Ôm Đùi Boss Ác Ôn - Chương 56: Kéo Cô Ta Ra Ngoài
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Ôm Đùi Boss Ác Ôn


Chương 56: Kéo Cô Ta Ra Ngoài


Dưới ánh đèn, kiểu dáng áo cưới ở trên người của Thương Mẫn với của Thương Tuyết giống nhau như đúc, nhưng mà màu sắc lại hoàn toàn khác nhau.

Màu xanh lam… nhưng mà vì ánh sáng không đồng đều cho nên có chỗ xanh đậm, loại vải vóc này có cảm giác được kết hợp từ thiên nhiên, so với bộ quần áo của Thương Tuyết trông càng linh động hơn.

Gương mặt của Thương Tuyết hoàn toàn há hốc mồm, bị kinh ngạc nói không nên lời “Tác phẩm này là của tôi, không ai có thể hiểu dự tính thiết kế ban đầu như tôi, lúc nấy cô Thương Tuyết chỉ nói tới màu sắc của nó, nhưng mà không nói đến đặc điểm tỉ mỉ của thiết kế này vậy thì hiện tại để tôi nói với mọi người biết”
Thương Mẫn nói xong, quay một vòng ba trăm sáu mươi độ.

“Tôi đã chọn thiết kế rộng cổ để có không gian cho những cô gái có thể che đi cánh tay hơi thô của mình, phần eo xà xuống là vì tạo một cái nhìn có thiện cảm hơn cho những cô gái có phần bụng nhỏ hoặc là xương chậu nghiêng về phía trước, phần dưới thân trước ngắn sau dài là bởi vì đế cho những cô gái có dáng người thấp không cần phải vất vả kéo chiếc váy trong ngày hôn lễ, hơn nữa…”
Cô lại nhấc chiếc váy lên một cái, theo động tác của cô giống như dòng nước, trông vô cùng sinh động, “Chất vải mà tôi sử dụng vẫn luôn là lụa Yên La ở Tỉnh Giang của nước ta mà không phải là vải Âu Căn, loại vải vóc này mang cảm giác lập thế, mang cảm giác dễ chịu đến cho làn da so với vải Âu Căn lại càng thêm mềm mại, cho dù là người bị bệnh mề đay cũng sẽ không bởi vì ma sát với nó mà xuất hiện vết đỏ”
Thương Mẫn nói như vậy, toàn bộ hội trường đều trở nên bùng nổ, lời nói của cô dường như là càng có độ tin cậy hơn so với Thương Tuyết.

“Không phải chỉ có những cô gái da trắng với đôi chân dài thon thả mới xứng có được tuổi trẻ của chính mình, những cô gái béo gầy với làn da đen, vóc dáng thấp cũng có quyền theo đuổi cái đẹp.

Tác phẩm này của tôi không phải là đo thân của ai mà làm ra, mà là được chuẩn bị cho những cô gái trẻ bởi vì đã tự tỉ mà bỏ lỡ mất độ tuổi đẹp đế của mình, không phải là bí mật như mọi người đã gọi, mà những thứ đó được sản sinh ra trong bóng tối, âm thầm yêu thích nhưng mà từ xưa đến nay không nói ra khỏi miệng, đó mới chính là bí mật”
“Nói hay lảm!” Tô Huệ Phi kêu lên một tiếng, dưới sân khấu có rất nhiều người cũng đồng loạt phụ họa theo.

Mặt của Thương Tuyết xanh ngắt, nhưng mà lại không cam lòng nhận thua như thế.

“Đều là giảo biện cả thôi, những thứ này đều là lý do thoái thoát, đây cũng chỉ là những gì cô soạn sẵn ra sau khi quan sát tác phẩm của tôi!” Thương Tuyết đứng dậy, hận không thể kéo Thương Mẫn đi xuống.

Nhưng mà tất cả các nhà thiết kế của Đạt Phan đang ngồi ở trong sảnh trình diễn, ngay cả Mâu Nghiên cũng đang ngồi ở đây, cô ta không thể làm mất thân phận của mình được.

“Chỉ dựa vào những thứ này đúng là không thế chứng minh là cô đã ăn cắp tác phẩm của tôi, cho nên mấy ngày nay tôi đã cố ý liên hệ với bộ phận chăm sóc khách hàng của phần mềm vẽ” Sau đó, Thương Mẫn cúi người xuống lấy ra một cái USB từ trong túi áo khoác.

“Theo như mọi người biết, phần mềm này có thể tự động lưu lại tất cả các lịch sử, cũng ghi chép lại toàn bộ chỉnh sửa và ” Thương Mẫn nâng USB ở trong tay lên: “Nếu như không tin thì hiện tại tôi có thể mở cho mọi người nhìn xem, bản thiết kế của bộ váy cưới này xuất hiện lần đầu tiên trong tài khoản của tôi là khi nào, lại trải qua bao nhiêu lần sửa chữa, cùng với cái đêm mất điện đó, sau khi tôi rời khỏi phải chăng có người nào đó đã nó, nếu như có thể chứng minh được bản thảo thiết kế này là của tôi, vậy thì tôi muốn hỏi xem cô Thương Tuyết tại sao bản thiết kế của tôi đã trở thành tác phẩm của cô, đồng thời còn đế cô nhận được hạng nhất vòng loại của cuộc thi lần này?”
Gương mặt của Thương Tuyết trẳng bệch, có làm như thế nào cô ta cũng không nghĩ tới Thương Mẫn lại có thể làm ra nhiều chuyện trong khoảng thời gian hai ngày ngắn ngủi như vậy.

Mạc Hậu ném ánh mắt cho người dẫn chương trình, người dân chương trình đến nhận lấy USB ở trong tay của Thương Mẫn cắm vào máy vi tính ở trước mặt của mọi người, mở lên màn hình.

Trên màn hình, tài khoản của Thương Mẫn đã bắt đầu vẽ đường cong thứ nhất vào sáu ngày trước, sau đó trải qua vô số lần chỉnh sửa cùng hoàn thiện, cuối cùng đã trở thành bản sơ thảo Thương Mẫn đã giao nộp.

Tất cả mọi người đều ném ánh mắt xem thường với Thương Tuyết, một nhà thiết kế vàng thế mà lại đi ăn cắp tác phẩm của một thực tập sinh, còn vu oan cho tác giả đã ăn cắp tác phẩm, chuyện này quả thật là chưa từng nghe thấy ở Đạt Phan.

Nhìn thấy mọi người đều ném ánh mắt lên án nhìn về phía Thương Tuyết, Thương Mẫn mim cười đắc ý, mang theo một bộ dạng tranh công nhìn về phía Mâu Nghiên, lại nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của anh.

Anh đứng dậy, Trữ Trình ở bên cạnh cũng đứng lên theo.

Anh liếc mắt nhìn Thương Mẫn, sau đó nhanh chân rời khỏi Mâu Nghiên rời khỏi để lại hội trường của buổi trình diễn trở nên huyên náo, bởi vì tuyên dương Thương Tuyết, phần lớn đều biết Thương Tuyết là người do Mâu Nghiên đã mời đến, bây giờ Thương Tuyết lại làm ra chuyện như vậy, chắc hẳn Mâu Nghiên cũng không nhịn được.

Thương Mẫn giật mình, cũng nhìn bóng lưng của Mâu Nghiên, không khỏi cảm thấy thấp thỏm.

Không phải anh đã nói là anh sẽ đứng bên phía cô rồi à, bây giờ cô lại dựa vào năng lực của mình để có thể kéo Thương Tuyết xuống nước, chẳng lẽ là anh không nên khen ngợi cô, tại sao lại có bộ dạng rất tức giận?
Mạc Hậu cũng nhìn bóng dáng người đi của Mâu Nghiên, nụ cười trên mặt lại càng trở nên sáng lạn hơn Cho dù có yêu thích và coi trọng Thương Tuyết đến cỡ nào, Mâu Nghiên cũng không thể bảo vệ cô ta ở trước mặt của nhiều người như vậy.

Không thế không nói, Thương Mẫn đúng là một thanh kiếm sắc, không cần cô ta ra tay Thương Mẫn đã xử lý cô ta không sai biệt lắm.

“Cô Thương Tuyết” Mạc Hậu mở micro trước mặt mình: “Cô còn có cái gì muốn nói nữa không, những chứng cứ này đã đủ cho thấy cô chính là người đã ăn cắp tác phẩm, cô có biết không hả? Ở Đạt Phan ăn cắp, gian lận sẽ có hậu quả như thế nào?”
“Tôi.

.

” Thương Tuyết đâu còn lý do để thoái thác, ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn cô ta, cô ta chỉ thiếu việc tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Nếu cô đã thừa nhận chuyện ăn cắp tác phẩm của Thương Mẫn, vậy thì hiện tại tôi lấy quyền cổ đông của Đạt Phan cùng với thân phận là giám khảo của cuộc thi chính thức tuyên bố cô bị đuổi việc, cả đời này tập đoàn Đạt Phan cũng sẽ không nhận cô, toàn bộ giới thiết kế ở thành phố Nam cũng sẽ không có chỗ để cô dung thân”
‘Giọng nói Mạc Hậu vừa mới dứt, hội trường lại trở nên ồn ào.

Thương Tuyết ngồi phịch xuống ghế, hoàn toàn không ngờ đến ngày hôm nay cô ta lại thất bại như vậy.

“Không, không thể được…” Cô ta kịp phản ứng lại, lớn tiếng quát lên: “Tôi là được Mâu nhị gia tự mình mời đến đây nếu như anh ấy chưa nói muốn đuổi việc tôi thì cô dựa vào cái gì để đuổi việc tôi?”
“Tôi biết rồi… là hai người các cô… hai người các cô bắt tay lại chơi tôi! Thương Tuyết chỉ vào Thương Mẫn và Mạc Hậu: “Các người ghen ghét tôi được Mâu nhị gia coi trọng cho nên muốn đá tôi ra ngoài!”
“Mọi người đừng có tin bọn họ, chứng tới đó đều là giả, là hai người bọn họ đã làm giả nó Thương Mẫn nhíu mày cô rủ tay xuống nhìn Thương Tuyết đang trở nên cuồng loạn ở dưới sân khẩu, rõ ràng hận thù đã báo rồi nhưng mà trong lòng của mình vẫn không có cảm giác thoải mái.

Cô không bất ngờ gì khi Thương Tuyết bị đuổi ra khỏi Đạt Phan, chỉ là không ngờ đến Mạc Hậu lại muốn chặt đứt con đường thiết kế kiếm sống sau này của cô ta.

Xảy ra chuyện như vậy, Thương Tuyết có thể thuận lợi tốt nghiệp hay không cũng là một vấn đề, tiền đồ của cô ta đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Thương Mẫn sẽ không tội nghiệp cô ta, chẳng qua là cảm thấy thổn thức, cái được gọi là vinh sủng vậy mà lại không thể chịu nổi một kích.

“Bảo vệ đâu, kéo người phụ nữ này ra ngoài cho tôi!” Mạc Hậu là cổ đông đứng thứ ba ở Đạt Phan, lời nói của cô ta tương đương với mệnh lệnh, các nhân viên bảo vệ vọt vào trong một trái một phải kéo Thương Tuyết ra bên ngoài.

Thương Mẫn đối diện với cặp mắt độc ác của Thương Tuyết, không khỏi lui về phía sau Cô biết trong khoảnh khắc cô bước lên trên sân khấu, giữa cô và Thương Tuyết tất nhiên sẽ có kẻ chết người sống, ngày hôm nay mặc dù là thẳng nhưng mà hận ý của Thương Tuyết đối với cô lại càng sâu sắc hơn, tiếp theo đây toàn bộ nhà họ Thương đều sẽ đứng bên phe đối lập cô.

Thương Mẫn bước xuống sân khấu, Tô Huệ Phi đã vội vàng chạy đến cho cô một cái ôm to lớn.

“Mẫn, cậu lợi hại quá đi thôi, ngày hôm nay cậu thắng quá đẹp mắt, cậu nhìn bộ dạng như chó rơi xuống nước của Thương Tuyết kia kìa, đúng là hả giận quá đi”
Thương Mẫn bất lực cười cười, hả giận thì hả giận, chỉ là sau này bước ra ngoài đường giống như dẫm trên băng mỏng, nói không chừng một ngày nào đó Thương Tuyết cũng sẽ lao ra đồng quy vu tận với cô.

Đang suy nghĩ, Mạc Hậu cũng đi đến hậu trường tìm kiếm bóng dáng của Thương Mẫn, nở nụ cười đi về phía cô.

“Thương Mẫn” Cô ta đưa tay ra với cô: “Chúc mừng cô đã thành công xử lại án xử sai, vòng loại cuộc thi thiết kế lần này cô mới chính là người nhận hạng nhất”
Thương Mẫn nhìn chằm chãm vào cái tay đang vươn ra của Mạc Hậu, đầu óc thoáng cái xuất hiện hình bóng của Mâu Nghiên, cô do dự thật lâu, vẫn nhẹ nhàng cầm tay cô ta một chút “Cảm ơn sự ủng hộ của cô Mạc, không có sự giúp đỡ của cô có lẽ là người bị đuổi ra khỏi Đạt Phan mới chính là tôi” Thương Mẫn thành khẩn nói lời cảm ơn.

“Cứ tiếp tục cố gắng” Mạc Hậu cười cười: “Tiếp theo còn có mấy trận đấu nữa, hi vọng là cô có thể duy trì tư thế này nhận được hạng nhất”
Mạc Hậu tự nhiên hào phóng: “Nếu như có niềm vinh hạnh này, tôi còn muốn mời cô thiết kế áo cưới cho tôi đó”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN