Ôm Đùi Boss Ác Ôn - Chương 117
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Ôm Đùi Boss Ác Ôn


Chương 117


“Hai người xem hai người có ra thể thống gì không? Mất mặt với cả bên ngoài lúc rồi! Sắp đến chung kết, không chỉ người của Đạt Phan, còn có không ít công ty nghệ sĩ đều đang theo dõi, các người ầm ĩ thành thế này là muốn làm mất mặt tôi mất mặt Đạt Phan hay sao?”
Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đứng trong đám người, chỉ vào hai cô gái trẻ lớn tiếng trách móc.

“Đây là người phụ trách bộ phận người mẫu – Mộ San.” Tô Huệ Phi giải thích cho Thương Mẫn, sau đó nhỏ giọng nói: “Nghe nói là cấp dưới của Mạc Hậu.”
Mạc Hậu? Thương Mẫn cau mày.

Cô nhìn qua từ khe hở, hai cô gái trẻ tuổi đều có vết thương trên mặt, Avrile có nét đặc trưng, Thương Mẫn chỉ nhìn một cái đã nhận ra, vết thương của cô ta còn đỡ, chỉ là một vết cào nhỏ, có phấn lót và che khuyết điểm cũng không xem như chuyện lớn gì, nhưng…
Thương Mẫn nghiêm túc quan sát Mạnh Kha, chỗ gần huyệt thái dương của cô ta bị bầm xanh một mảng, khóe miệng còn sưng đỏ, trang điểm cũng không thể che được.

Nhưng vẻ mặt của cô ta rất hờ hững, nhưng không coi lời trách mắng của Mộ San ra gì vậy.

“Tổng giám Mộ, tôi… tôi thật sự không cố ý đâu, tối qua tôi tham gia tiệc rượu, uống hơi nhiều, Tổng giám Thái Lặc đưa tôi về phòng, tôi và anh ấy là trong sạch, nhưng chị Mạnh Kha không biết phải trái vừa đi lên đã đánh tôi… Tôi cũng hết cách.” Avrile tỏ vẻ vô cùng uất ức, rưng rưng nước mắt.

Cô ta vốn dĩ rất xinh đẹp, làm thế này trông càng đáng thương hơn, dù là phụ nữ nhìn cũng không nhịn được thấy đau lòng.

“Mạnh Kha thật quá đáng, cô ta có thể vụng trộm với đàn ông ở bên ngoài, lại không cho Tổng giám Thái Lặc đưa Avrile về.” Bên cạnh Thương Mẫn có người bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

“Tổng giám Mộ, chị đừng nóng, chị xem bây giờ Mạnh Kha trông thể này cũng không lên sân khấu được, hay là chúng ta nghĩ cách khác đi, đừng chậm trễ show diễn thời trang sắp diễn ra.” Một người mẫu bên cạnh Mộ San nói.

Lời cô ta nói thu hút sự chú ý của Thương Mẫn, Tô Huệ Phi giải thích: “Dư Uyển Nhi, người mẫu cùng thời với Mạnh Kha, cũng là một trong những người mẫu lọt vào trận chung kết.”
Thương Mẫn quan sát Mạnh Kha và Dư Uyển Nhi, hai người bọn họ đều có khí chất lạnh lùng, vóc dáng cũng tương tự, có lẽ phong cách bình thường cũng giống nhau rất nhiều.

Một trận chung kết sao có thể chọn hai người mẫu phong cách giống nhau được? Cho nên nếu Mạnh Kha và Dư Uyển Nhi cùng tham gia trận chung kết thì chắc chắn sẽ có một người bị loại…
Thương Mẫn nhìn vào mắt Mạnh Kha, quả nhiên cô ta nhìn Dư Uyển Nhi một cái, cười khẽ, nhưng lại không nói gì.

“Huệ Phi, khi nãy cậu nói tính cách Mạnh Kha lạnh lùng kiêu ngạo à?” Thương Mẫn hỏi.

“Đúng vậy, sao thế?” Tô Huệ Phi khó hiểu.

“Thử hỏi một người có tính cách như thế sao có thể xông vào khách sạn đánh nhau với đồng nghiệp của mình được? Hơn nữa còn là một ngày trước trận chung kết.”

“Huống hồ cô ta bắt gian bị thương không thể lên sân khấu, chỉ có thể bị ép từ bỏ tư cách dự thi, còn người bị bắt gian lại chỉ trầy da một chút, nên thế nào vẫn là như thế, cậu không thấy rất lạ sao?”
“Cậu nói là… cô ấy bị hại?” Tô Huệ Phi mở to mắt.

“Được rồi! Mọi chuyện đã rối như thế này thì cũng không còn cách nào khác cả, Mạnh Kha, cô về trước đi, mấy ngày này tạm thời đừng tới công ty.” Mộ San lên tiếng.

“Tùy cô.” Mạnh Kha cười lạnh: “Dù sao chuyện hôm nay có vấn đề gì thì trong lòng Tổng giám Mộ cũng đã sớm có quyết định.”
“Cô…” Mộ San bị Mạnh Kha nói mỉa thì tức đến hổn hển, nhưng Mạnh Kha không cho cô ta cơ hội phản bác, quay người muốn rời đi.

“Chờ một chút!” Một giọng nói rõ ràng truyền ra từ trong đám người, mọi người bị giọng nói kia thu hút, hướng mắt về phía phát ra âm thanh.

“Cô Mạnh, chờ một chút.” Thương Mẫn từ trong đám đông đi ra đến bên cạnh Mạnh Kha.

“Tiểu Mẫn Mẫn, cậu muốn làm gì?” Tô Huệ Phi bị hành động của Thương Mẫn làm giật mình.

“Mặt bị thương chưa chắc đã ảnh hưởng đến cuộc thi.” Thương Mẫn tiến lên kéo tay Mạnh Kha.

“Cô là ai?” Mộ San không vui, cô ta nhìn chằm chằm Thương Mẫn: “Cô không phải người mẫu của chúng tôi.”
“Tổng giám Mộ.” Dư Uyển Nhi lại gần Mộ San thì thầm gì đó bên tai cô ta.

Mộ San nghe lời Dư Uyển Nhi nói thì sắc mặt hơi thay đổi.

“Tôi đúng không phải là người mẫu, chuyện ngày hôm nay cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp phải, chỉ là trông thấy mấy người bắt nạt đồng nghiệp nên muốn đứng ra nói mấy câu công bằng.” Thương Mẫn bình tĩnh nói.

Mạnh Kha nghiêng người nhíu mày nhìn Thương Mẫn..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN