Tồn Chi, Phù Kiêu ba người từng là bạn học tại trường sân khấu điện ảnh A, mặc dù hai người học khoa diễn xuất còn một người học khoa đạo diễn nhưng điều đó cũng không ngăn cản họ trở thành bạn tốt của nhau.

“Đi thôi. Hôm nay tớ đã nói đủ những lời trong vòng một tháng rồi, tớ không muốn phải nói thêm những lời của tháng sau nữa đâu.”
Phù Kiêu nhìn Minh Thuấn chế nhạo nói: “Đây chính là lý do mà cậu không muốn làm kinh doanh sao?”

Minh Thuấn nhún nhún vai nói: “Ngoại trừ diễn xuất ra thì tớ không còn hứng thú với công việc nào nữa cả.”

Mấy người chậm rãi bước đi, bước chân của Phù Kiêu chợt dừng lại.”

“Sao vậy?” Minh Thuấn nghi hoặc hỏi, cậu ta nhìn theo tầm mắt của Phù Kiêu, nhìn thấy một cô gái đang vừa ôm bia mộ vừa gào khóc trong mưa, cậu ta liền giật mình. “Kia…Đó không phải là… học tỷ Nhiêu sao?”

Nhiêu Thanh Án đang khóc, mà cô khóc đến vô cùng khổ sở, rất thương tâm, rất ủy khuất cũng rất… khiến cho người khác đau lòng.

Phù Kiêu cầm lấy ô trong tay người trợ lý rồi nói với ba người: “Các cậu đi trước đi.”

“Được, vậy chúng ta chờ cậu ở bên ngoài!” Minh Thuấn nói.

“Ừm.”

【Lời tác giả】

Ta chỉ có thể tự an ủi bản thân vì tên của ta không có trong bảng xếp hạng, cho nên tương đối ít người đọc, khụ khụ…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN