Kỷ Từ không muốn quan tâm Hoắc Văn Chi chết sống ra sao, vô tình mở miệng: “Tự vẽ bản đồ.”
Ánh mắt cậu sáng rỡ, chỉ thiếu điều nói dù sao cũng không phải anh chưa từng vẽ.
Hoắc Văn Chi nín một hơi không thể thở ra nuốt xuống, dở khóc dở cười.
Nhưng hắn chịu Kỷ Từ kích thích, tư tưởng tạm thời không quá đứng đắn, mặc dù đã đến giờ nghỉ ngơi nhưng hắn không hề buồn ngủ, tinh thần và thân thể đều tỉnh táo.
Hoắc Văn Chi nói: “Tối nay anh có hai cuộc họp, bốn tiếng nữa bắt đầu. Em coi như làm việc thiện, người tốt chuyện tốt đi?”
Kỷ Từ đánh giá hắn, cân nhắc chuyện này.
Hoắc Văn Chi vẫn đang giành phúc lợi cho mình:”Lát nữa họp không có sức.”. Truyện Tổng Tài
Hắn nhìn thẳng Kỷ Từ: “Mưa sao băng hôm qua không đẹp hay anh không đẹp?”
Kỷ Từ: “Đừng nói nhảm.”
Thể xác và tinh thần Hoắc Văn Chi đều không thoải mái, chưa kể vừa rồi Kỷ Tử quay tay. Bất luận cơ thể hay tâm trí, dù đặt ở đâu hắn cũng hận không thể xuyên qua màn hình thay cho tay cậu.
Hoắc Văn Chi dụ dỗ thế nào cũng không được như mong muốn. Cuối cùng hắn chỉ có thể trưng ra bản mặt bất mãn, toàn bộ quá trình lạnh lùng nghiêm túc liên tục tham gia hai cuộc họp.
Họp xong, hắn bảo thư ký đặt vé máy bay và nghĩ xem bắt Kỷ Từ làm gì đó sau khi bay về.
Kỷ Từ thật sự quá xấu xa.
*
Bảy giờ tối Hoắc Văn Chi xuống máy bay, ra sân bay, ngồi trên xe nhắn tin cho Kỷ Từ.
Kỷ Từ đang live, liếc nhìn WeChat, thấy Hoắc Văn Chi đã xuống máy bay, bớt thời giờ trả lời hắn.
Kẻ điên: Về đánh em?
Hoắc Văn Chi buồn cười, hắn không nỡ đánh Kỷ Từ, có điều dùng thủ đoạn khác trừng phạt kẻ tuyệt tình này cũng không tệ.
Người bề ngoài càng lạnh lùng, lúc không kìm chế được dễ bắt nạt nhất và đẹp nhất. Sáng nay Kỷ Từ làm như vậy làm cho người ta nảy ra ý muốn bắt nạt trong đầu, lúc ấy Hoắc Văn Chi chỉ có thể nghĩ, bây giờ trở lại thủ đô Liên bang, không kịp chờ đợi lập tức muốn bắt cậu tại chỗ thi hành hình phạt. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trong nhà mẹ hắn nhắn tin hỏi hắn có về nhà ăn cơm không.
Trước kia Hoắc Văn Chi chưa có người yêu, bà lên tiếng không cần hỏi, lúc này không giống ngày xưa, Hoắc Văn Chi có người yêu, vậy sẽ phải bàn bạc để tránh quấy rầy hai người bồi dưỡng cảm tình.
Bà hy vọng mối tình này của Hoắc Văn Chi sẽ luôn ổn định, tuy miệng Kỷ Từ không ngọt nhưng hợp chung sống, không lăng nhăng, có năng lực trói buộc Hoắc Văn Chi.
Kỷ Từ làm Hoắc Văn Chi nghĩ đến gia đình, dù sao thế nào cũng tốt.
Hoắc Văn Chi cầm đồ ăn từ nhà đến nhà Kỷ Từ, trước khi đi hắn đã đăng nhập khóa vân tay, dễ dàng vào nhà.
Kỷ Từ vẫn chưa về, Hoắc Văn Chi tắm rửa xong nằm lên giường nghỉ ngơi, vào xem live.
Qua 12 giờ, Kỷ Từ tắt live.
Fan đoán già đoán non, Kỷ Từ liên tục hai ngày tắt live sớm, vội đi hẹn hò với bạn trai à?
Vốn chỉ thuận miệng nói, Kỷ Từ vạn năm lặn trong nhóm chat fan, lúc này lại đột nhiên ngoi lên like suy đoán của fan, đáp án khẳng định.
Nhóm chat ồn ào lên.
“Kẻ điên có người yêu? Bao lâu rồi? Sao tui không biết?”
“?? Bạn gái của Kẻ điên không phải tui sao? Vì sao đột nhiên lòi ra bạn trai?”
“Cô gái này nước tiểu của tôi làm tỉnh cô đấy, ngủ sớm đi mai còn kiếm tiền.”
Kỷ Từ lại lặn, mặc kệ nhóm fan thảo luận thế nào, chuyện sau đó đều có trợ lý, cậu chỉ phụ trách nói cho mọi người kết quả, không muốn che giấu cái gì.
Dù không nói quan hệ với Hoắc Văn Chi, sau này cũng sẽ bị đào ra, nói sớm chút có thể bớt đi không ít phiền phức.
Cậu trở lại khu chung cư, đèn phòng khách sáng ngời xuyên qua ban công, mơ hồ nhìn thấy có bóng người.
Kỷ Từ đứng dưới tầng nhìn chòng chọc một lát, lúc về mua một hộp đồ ở cửa hàng tiện lợi.
Lần đầu tiên mua bóng bay(*), thật ra cậu cũng không biết có xảy ra không, có điều phòng trước vẫn hơn, có còn hơn không.
(Bao cao su)
Kỷ Từ không bài xích quan hệ thân mật với người yêu, người không phải thánh, lúc hứng lên muốn vui vẻ với người yêu là điều dễ hiểu.
Hoắc Văn Chi đặt đồ ăn khuya hâm nóng lên bàn, thấy Kỷ Từ về, cho cậu xem thành quả của mình, dẫn cậu vào nhà vệ sinh, vặn nước rửa tay rửa tay cho cậu.
Ánh mắt không dời khỏi mặt Kỷ Từ dù chỉ nửa giây.
Hoắc Văn Chi còn nhớ tối hôm qua người này đùa mình thế nào, hắn nghĩ vậy, chưa hết giận cắn tay cậu một cái, ám ảnh chiếm hữu, nhỏ giọng nói: “Buổi sáng em dùng tay nào?”
Hắn nói chậm lại: “Tay phải? Tay trái? Hay là cả hai tay?”
Tay Kỷ Từ còn dính nước rửa tay, đẩy bả vai Hoắc Văn Chi: “Phát điên cái gì.”
Hoắc Văn Chi nắm chặt tay cậu: “Ai bảo hôm nay em trêu anh, một ngày anh không ngủ, ngủ trên máy bay một lát, bây giờ khóe môi mọc mụn.”
“Nóng trong, nổi mụn!”
Kỷ Từ: “…” cậu trợn mắt, phàn nàn, “Nói bậy nói bạ.”
Dùng nước rửa sạch tay, Kỷ Từ đi đến ngoài cửa lại quay đầu, lấy hộp mới mua ở cửa hàng tiện lợi cho Hoắc Văn Chi.
Hoắc Văn Chi cúi đầu nhìn, tim đập thình thịch.
Bóng, bóng bay?! Lại còn siêu mỏng!
Hắn theo sau cậu giống một cái đuôi to, ánh mắt lóe sáng: “Đây là…?”
Kỷ Từ: “Ăn cơm.”
Hoắc Văn Chi thật cẩn thận nhét hộp vào trong túi: “Là ý anh nghĩ à?”
Kỷ Từ sắp bị Hoắc Văn Chi phiền chết, vốn có một chút tâm tư nhưng bay sạch, ăn khuya xong thu dọn đi tắm rửa, giặt xong lăn lên giường dùng chăn cuộn mình lại, không để ý đến Hoắc Văn Chi.
Về phần đối phương ngủ phòng cho khách, phòng khách hay là muốn chiếm lấy vị trí bên cạnh cậu, Kỷ Từ không tỏ thái độ.
Hoắc Văn Chi không mời mà tới, nằm cạnh Kỷ Từ không hề an phận.
Chó cào cửa, hắn sợ nó phá hỏng bầu không khí, vì thế mở cửa nhốt nó ở phòng cho khách, người nóng tâm nóng vào phòng tắm xoa chỗ này cọ chỗ kia, giống như thể sắp hiến tế cho Kỷ Từ.
Hoắc Văn Chi tự thấy hài lòng, quay lại phòng ngủ, Kỷ Từ thở đều, trông giống… đang ngủ?
Hắn không chết tâm: “Kỷ Từ?”
Kỷ Từ: “ZZZ”
“Bé yêu?”
“ZZZ”
“Nhóc đầu hồng?”
“ZZZ”
“Nhóc lập dị?”
“ZZZ…”
Hoắc Văn Chi: “…” Hắn thầm cắn răng, vừa yêu vừa giận Kỷ Từ, vừa muốn lắc cậu tỉnh, nhưng không nỡ đánh thức cậu.
Cuối cùng tất cả hóa thành một câu: “Nhóc vô tình!”
Cúi đầu, cắn má Kỷ Từ như chó, răng nanh chạm vào gương mặt mềm mại, hắn cúi đầu nỉ non: “Mềm hơn đậu hũ.”
Miệng không dời được, liếm rồi lại liếm.
Kỷ Từ còn buồn ngủ, bị Hoắc Văn Chi lắc tỉnh.
Cậu tỉnh ngủ không hề lạnh lùng, trông dễ bắt nạt.
Cậu lườm Hoắc Văn Chi nhưng không thành công: “Anh là chó à?”
Hoắc Văn Chi để lại mùi của mình trên người Kỷ Từ như chó, lật người cậu, vết cắn trên tuyến thể vẫn còn, hôn cậu như bảo bối.
Hoắc Văn Chi sắp điên mất thôi, sao Kỷ Từ lại tốt như vậy, hắn cảm thấy cậu sinh ra để dành cho mình, yêu thích không buông tay ôm chặt cậu, trán và mũi toát mồ hôi mỏng.
Ngửi thấy mùi bạc hà trong trẻo, Kỷ Từ nhíu mày, mùi pheromone mát mẻ này không thể làm cậu bình tĩnh, ngược lại cảm xúc kìm chế lãnh đạm bình thường giờ đây kích động bởi vì pheromone của Hoắc Văn Chi. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cơn buồn ngủ dần biến thành một cảm giác khác, Kỷ Từ nhẫn nại, mấy giây sau, kề mặt sát vào bả vai Hoắc Văn Chi.
Tuy rằng Hoắc Văn Chi này rất chó, nhưng không ảnh hưởng đến mùi pheromone thơm.
Hoắc Văn Chi cũng si mê, vốn muốn đùa một lát, không ngờ Kỷ Từ tỉnh lại phối hợp với hắn.
Hoắc Văn Chi hôn Kỷ Từ, mùi bạc hà nhàn nhạt xâm nhập yết hầu cậu.
Quần áo chất chồng lên nhau trên sàn nhà, bừa bộn hơn cả khi chó vào bới tung tủ quần áo.
Kỷ Từ mơ hồ mở miệng: “Bóng bay đâu?”
Mắt Hoắc Văn Chi trấn an: “Yên tâm, bóng sắp bay lên trời rồi.”
(Khi bóng được thổi phồng sẽ bay lên trời, mời mọi người liên tưởng)
Kết quả đương nhiên là bóng bay mang theo Hoắc Văn Chi lên trời, một hộp bao cao su thôi chưa đủ, Hoắc Văn Chi dùng sức ăn mỗi ngày cho bao cao su.
Tính Kỷ Từ mạnh mẽ, cho dù đến lúc này mà vẫn im lìm như ngày thường.
Ví dụ như Hoắc Văn Chi muốn bắt nạt cậu nói một câu, cậu không chịu nói.
Cậu mở to hai mắt đỏ bừng ướt át, kìm nén mở miệng: “Chỉ có thế?”
Đương nhiên Hoắc Văn Chi không thể chỉ có thế, miệng Kỷ Từ cứng bao nhiêu, hắn khiến bóng bay cứng bấy nhiêu, xem ai cứng hơn ai.
Qua buổi sáng, cũng qua bữa sáng, chó ở phòng cho khách đói bụng kêu gào nhưng không ai để ý.
Buổi trưa Kỷ Từ mới ngủ, ngủ không yên giấc, chừng một tiếng đã tỉnh.
Hoắc Văn Chi ở bên cạnh thoải mái nhàn nhã, cậu cách chăn nhẹ nhàng đá hắn một cái, khắp phòng mùi bạc hà hòa vào mùi sữa thơm, gáy cậu còn đau.
Suýt nữa Hoắc Văn Chi đánh dấu vĩnh viễn cậu, sắp cắn răng nanh xuống mà Hoắc Văn Chi nhịn lại.
Hoắc Văn Chi nói phải giữ lại đến lúc họ chân chính ở chung, kỳ phát tình của Kỷ Từ vẫn chưa ổn định, hiện tại đánh dấu vĩnh viễn ảnh hưởng không tốt.
Hoắc Văn Chi bị Kỷ Từ đá một cái mà tỉnh, nhìn mặt cậu: “Sao em không ngủ?”
Kỷ Từ lắc đầu: “Không ngủ được.”
Thể lực của cậu không yếu như Hoắc Văn Chi tưởng tượng, ru rú ở nhà nhưng còn trẻ, khôi phục nhanh.
Hoắc Văn Chi lười biếng kéo giọng mũi ừ một tiếng, đáp Kỷ Từ: “Vậy cũng phải nghỉ ngơi, hay là đêm nay xin nghỉ?”
Kỷ Từ: “…”
“Chẳng lẽ mỗi lần làm xong phải xin nghỉ? Không live còn kiếm tiền gì nữa?”
Hoắc Văn Chi bật cười: “Nếu chí hướng em lớn chút nữa, kiếm tiền nhà họ Hoắc.”
Kỷ Từ: “…”
Kể cả đòi quyền lợi Hoắc Văn Chi vẫn muốn chủ động bán mình: “Làm bạn đời hợp pháp của Hoắc Văn Chi, kiểu đăng ký kết hôn, ở nhà chơi game kiếm tiền nha.”
Kỷ Từ vỗ mặt của hắn, hất cái tay trên người ra, thả chó ra cho nó ăn, ngẫm nghĩ, quay lại mở miệng: “Kết hôn vẫn sớm quá, nói sau.”
Hoắc Văn Chi nói ừ, thấy Kỷ Từ cho chó ăn xong, kéo tay cậu tiếp tục trở về phòng: “Cho hai con chó ăn mệt lắm, bé yêu phải nghỉ ngơi nhiều.”
Kỷ Từ thản nhiên: “Không phải nhóc vô tình?”
Hoắc Văn Chi miệng ngọt: “Là vợ.”
Kỷ Từ hơi híp mắt, Hoắc Văn Chi sửa miệng: “Hoặc là anh là vợ em cũng được.”
Hoắc Văn Chi không thèm để ý xưng hô này, chỉ cần có thể củng cố địa vị của hắn ở trên giường, Kỷ Từ nói gì cũng được.
Hắn ôm cậu nằm xuống: “Em gọi một tiếng xem?”
Chữ vợ đến bên miệng, Kỷ Từ liếc: “Thần kinh.”
Tâm trạng vui vẻ vì ở chung với Hoắc Văn Chi.
Cậu nhẹ giọng nói: “Thích anh.”
Hoắc Văn Chi nghe được, đáp: “Anh cũng thích em, rất thích.”
Không có gì tốt đẹp hơn là đôi lứa yêu nhau.
– END –
7.1.2024 Xong thêm một bộ nữa! Tạm biệt Tiêu đại boss, Trình Trình, Kẻ điên và Hoắc chó ~ Một bộ truyện nhẹ nhàng không hề ngược chút nào, tất cả đều viên mãn. Hẹn gặp lại mọi người ở bộ sau!