Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết - Chương 10: 10: Nếu Thích An Tĩnh Thì
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết


Chương 10: 10: Nếu Thích An Tĩnh Thì


Nghiêm Thanh Viên nằm mơ, vì ban ngày bỗng nhiên hoang mang nhìn thấy mẹ ruột và đau bụng dữ dội, nên cậu nhân cơ hội lúc này phát tiết cảm xúc của mình, nên tối nay cậu ngủ sâu hơn so với bình thường.
Kể từ lúc cậu biết được tương lai của mình trong sách cậu đã không dám khóc nữa, sợ một khi khóc đầu óc sẽ bị rối loạn làm những chuyện xấu.
Liên tục vài ngày đem những chuyện xảy ra trong giấc mơ mà cậu có thể nhớ được ghi lại trong notebook, quả nhiên sau mấy ngày ký ức của Nghiêm Thanh Viên liền bắt đầu mờ dần, những lúc như vậy Nghiêm Thanh Viên sẽ bắt đầu lấy quyển sổ ra ôn lại.
Khóc là cách để con người để người phát tiết, mà Nghiêm Thanh Viên sợ bản thân một khi khóc sẽ khóc đến không sợ trời không sợ đất, nhưng lần này thật sự là ngoài ý muốn.
Cậu nằm mơ, trong giấc mơ có liên quan đến sách, lung tung hỗn loạn, nhưng mỗi lần dừng hình ảnh trên mặt anh hai, Nghiêm Thanh Viên sẽ chua xót muốn khóc.
Sáng ngày hôm sau lúc Nghiêm Thanh Viên tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, chỉ cảm thấy trong lòng vắng vẻ, khóe mắt đọng lại nước mắt được cậu lấy tay lau, chỉ nhớ cậu đã mơ một giấc mơ rất khó chịu, nhưng rốt cuộc cậu đã nằm mơ thấy cái gì thì một chút cũng không nhớ nổi.
Mơ mơ màng màng duỗi tay lấy điện thoại bên cạnh muốn xem thời gian, lại bắt được một thứ giống như tóc, tròn vo.
Trong lòng Nghiêm Thanh Viên bỗng nhiên kinh hãi, lập tức tỉnh táo hơn phân nửa, nhanh chóng quay đầu, nhưng thứ cậu thấy chính là…
Nghiêm Trạch Thủy ghé mép giường ngủ khò khò.
Nghiêm Thanh Viên:?
Nghiêm Trạch Thủy mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên cũng có chút ngớ người, sau đó mới phải ứng kịp, nhìn Nghiêm Thanh Viên cười ngây ngô hai tiếng.
“Anh cả, anh ở trong phòng em làm gì thế?”
“Hôm nay anh cả nghỉ ngơi, muốn cùng Viên Viên ra ngoài chơi, Viên Viên rất lâu rồi không đi chơi với anh cả.” Nghiêm Trạch Thủy tùy tính đặt một chân trên giường Nghiêm Thanh Viên, rất thả lỏng, “Sau đó anh đến tìm em lúc sáng sớm, thấy em ngủ say như vậy, anh không muốn gọi em dậy sớm như vậy, nên nhìn em một chút, nhìn em rồi ngủ quên luôn.”
Hô hấp của Nghiêm Thanh Viên nhẹ mỏng và đều đều, lúc ngủ vô cùng an tĩnh, người ta đều nói buồn ngủ rất dễ lây lan, Nghiêm Trạch Thủy cảm thấy bản thân rõ ràng rất tỉnh táo lại bị em trai nhỏ nhà mình làm cho buồn ngủ, dứt khoát ghé vào mép giường ngủ một giấc.

“A.” Nghiêm Thanh Viên cũng để ý thấy hôm nay Nghiêm Trạch Thủy ăn mặc vô cùng tùy tính, nếu so sánh với anh hai phối đồ ăn mặc hợp lí tinh tế, ăn mặc bình thường của anh cả ít nhiều có chút một lời khó nói hết, cũng không phải xấu, chỉ là phối đồ rất kỳ lạ, nếu không phải nhờ có gương mặt này, hoàn toàn có thể coi như là dáng vẻ quê mùa.
Năm nay Nghiêm Trạch Thủy 27 tuổi, nhưng trước mười ba tuổi đều không có cha mẹ ở bên cạnh, được người già nuôi dưỡng, cho nên đến nay giáo dục có chút lạc hậu, nên cũng không cần phải nói mặc quần áo trang điểm thế nào.
Dù là trong sách hay là ngoài đời Nghiêm Trạch Thủy đều là dáng vẻ rất hoàn hảo, trên thực tế anh cả nhà mình đã làm việc chăm chỉ thế nào để duy trì hình tượng hoàn hảo, ai cũng không biết.

“Sao thế em? Anh mặc không đúng chỗ nào à?” Nghiêm Trạch Thủy hơi kéo quần áo mình, cười nói, “Đi chơi với Viên Viên, ăn mặc kỳ lạ một chút cũng không sao, đúng không?”
“Vâng ạ, có chút kỳ quái.” Nghiêm Thanh Viên gật gật đầu.
Nghiêm Trạch Thủy lúc ở trước mặt Nghiêm Thanh Viên rất ít khi để ý ăn mặc, lúc cùng Nghiêm Thanh Viên ra ngoài thường xuyên mua một ít quần áo khó có thể diễn tả về, ví dụ như bây giờ Nghiêm Trạch Thủy đang mặc bộ quần áo tiện nghi của cha mẹ trẻ em* mà anh đã mua công viên giải trí với Nghiêm Thanh Viên lúc trước, tuy rằng đúng là có chút xấu, nhưng không ngờ lại rất thoải mái.
*Nguyên văn là 便宜亲子装 hông hiểu nghĩa lắm.
Nghiêm Thanh Viên nghĩ rồi nghĩ, dứt khoát bước tới tủ quần áo của mình đem quần áo kỳ quái kia mặc vào, một lớn một nhỏ quần áo cha-con, nhưng vấn đề duy nhất không phải cha con mà là hai anh em.
Nghiêm Trạch Thủy nhìn Nghiêm Thanh Viên ăn mặc như vậy, cười lộ ra răng nanh, nhìn rất thật thà, hoàn toàn không giống với bình thường.
Nghiêm Thanh Viên mang dép lê đi đánh răng, Nghiêm Trạch Thủy một chút cũng không ngại dựa vào cạnh cửa, nói với Nghiêm Thanh Viên đang đánh răng: “Viên Viên, anh cả muốn cùng em thẳng thắn một việc.”
“Cái gì ạ?” Nghiêm Thanh Viên miệng đầy kem đánh răng miễn cưỡng trả lời.
“Mấy ngày nay anh cảm thấy em có chút kỳ quái, tìm người hỏi thăm hỏi xem em có chuyện gì không, điều tra một chút, Viên Viên sẽ không giận anh chứ?”
Nghiêm Thanh Viên lắc lắc đầu nhìn ảnh ngược của Nghiêm Trạch Thủy trong gương: “Không sao ạ.”
Nhưng ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Nghiêm Thanh Viên lại bồn chồn, bản thân cậu và Cố Hãn Hải không cố tình cùng gặp nhau, chuyện này chỉ sợ chỉ có Diêm Đàm biết, những vệ sĩ kia sẽ không phản bội cậu phải không?
“Tuy rằng tra rồi, nhưng cũng không phát hiện ra gì cả, cho nên anh nghĩ, có phải anh ít ở cùng với Viên Viên không, làm Viên Viên cảm thấy cô đơn, hôm nay anh muốn tâm sự với Viên Viên.”
Không phát hiện được gì à?
Nghiêm Thanh Viên thở phào nhẹ nhõm.
Nếu là người bình thường sẽ không hiểu cậu vì sao bỗng nhiên có hứng thú với người lạ.
Chỉ cần không nói đến chuyện của Cố Hãn Hải, cái gì cũng được!
Nghiêm Thanh Viên súc miệng, cân nhắc trong lòng.
Nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên không trả lời mình, Nghiêm Trạch Thủy thấp giọng, có chút ủy khuất: “Có phải anh làm anh cả nhưng lại không làm tốt nghĩa vụ của một người anh không? Đến lý do em trai nhà mình không vui cũng tra không ra.”
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt, tuy trong tương lai anh cả đứng vững rất nhanh, nhưng cũng không làm gì sai, huống chi anh hai làm anh cũng không làm sai gì hết, còn dành thời gian quan tâm em trai có phải không hay không.

“Tất nhiên không phải, anh cả quan tâm em như vậy, em sao lại không vui được, trong khoảng thời gian này có phải anh hai luôn rất bận không?” Nghiêm Thanh Viên xoa mặt, điều chỉnh lại tâm trạng, “Em vẫn nhớ lần trước anh cả nói muốn nghỉ ngơi, nhưng lại đến thư phòng làm việc.”
“Hôm nay chắc chắn rảnh 100%, chơi với Viên Viên tới cùng luôn.” Nghiêm Trạch Thủy vỗ ngực bảo đảm với Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu, hai mắt nhìn thằng Nghiêm Trạch Thủy, đây là anh hai của cậu, ở trong sách, anh cực kì thích an tĩnh, trong sách đã từng nói nhiều lần cảnh lúc Nghiêm Trạch Thủy ở chung với Cố Hãn Hải, trong lời văn đều lộ ra điềm đạm và yên lặng.
Trên bàn đều là văn kiện cần phê duyệt, những dòng chữ tỉ mỉ lại nhiều trên trang giấy, Nghiêm Trạch Thủy xem rất nghiêm túc, mỗi một câu đều nghiêm túc nghiền ngẫm hơn nữa đưa ra nhận xét chính xác, chữ của anh hào phóng lại có lực, tùng nét chữ phác họa kế hoạch đại giang sơn, vẻ mặt anh đạm mạc lại nghiêm túc, giỏi lập mưu kế không ai bằng.
Nhưng ngồi phía bên kia của anh, Nghiêm Hãn Hải vừa mới bước vào lại an tĩnh chờ đợi, từ lúc hắn đi vào chưa từng thúc giục, rõ ràng là nghe theo lời gọi của Nghiêm Trạch Thủy, nhưng lại không có không kiên nhẫn chờ đợi, Nghiêm Hãn Hải lật xem sách tuyên truyền của công ty, lại đứng dậy rót trà cho mình, một tách trà xanh nhạt đặt trên bàn bên cạnh Nghiêm Trạch Thủy, trong sáng, sáng ngời, phản chiếu ánh sánh của sự yên tĩnh.
Nghiêm Trạch Thủy thích điều này, an tĩnh, yên lặng, lại tự nhiên, anh nâng mắt lên, tán thưởng nhìn em trai ruột nhà mình.
Nhớ lại nội dung cuốn sách mà cậu đã ghi lại, Nghiêm Thanh Viên nhớ lại em trai ruột ba chữ này cũng khiến cậu cảm thấy hô hấp khó khăn, lập tức thở hổn hển.
Trong sách tuy ở chung không nhiều lắm, nhưng những dòng chữ quá mức điềm đạm và yên lặng như muốn đập vào mặt cậu.
Nghiêm Thanh Viên không có cách nào xác minh, nhưng cậu chắc chắn những lời trong sách đều là sự thật, anh cả nhà cậu có lẽ thật sự rất thích bầu không khí an tĩnh.
“Hôm nay em không muốn đi đâu cả.” Hôm nay Nghiêm Thanh Viên định đi tìm Cố Hãn Hải, nhưng giờ kế hoạch thay đổi rồi.
Cậu cực khổ muốn lưu lại thời gian tốt đẹp này mấy năm, người nhà của cậu quan trọng hơn so với Cố Hãn Hải, Nghiêm Thanh Viên tất nhiên đem Nghiêm Trạch Thủy đặt vào vị trí quan trọng hơn cậu và Cố Hãn Hải.
“Viên Viên không muốn đi ra ngoài chơi với anh ư?” Nghiêm Trạch Thủy rất kinh ngạc, lần trước từ chối anh có thể là do đã có kế hoạch từ trước, nhưng lần này anh kiểm tra trước Nghiêm Thanh Viên không có lịch trình mà? Chẳng lẽ là hẹn trên mạng?
“Em muốn học tập.” Nghiêm Thanh Viên nói, “Hôm qua em nói với anh hai rồi, em muốn chuẩn bị đi thi chuyển cấp, nhân lúc em chưa quên kiến thức sơ trung, em muốn ôn lại.” “Học tập…” Nghiêm Trạch Thủy đúng là không thể bắt bẻ lý do này, mặt lộ vẻ xấu hổ, anh làm đại ca thật thất bại, bị em trai từ chối hai lần.
“Nhưng nếu anh cả chịu học với em, vậy thì tốt quá rồi.” Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nói.
Nghiêm Trạch Thủy hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bất đắc dĩ: “Nhưng anh cả không nhớ nổi sơ trung học cái gì, việc đã qua rồi, kiến thức trả về thầy cô hết rồi em ạ.”
“Không, học tập cũng cần có bầu không khí, anh cả cùng với em, anh cả làm chuyện của anh cả, em làm chuyện của em.” Nghiêm Thanh Viên đề nghị nói, “Giống như phòng học chung.”
“Vậy…!Hay là anh đi làm việc?” Nghiêm Trạch Thủy lộ ra vài phần hứng thú.
“Không được.” Nghiêm Thanh Viên lắc lắc đầu, Nghiêm Trạch Thủy vẫn luôn làm việc, nhưng hiện tại cậu không hiểu lắm, rốt cuộc là anh cả thích công việc nên làm việc, hay là vì cần làm việc nên mới làm, cho dù là cái nào cũng có giới hạn, anh cả cần thả lỏng, “Nếu anh cả đã nói muốn nghỉ ngơi hôm nay, sao lại muốn làm việc?”
“Vậy anh nên làm gì?” Mặt Nghiêm Trạch Thủy lộ vẻ mờ mịt, không có Nghiêm Thanh Viên ở đây, anh không biết nên làm gì để thả lỏng.

“A…!Trong lúc nhất thời em cũng nghĩ không ra, để em nghĩ cái đã.” Nghiêm Trạch Thủy nhìn Nghiêm Thanh Viên một bên nghiêm túc suy nghĩ, bản thân đi đến kệ sách bên cạnh bắt đầu lật tới lật lui, tâm trạng trở nên mềm mại.
Vốn dĩ được ở bên cạnh Nghiêm Thanh Viên đối với anh mà nói là thả lỏng nhất, cho dù cùng nhau chơi điên cuồng, hay là cùng nhau ngủ trưa cũng làm anh có cơ hội thả lỏng.
Chỉ là từ trước đến nay anh chưa từng nói với Nghiêm Thanh Viên mà thôi.
Nhưng lúc anh chưa nói gì, Nghiêm Thanh Viên đã học được cách đau lòng anh rồi.
Nhưng nếu có thể, anh hy vọng Nghiêm Thanh Viên không cần kiêng nể gì cứ vui vẻ, như vậy anh cũng vui.
Khi Nghiêm Thanh Viên vươn tay kéo kệ sách, đầu Nghiêm Thanh Viên bỗng nhiên bị bàn tay to lớn của anh cả xoa, cậu lập tức quay đầu, đôi mắt tràn ngập nghi vấn anh sao thế.
Nghiêm Trạch Thủy không nhịn được cười ra tiếng.
“Bỗng nhiên cảm thấy lông xù xù, muốn sờ một chút, xin lỗi nhé, anh cả sai rồi.” Nghiêm Trạch Thủy giơ hai tay lên làm vẻ mặt vô tội nhìn cậu.
“Không được sờ, sẽ không cao nữa.” Nghiêm Thanh Viên theo bản năng nói, sau đó lại cảm thấy mất mát.
Cậu gặp mẹ ruột của mình, nhớ tới chiều cao của mẹ, cảm thấy rất tuyệt vọng với tương lai của mình.
Không giống những học sinh tốt nghiệp sơ trung thích xử lí sách của họ theo ý muốn, tất cả sách của Nghiêm Thanh Viên lúc học sơ trung đều lưu lại trên kệ sách, dù sao tủ sách cũng đủ lớn và chỗ nào cũng có thể để, coi như lưu lại kỷ niệm.
Nghiêm Thanh Viên đem tất cả sách giáo khoa mình muốn ôn lại bày ra, lộn xộn khắp bàn, Nghiêm Trạch Thủy vươn tay tùy ý lật xem mấy quyển sách giáo khoa.
Thái độ học tập của Nghiêm Thanh Viên có thể nhìn từ trong sách giáo khoa mà biết được có tốt hay không, nghiêm túc nghe giảng sẽ ghi lại trong sách rất đàng hoàng, mà những lúc lười biếng ngủ gà ngủ gật thì sẽ thấy một mảnh chỗ trống, thậm chí còn có vết hằn, còn có dấu vết trang sách bị ngấm nước, Nghiêm Trạch Thủy rất nghi ngờ vệt nước kia.
Khi Nghiêm Thanh Viên đang lục lọi tìm kiếm thì Nghiêm Trạch Thủy ở phía sau lén lật, lúc Nghiêm Thanh Viên không nghiêm túc còn vẽ trên sách một ít hình vẽ rất thú vị, người vẽ không tốt lắm, nhưng thắng ở thú vị, Nghiêm Trạch Thủy nhìn Nghiêm Thanh Viên vẽ bậy nhân vật trên sách giáo khoa thành hình dạng rất hài hước, không nhịn được cười ra tiếng.
“Anh cười gì thế?” Nghiêm Thanh Viên quay đầu, không hiểu hôm nay anh cả nhà mình bị làm sao.
“Em nghĩ thế nào, vẽ nhân vật thành như vậy?” Nghiêm Trạch Thủy mở sách ra, triển lãm tranh của Nghiêm Thanh Viên, sau đó còn hứng thú lấy điện thoại chụp lại.
“Tranh?” Nghiêm Thanh Viên nhìn đến sửng sốt, sau đó đột nhiên nhớ tới gì đó.
Vốn dĩ Nghiêm Thanh Viên muốn lấy một ít tiểu thuyết cho Nghiêm Trạch Thủy xem, nhưng sách vở cậu để lung tung nên không thể nhìn một cái là ra, hơn nữa dạng tiểu thuyết như này, gu mỗi người mỗi khác, đương nhiên không nhất thiết phải làm cho anh cả thích.
Cho đến khi Nghiêm Thanh Viên đột nhiên được nhắc nhở.
Trường cao trung Nhân Giáo theo đuổi sự phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, vóc dáng, sắc đẹp và sức lao động, khóa nghệ thuật và thể dục đương nhiên không thể giảm, hơn nữa lớp học nghệ thuật cũng không phải chỉ cần thử là được, mà phải tìm hiểu sâu hơn, thậm chí còn có phòng trưng bày tranh tượng và có thể thưởng thức sau khi hoạt động xong.
Vì không thể làm lỡ nghệ thuật, học sinh tất nhiên có đủ loại dụng cụ vẽ tranh, có điều mỗi cái số lượng không lớn lắm, tuy nói cần coi trọng, nhưng muốn học sinh đi học đầy đủ là không thể.

Nghiêm Thanh Viên còn giữ lại nhiều dụng cụ vẽ tranh, mỗi một cái đều rất đắt tiền, có lẽ vẫn chưa hết hạn.
“Vẽ tranh đi.” Nghiêm Thanh Viên đem bột nước, màu nước, bút sáp, bút chì màu, bút vẽ từ dụng cụ vẽ tranh của mình đặt toàn bộ trên bàn, hơn nữa bên trong có rất nhiều trang giấy, “Anh cả, hay vẽ tranh đi?”
“Vẽ tranh?” Nghiêm Trạch Thủy cầm lấy dụng cụ vẽ tranh trong đó nhìn nhìn, “Nhưng anh không biết vẽ tranh.”
“Không cần phải biết vẽ, chủ yếu là anh muốn vẽ như thế nào.” Nghiêm Thanh Viên đem trang giấy mở ra, giấy vẽ lớn chưa còn nguyên, “Dụng cụ vẽ tranh chỉ là phụ trợ, nghệ thuật là không giới hạn, mấy cái này không cần dùng phương pháp gì hết, anh cả muốn vẽ như thế nào thì vẽ.”
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Trạch Thủy nhận một nhiệm vụ như vậy, nhìn giấy lớn và một đống dụng cụ vẽ tranh không biết cách sử dụng.
“Hay là em tìm tiểu thuyết cho anh đọc nhé?” Nghiêm Thanh Viên không biết rốt cuộc Nghiêm Trạch Thủy có vui hay không, đưa ra một đề nghị khác.
“Không cần, vẽ tranh được rồi.” Nghiêm Trạch Thủy tùy ý bưng lên vỉ pha màu của Nghiêm Thanh Viên, “Dù sao chỉ cần học với Viên Viên là được rồi.”
Nghiêm Thanh Viên nhếch môi cười, vẽ tranh thật ra có thể vừa khiến cho người ta vừa chuyên chú vừa thả lỏng, có thể trút cảm xúc cũng có thể phát tiết, dùng giấy vẽ lớn như vậy cũng là mong Nghiêm Trạch Thủy tùy ý phát huy, thả lỏng tâm trạng một chút.
Nghiêm Thanh Viên trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn nhìn anh cả nhà mình đang quan sát nghiên cứu dụng cụ vẽ tranh, tuy không thể mô phỏng bầu không khí của Cố Hãn Hải, nhưng Nghiêm Thanh Viên hy vọng có thể mang đến chút an tĩnh cho anh cả.
Xoay người sang chỗ khác, mở sách ra, nếu đã hứa với anh hai sẽ thi tốt chuyển cấp, tất nhiên cậu sẽ cố gắng hết sức.
Không chỉ là bây giờ muốn cố gắng hết mình, những ngày tiếp theo, cậu cũng sẽ cố gắng hết sức.
Thành tích của Nghiêm Thanh Viên chỉ ở trung bình, không tốt cũng không xấu, vừa mới thi xong sơ trung được một thời gian, trí nhớ vẫn còn, làm bài một chút thì có thể nhớ lại.
Nghiêm Thanh Viên rất ít khi nghiêm túc học tập, so với lúc trước còn nghiêm túc hơn nhiều.
Từ trước đến nay Nghiêm Thanh Viên thích toán sơ trung, đặc biệt là hình học, vì vậy lúc làm vật lí cũng có liên quan đến, cậu rất nhanh nhớ lại, sách giao khoa ngữ văn và tiếng Anh bị đặt một bên, cần thuộc lòng và hiểu biết, kỹ năng quá nhiều, cái này thích hợp học lúc sáng, Nghiêm Thanh Viên quyết định đặt đồng hồ báo thức buổi sáng cho mình, còn hóa học…!Nghiêm Thanh Viên tuyệt vọng đóng sách hóa lại, đành phải mời một gia sư tạm thời thôi.
Chăm chỉ học hành từ thân đến tâm nên thời gian trôi qua rất nhanh.
Bên tai vang lên giọng nói của Nghiêm Trạch Thủy,
Nghiêm Thanh Viên mới từ trong bầu không khí học tập căng thẳng tỉnh lại, chớp chớp đôi mắt nhìn đồng hồ, vậy mà đã học được ba giờ rồi, bản thân Nghiêm Thanh Viên chấn kinh luôn.
Cậu vậy mà có thể chăm chỉ học tập đến như vậy, kết cục trong sách thật sự là do cậu làm sao?
“Làm lâu vậy rồi, nghỉ ngơi chút đi.” Nghiêm Trạch Thủy gõ gõ mặt bàn của cậu, Nghiêm Thanh Viên trên ngón tay của Nghiêm Trạch Thủy dính đầy màu sắc, cũng cười.
“Anh cả mới đúng, anh vẽ tranh lâu như vậy, cũng không để ý thời gian, như nhau cả thôi.” Nói rồi Nghiêm Thanh Viên quay đầu đi không nhìn thấy nụ cười có chút ngượng ngùng của Nghiêm Trạch Thủy, “Anh cả vẽ gì thế? Để em xem…!Xem…”
Giọng nói của Nghiêm Thanh Viên đột nhiên im bặt, đôi mắt chậm rãi mở to, vô số màu sắc được phản chiếu trong con ngươi của cậu..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN