Yến Trình đặt mua thiết bị mới trên mạng. Cậu muốn quay video mới tham gia thi đấu, phát huy ưu thế mà mình có.
Cậu vốn định yên lặng tham gia, Tiền Tiểu Chu đánh thức cậu. Cậu cảm thấy mình không nên không có ý chí chiến đấu như vậy, nếu đã tham gia thi đấu thì chuẩn bị cẩn thận mới không thẹn với lòng.
Buổi sáng mới đặt hàng, buổi chiều người bán đã đem hàng đến. Khu thập tam không cho phép xe bên ngoài vào, Yến Trình đạp cái xe đạp hồng nhạt của mình đi ra ngoài nhận hàng. Mấy ngày trước Tiêu Tấn chuẩn bị cho cậu cái xe này, nhưng cậu chưa lấy đồ về, binh lính đã giúp cậu xách đồ vào. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình mở tất cả mọi thứ ra kiểm tra, tóc giả, giày truyền thống, các kiểu đồ trang sức, nặng nhất là một cái đàn cậu mua để làm đạo cụ.
Đạo cụ này xài hết tất cả khoản tiền trợ cấp mà cậu để dành, còn tốn một phần tiền trong số tiền quà kếch xù.
Đồ không có vấn đề gì về chất lượng, Yến Trình mang hết lên phòng trống tầng ba, định nhắn tin nói cho Tiêu Tấn biết, liếc mắt ra ngoài cửa sổ, lại thấy xe dưới nhà.
Tiêu Tấn quay về.
Yến Trình chạy xuống phòng khách, chạm mắt với hắn.
Tiêu Tấn nhíu mày: “Sao đầu em đầy mồ hôi thế?”
Yến Trình dùng cái khăn mặt sạch sẽ lau mồ hôi, đến gần Tiêu Tấn, không đến gần quá, sợ hắn ngửi thấy mùi mồ hôi của mình.
“Tiêu Tấn, em dùng một phòng trống trên tầng ba làm ít việc được không?”
Trước mắt cậu vẫn chưa nói cho Tiêu Tấn biết mình đang live stream, lẽ ra nên nói cho hắn biết không nên che giấu, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, cậu cứ cảm thấy sao sao.
Ngành live stream đúng là ngành nghiêm túc không sai, mà giới này nước sâu, cũng rất loạn, so với những chuyện Tiêu Tấn làm, cậu có hơi tự ti.
Cho nên Yến Trình xấu hổ, không dám nói chuyện mình đang live stream cho đối phương biết.
Tiêu Tấn gật đầu: “Muốn làm gì thì đi làm đi, đây là nhà của em.”
Yến Trình bị ánh mắt thâm thúy chăm chú của Tiêu Tấn làm cho giật mình, ý cười ở khóe miệng càng sâu, lại vội vàng gật đầu.
“Đêm nay anh muốn ăn gì? Gần đây em mới học mấy món, nếu không bận thì em nấu cho anh ăn thử nha?”
Dạo này Yến Trình ít tiết, cơ bản hay ở khu thập tam. Cậu quay đầu lại nhìn, Tiêu Tấn cùng cậu đi vào bếp. AI miệng hùm gan sứa, không quấy rầy thế giới hai người nữa.
Tiêu Tấn: “Cùng nấu đi.”
Yến Trình nén cảm giác vui mừng trong lòng xuống, chiếu công thức mấy món ăn lên màn hình ở bếp.
Trong lúc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cậu muốn hỏi Tiêu Tấn chuyện nhắn nhầm tin hôm qua, lại sợ nói ra hai người lúng túng, hoặc là hắn không xấu hổ cậu lại lúng túng, bối rối một phen rồi đành thôi.
Cậu phân loại lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, Tiêu Tấn lấy đi rửa. Đôi tay quý giá như vậy, rửa rau cũng rất vui tai vui mắt.
Yến Trình nhìn mà mê, thiếu chút nữa quên mình muốn làm gì.
Tiêu Tấn liếc mắt nhìn cậu: “Đẹp à?”
Yến Trình sững sờ gật đầu, lại a lên, vờ vịt vỗ vỗ lá rau trong tay.
Cậu cắt thịt bò rã đông ra thành từng miếng đều, Tiêu Tấn đứng xem, nói: “Để tôi lắm, thái thịt đau tay.”
Tiêu Tấn cụp mắt xuống, nhìn cái đầu lông bù xù của đứa nhỏ vòng tới vòng lui, lúc thì lấy cái này, lúc thì lấy cái kia, luôn tràn đầy sức sống, cứ nhìn hắn là mỉm cười.
Yến Trình thiếu chút nữa đập đầu vào vai Tiêu Tấn. Vừa nãy cậu chưa kịp mặc tạp dề, còn mấy miếng thịt cần cắt, cậu muốn đi rửa tay để mặc. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tiêu Tấn hỏi: “Cần lấy gì?”
Yến Trình: “Tạp dề.”
Cậu chỉ chỉ tủ đứng phía sau: “Ở tầng dưới cùng, hồng nhạt.”
Tiêu Tấn mở tủ ra, lấy tạp dề hồng nhạt ra cho Yến Trình mặc.
Thắt dây ở gáy, chỗ đó của Yến Trình còn được dán băng dính ngăn mùi pheromone, xem ra cậu đã quen, không còn bài xích dán cái này như quãng thời gian trước.
Cậu thái gọn rau và thịt đâu vào đấy, rửa sạch sẽ xong rồi xào nấu, thuận buồm xuôi gió, vừa chuẩn bị vừa hỏi khẩu vị của Tiêu Tấn.
Lần đầu tiên Yến Trình chuẩn bị kỹ càng bữa tối dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Tấn, món ăn rất phong phú, năm món ăn hai canh, lại còn thêm một đĩa salad hoa quả bự.
Cậu phát hiện Tiêu Tấn ăn rất ít hoa quả nên cậu trữ sẵn hoa quả đủ mùa trong tủ lạnh, sau đó làm thành mứt ăn kèm với bánh mì.
Tiêu Tấn nhìn cậu: “Ngày mai em rảnh không?”
Yến Trình gật đầu: “Có ạ.” Cậu lại hỏi, “Làm sao thế?”
Tiêu Tấn: “Đi đo độ xứng đôi pheromone.”
Yến Trình bất ngờ, cậu còn tưởng Tiêu Tấn quên mất chuyện này rồi. Tuy nhà họ Tiêu không có ý gì, Tiêu Tấn đối xử với cậu cũng rất tốt, nhưng không đi đo độ phù hợp cứ làm lòng cậu bất an.
Hôm sau hai người đến Trung tâm đo lường đo độ xứng đôi pheromone, sau ba tiếng, Yến Trình nhìn kết quả trong báo cáo mà không thể tin nổi.
Sao lại, sao lại thấp như vậy được?
Sự thất vọng của Yến Trình lộ rõ trên mặt, cậu nhìn Tiêu Tấn mà như thể sắp khóc lên.
Không cả đạt tiêu chuẩn!
Sao lại như vậy chứ?
Yến Trình nhìn bác sĩ cầu viện, muốn nghe lời giải thích.
Tiêu Tấn cũng thấy không tin nổi, bác sĩ nói: “Hai người bình tĩnh đừng nóng.”
Bác sĩ nhìn Yến Trình: “Tình huống của cậu khá đặc biệt, quá trình pheromone tự lành có thể là kết quả hoàn toàn khác, cũng có khi là từng bước từng bước tự lành thành công. Khi chúng tôi nghiên cứu dữ liệu của cậu, nồng độ trên dữ liệu thấp hơn Omega bình thường hai phần ba, chứng tỏ cậu vẫn đang khôi phục.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình dẩu môi: “Lỡ như vẫn thấp như vậy thì sao?”
Bác sĩ bật cười: “Phải tin tưởng y học.”
Cậu cúi đầu, lúc được Tiêu Tấn đưa ra bệnh viện vẫn phờ phạc như trước.
Tiêu Tấn ngồi trên xe xoay mặt cậu để cậu nhìn mình: “Đừng lo, sẽ ổn thôi.”
Yến Trình thở dài: “Lỡ chúng ta không đạt tiêu chuẩn thì làm sao đây?”
Cậu sắp sầu chết rồi.
Tiêu Tấn nghĩ tình huống như vậy không thể tồn tại.
Hắn và Yến Trình khát vọng pheromone của nhau đã được nghiệm chứng trong quãng thời gian trước. Nếu như bài xích, phản ứng sao có thể mãnh liệt như vậy?
Yến Trình không lạc quan chút nào, dù Tiêu Tấn nói gì, cậu vẫn nghiêng mặt hờn dỗi.
Hắn không nói gì thêm, hết cách với cậu.
Xưa nay Tiêu Tấn không phải là người tin vào số mệnh, thứ mà hắn muốn tin chỉ ở trong tay hắn. Suy cho cùng, giả như độ xứng đôi pheromone của họ vốn không đạt tiêu chuẩn cũng chẳng hề ảnh hưởng đến quyết định giữ cậu ở bên cạnh của hắn.
Nhưng cậu nhóc rõ ràng đang chìm vào trong sự cố chấp của mình, Tiêu Tấn không thể làm gì, sờ đầu cậu: “Đừng lo, muốn ở lại thì cứ ở.”
Yến Trình vẫn đang tủi hờn: “Có giống nhau đâu.”
Cậu dùng đôi mắt nâu sâu sắc nhìn chăm chú Tiêu Tấn. Lần đầu tiên cậu được hắn khuyên răn bằng giọng điệu dỗ dành, giọng nói dễ nghe như vậy làm cho cậu có hơi nóng đầu.
Cậu bắt đầu được voi đòi tiên.
“Vậy, vậy anh ôm em được không?”
Thậm chí cậu muốn nói là hôn em được không, mà da mặt cậu mỏng, không dám nhân cơ hội yêu cầu quá nhiều, nhưng cậu thật sự cần được an ủi nhiều hơn.
Sợ yêu cầu của mình làm Tiêu Tấn cảm thấy đường đột, nói ra khỏi miệng Yến Trình lại do dự.
Mùi nhàn nhạt nhất thời bao phủ cậu từ đầu đến chân, đó là mùi đặc biệt thuộc về Tiêu Tấn, khô ráo, thoang thoảng mùi lá cây.
Yến Trình nhớ đây là mùi sữa tắm, cậu còn muốn ngửi pheromone của Tiêu Tấn, nhưng không dám lòng tham không đáy.
Cậu vùi mặt trong ngực hắn cọ cọ, như một con mèo tìm kiếm sự ấm áp.
Suy nghĩ của Yến Trình trước đây rất đơn giản, sống cuộc sống của mình, ý nghĩ của người khác không liên quan gì đến cậu. Cho dù người thân dần dần xa lánh, cậu cũng chẳng có quá nhiều cảm xúc.
Đồ của mình mà không hề lưu luyến, Tiền Tiểu Chu rất bội phục sự lạc quan của cậu, nói nhà mình bị cướp mà cậu không tức giận cũng không khổ sở. Nhưng Yến Trình không cảm thấy quá nhiều đau buồn.
Cậu cảm thấy người khác không quan tâm đến mình, mình xa cách người ta là xong, tóm lại phải đối tốt với bản thân mình. Nhưng bây giờ cậu không muốn rời khỏi Tiêu Tấn, giả như họ đã có một ngôi nhà, tách ra thì cậu rất khó chịu.
“Tiêu Tấn, em không nỡ xa anh.”
Tiêu Tấn cụp mắt xuống: “Ừ.”
Cho nên hắn sẽ giữ cậu ở bên, nuôi dạy cậu.
**
Yến Trình mời Tiền Tiểu Chu đến giúp cậu quay, Tiền Tiểu Chu lượn trong căn phòng mà cậu bố trí mấy lượt.
“Trang trí đẹp quá.” Tiền Tiểu Chu xem đạo cụ của Yến Trình, cảm thán, “Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi!”
Tiền Tiểu Chu thuộc về người theo chủ nghĩa hưởng lạc, vui vẻ quan trọng nhất, làm chuyện gì cũng hấp tấp, miệng thì cứng, mà nhát như thỏ, lại còn láu lỉnh. Yến Trình thì ngược lại, cậu coi nhẹ mọi việc, phổi bò, lạc quan mù quáng, không nói nhiều nhưng cũng không nhát gan, bạn bè bị bắt nạt thì cậu sẽ dũng cảm đứng ra. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cho nên Tiền Tiểu Chu rất thích Yến Trình, hi vọng bạn thân của mình càng ngày càng tốt, cái gì tranh thủ được thì tranh thủ, đừng hệ phật(*) quá!
(Ý chỉ người sống an nhiên không đua đòi)
Ai cũng nói tựa vào cây lớn dễ đón gió, Tiền Tiểu Chu đổi vị trí của mình và Yến Trình, giả như cậu tựa vào đại thụ Tiêu Tấn này, cậu đã lắc tám phương của nhà họ Yến lên từ lâu rồi!
Bạn thân của cậu vẫn khách sáo với người ta, aiz! Cậu nhọc lòng quá mà!
Yến Trình thay quần áo xong trang điểm, Tiền Tiểu Chu xoay thiết bị, chuyển góc độ, chỉnh ánh sáng rồi mới bắt đầu quay.
Trước đây Yến Trình học múa truyền thống mấy năm, sau đó muốn học chuyên ngành múa truyền thống, lúc đó người nhà không đồng ý nên mới không tiếp tục học nữa.
Cậu không cảm thấy không vui, người nhà không cho học, cậu lén lút tập, cho nên kiến thức vũ đạo cơ bản không mất đi, đây cũng là sở thích hiếm hoi mà cậu duy trì.
Hai người ở trong phòng bận đến nửa đêm, lúc Yến Trình tiễn Tiền Tiểu Chu đi vẫn chưa kịp tẩy trang. Cậu tiễn bạn đi, nhìn thấy đèn xe sáng lên ở phía không xa, biết Tiêu Tấn đã về.
Cậu thuận tiện chờ Tiêu Tấn xuống xe.
Tiêu Tấn đi ra, thấy Yến Trình trang điểm mà xuất thần.
Yến Trình cười hì hì: “Không nhận ra em hả?”
Cậu hơi thấp thỏm, sờ mặt mình: “Anh không chê chứ?”
Tiêu Tấn nói: “Đẹp lắm.”
Có một quãng thời gian hắn không vào phòng live của Yến Trình, nhân lúc cậu đi tẩy trang, hắn đăng nhập phòng live xem, cậu không live.
Hắn thấy trang cá nhân của Yến Trình có video, tiện tay ấn vào, thấy bình luận của Khái học gia.
“…”
Hắn nhìn Yến Trình ngồi trên vai AI mà cơ mặt căng lên. Yến Trình xuống nhà tìm hắn, hỏi theo trực giác: “Công việc không thuận lợi ạ?”
Tiêu Tấn lắc đầu.
Yến Trình nói: “Gần đây em đang bận một chút việc, vẫn đang do dự không biết nói với anh thế nào, nhưng em chưa nghĩ ra.”
Tiêu Tấn: “Nghĩ ra rồi nói sau.”
Yến Trình: “Vâng.”
Cậu múa truyền thống cả chiều hơi mệt, đêm nay không quấn lấy Tiêu Tấn đòi đi bơi nữa, nói chúc ngủ ngon với hắn rồi về phòng nghỉ ngơi.
Tiêu Tấn vào phòng sách xử lý công việc đến đêm khuya, trước khi ánh bình minh lên đã thấy ban công bên kia sáng đèn.
Yến Trình ngủ sớm dậy sớm, bốn giờ sáng cậu đã nhận được video được Tiền Tiểu Chu xử lý.
Video dùng màu đen thuần túy nhất làm nền, chỉ chiếu sáng Yến Trình, y phục đỏ rực phấp phới như đóa hoa sen xinh đẹp.
Cậu nhìn chằm chằm gương mặt mình trong video không chớp mắt, sinh ra cảm giác xa lạ.
Năm phút đồng hồ ngắn ngủi, Yến Trình xem mà sắp không nhận ra mình.
Hình như… Có chút choáng.
Xem lại một lần.
Cậu đăng tải video lên mục thi đấu video, buổi chiều đăng nhập vào xem trang chính của video, nhướng mày.
Video mới đăng lên chưa đến mười hai tiếng, lượt xem đã có hơn hai trăm nghìn. Video có lượt xem cao nhất của cậu cũng chính là video lần trước hình như ngày đầu tiên đăng chưa đến mười nghìn lượt xem.
Yến Trình mở danh sách video ra, hơn 300 video, cậu đang xếp ở số sáu mươi chín. Vẫn chưa hết ngày đầu, tốc độ lượt xem tăng ngoài dự kiến của cậu, vì cậu không có nền tảng fan gì.
Yến Trình mở bình luận ra.
[ Má! Cổ vương nhân gian gì, anh đây xem mà chân giữa nhói đau. ]
[ Con trai múa quả nhiên con gái cũng không bằng, máu mũi phun ra từ mắt! ]
[ Cái gì, em gái xinh đẹp này lại là em trai! Tui sụp đổ, thế nhưng đm tuyệt! ]
[ Trước đây xem múa truyền thống cảm thấy loại hình trang phục này quá gai mắt, streamer này mặc thì rất hợp, uyển nhược du long(*), quá đẹp! ]
(Miêu tả bóng dáng người đẹp uyển chuyển thướt tha)
[ Muốn làm fan bạn trai! Không được thì fan mẹ nam cũng được! ]
[ Tui còn nhớ năm đó ẻm rất thích quán mì dưới nhà. ]
[ Lầu trên, ẻm rõ ràng là thích mì thịt bò tui nấu cho ẻm. ]
[ Fan nhỏ của streamer xin mọi người vote nhiệt tình, ẻm không có fan, người qua đường thích thì ủng hộ vote nhiều hơn được không?! Rất sợ ẻm bị đào thải QAQ]
Giờ nghỉ ngơi buổi trưa.
Tiêu Tấn đưa văn kiện đã ký tên cho trợ lý rồi mở vlog Phi Điểu video ra, thấy video mới nhất mà Yến Trình đăng lên, yên lặng mở ra xem.
Cảnh cuối cùng trong video, Omega lưu loát thu hồi làn váy tỏa ra tựa đóa sen, cậu từng bước từng bước đi lên trước, ánh sáng từ từ tối dần, cuối cùng ngưng lại trong đôi mắt nâu khi cậu cúi đầu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Điềm đạm bạc tình.
Tiêu Tấn: “…”
Lòng hơi ngứa ngáy, hắn lại mở video thêm lần nữa.
Xem lại trăm triệu lần.