Omega Của Thiếu Tướng Lại Ôm Con Bỏ Trốn Rồi! - Chương 23: 23: Quậy Lý Diệu Sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Omega Của Thiếu Tướng Lại Ôm Con Bỏ Trốn Rồi!


Chương 23: 23: Quậy Lý Diệu Sinh


Bé Đậu là tử huyệt của Lê Gia Bảo, vừa nghe thấy thằng bé bị Lý Diệu Huy nhắc tới, cậu lập tức không khống chế được sợ hãi mà quát lên.

Ba người này không hề đối xử với cậu như con người, họ ước gì cậu chết mất xác từ ba năm trước, vậy nên bây giờ nhắc tới con trai của cậu là vì mục đích gì?
Nếu họ dám động đến một sợi tóc của bé Đậu, cậu tuyệt đối sẽ bắt từng người một đền mạng, cùng lắm sau đó cậu tự sát là được rồi.

Chỉ thấy Lý Diệu Huy đột nhiên rơi nước mắt, đôi mắt to tròn hàm chứa hơi nước trông cực kỳ đáng thương, cậu ta nhìn sang Lâm Tử Sâm, nghẹn ngào nói:
“Chú ơi cháu nghe nói có em trai nên mới hỏi thăm, nếu… nếu thím không thích thì cho cháu xin lỗi.


Nói xong Lý Diệu Huy lập tức khóc nức nở, Lý Diệu Sinh làm một người cha dịu dàng mềm mỏng bèn đi tới ôm con trai vào lòng nhỏ giọng an ủi khuyên nhủ:
“Có lẽ thím Gia Bảo của con đang không vui.


Gã ta nhìn về phía Lâm Tử Sâm, nở một nụ cười gượng gạo rồi nói:
“Thằng bé không có ý xấu, tính tình cũng nhút nhát yếu đuối, nếu có gì làm phật lòng Gia Bảo, hy vọng hai người bỏ qua.


Lê Gia Bảo vẫn dùng ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm hai cha con nhà kia, sau đó lại liếc sang Lâm Tử Sâm, nếu anh dám nói cái gì mà để bé Đậu chơi cùng Lý Diệu Huy, cậu nhất định sẽ liều cái mạng này với anh luôn.

Lâm Tử Sâm hơi chau mày, thầm nghĩ vì bé Đậu mà Lê Gia Bảo có thể chĩa mũi dao về phía anh cũng đủ thấy thằng bé quan trọng với cậu đến mức nào, hiện tại tâm lý của cậu bất ổn nghi thần nghi quỷ lại hiểu lầm Lý Diệu Sinh và anh có tư tình nên đề phản ứng mạnh như vậy rất bình thường.

Hơn nữa anh nghe ra hàm ý không tốt về Lê Gia Bảo từ lời Lý Diệu Sinh nói, trong lòng rất không vui, trước giờ thanh niên này vẫn luôn là trợ thủ đắc lực anh hài lòng nhất, tính tình cũng rộng rãi thoải mái, tại sao bây giờ lại thốt ra những câu mang đao mang kiếm?
Hay gã vốn là người như vậy?
Lâm Tử Sâm cứ nghĩ Lê Gia Bảo cảm thấy không an toàn khi có một omega xuất sắc luôn sát cánh bên anh nên ghen tuông làm loạn, hiện tại xem ra có vẻ anh lại bỏ qua điều gì đó rồi.

Nghĩ đến đây sắc mặt của Lâm Tử Sâm trở nên không tốt, anh lạnh giọng nói:
“Ừ, sau này đừng tùy tiện nhắc đến con của bọn anh, cũng đừng nghe ngóng gì về nó cả.


Hai cha con Lý Diệu Sinh: …
Không phải!
Anh không nên răn dạy Lê Gia Bảo không được tùy tiện ức hiếp Lý Diệu Huy sao? Thậm chí hai người họ còn cho rằng anh sẽ vì họ mà trừng phạt cậu nữa.

Kể cả khi đã dọn ra khỏi dinh thự, chỉ cần bà Ánh còn ở đây họ đến lúc nào chẳng được? Như thế sau này đứa bé kia đến dinh thự cũng sẽ mặc họ giày xéo.

Nhưng tại sao hiện tại anh lại hùa theo Lê Gia Bảo cảnh cáo họ không được đụng đến nghiệt chủng kia?
“Tử Sâm, ý em là…”
Lý Diệu Sinh còn muốn nói gì đó lại bị Lâm Tử Sâm ra hiệu dừng, anh thấy bà Ánh đã hít thở thông suốt không còn nguy hiểm như vừa rồi thì lên tiếng:
“Em đỡ mẹ anh lên phòng nghỉ ngơi đi, nếu không còn chuyện gì nữa thì có thể trở về.


Dứt câu anh khoác tay lên vai Lê Gia Bảo vuốt ve vài cái trấn an cậu rồi kéo người lên phòng của mình, Lý Diệu Sinh nhìn theo bóng lưng của hai người, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, thế nhưng chưa đợi gã ta giở trò thì bà Ánh đã quát lớn.

“Đứng lại.


Lâm Tử Sâm và Lê Gia Bảo đồng loạt quay đầu, chỉ thấy bà Ánh trợn trừng mắt nhìn hai người rồi nghiến răng nói:
“Chẳng lẽ con vì thằng nghèo hèn này mà bất kính với mẹ, ruồng rẫy cha con Diệu Sinh sao? Con đã quên nó đã hy sinh cho con nhiều thế nào à? Nếu không vì thằng ranh này giở trò giả vờ bị bắt cóc thì đứa nhỏ trong bụng Diệu Sinh đâu có mất, con tự vấn lương tâm của mình xem có thấy đau không?”
Một loạt câu hỏi dồn dập của bà Ánh khiến cả Lâm Tử Sâm và Lê Gia Bảo đều sửng sốt.

Lâm Tử Sâm nhíu mày, ơn cứu mạng anh không bao giờ quên, nhưng nghe bà Ánh nói cứ như anh phụ bạc Lý Diệu Sinh vậy, bây giờ anh cực kỳ nhạy cảm với những ai có ý đồ chia rẽ tình cảm giữa anh và Lê Gia Bảo, có lẽ chính mẹ của anh cũng đã hiểu lầm rồi.

Hoặc cũng có khả năng bà ta bị người khác dẫn đi sai đường.

Lâm Tử Sâm liếc nhìn sang Lý Diệu Sinh, ánh mắt tràn ngập vẻ bất mãn và nghi ngờ, sau đó anh nói với bà Ánh:
“Con không quên ơn cứu mạng của Diệu Sinh, con cũng đã từng bước trả ơn rồi mẹ không thấy sao? Mẹ, con lặp lại lần nữa, vợ của con là Gia Bảo, vĩnh viễn đều không thay đổi.


Bà Ánh và cả Lý Diệu Sinh đều ngơ ngác trước câu nói này của Lâm Tử Sâm.

Đặc biệt là Lý Diệu sinh, gã trợn to mắt không thể tin nhìn anh.

“Vĩnh viễn”? Sao anh lại có thể nói ra hai chữ vĩnh viễn với kẻ khác mà không phải gã?
Bà Ánh lắp bắp hỏi:
“Chẳng phải người con thích là Diệu Sinh sao? Nếu không con cũng sẽ không kết hôn với loại hàng giả thay thế thấp kém như Lê Gia Bảo.


“Mẹ!” Lâm Tử Sâm quát to.

Anh hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Con không cần biết trước đây mẹ có hiểu lầm gì, ngay tại đây con khẳng định, người con thích là Gia Bảo, người con muốn chung sống cả đời cũng là em ấy.


Lần này đến cả Lê Gia Bảo cũng bất ngờ, cậu không khỏi quay sang nhìn anh, trái tim trong lồng ngực cũng bắt đầu đập loạn, tuy nhiên rất nhanh sau đó cậu đã bình tĩnh trở lại.

Có thể anh nói vậy để trấn an cậu thôi, biết đâu quay lưng đi anh lại hạ giọng dỗ dành Lý Diệu Sinh.

Lê Gia Bảo liếc nhìn sang thanh niên đang đứng như trời trồng bên dưới phòng khách, ánh mắt chợt lóe, trong đầu nảy sinh một ý xấu, sau đó mỉm cười tươi nói với Lâm Tử Sâm:
“Anh còn quên một điều nữa đó, anh đã nói sẽ không có con với ai ngoài em đúng không?”
Lâm Tử Sâm lập tức gật đầu.

“Ừ, con của anh sẽ do em sinh.


Bà Ánh nghe vậy vội hỏi:
“Sao con nói vậy? Rõ ràng con và Diệu Sinh đã…”
Lý Diệu Sinh thấy chuyện mình lừa dối bà Ánh rằng đứa bé đã mất kia là con của Lâm Tử Sâm sắp lộ bèn uyển chuyển mở miệng:
“Tử Sâm nói đúng, với danh tiếng và chức vụ hiện giờ của Tử Sâm thì làm sao có thể để omega khác sinh con cho mình chứ? Nếu để người ngoài biết chẳng phải sẽ tạo thành nhược điểm cho anh ấy sao?”
Lời này rất ảo diệu, một mặt che giấu chuyện gã lừa gạt bà Ánh, mặt khác ám chỉ Lê Gia Bảo nắm nhược điểm của Lâm Tử Sâm trong tay khiến anh không thể tự lựa chọn người sinh đời sau cho mình, mà điều này chính là vảy ngược của bà Ánh.

Nhìn sắc mặt của bà Ánh dần trở nên tối sầm, khóe miệng của Lý Diệu Sinh khẽ cong, đang lúc gã ta mong đợi bà Ánh sẽ xông lên trừng trị Lê Gia Bảo thì đã nghe giọng của cậu vang lên.

“Nghe Tử Sâm nói đứa bé thứ hai của anh Sinh và người chồng quá cố là một alpha, đáng tiếc nó không được chào đời, nếu không có lẽ tương lai nó sẽ là cánh tay đắc lực cho anh ấy giống ba của nó rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN