Kết hôn?
Yến Trình nhìn chằm chằm hai chữ này, trầm mặc.
Cậu và Tiêu Tấn vốn đã lấy kết hôn làm mục đích ở chung, nếu như thích hợp, nhất định là sẽ kết hôn.
Huống chi cậu và Tiêu Tấn nhìn cũng nhìn rồi, ôm cũng ôm rồi, vừa rồi còn hôn môi, cho nên có tám chín phần khẳng định là sẽ kết hôn.
Chỉ là…
Cậu vẫn chưa đến tuổi kết hôn.
Yến Trình chần chừ, thêm vào đó nghi hoặc tại sao cậu lại gây ra chuyện đến độ cần thiết dùng chuyện kết hôn để giải quyết.
Tiêu Tấn nhìn ra Yến Trình rối bời, vò đầu bứt tai: “Để anh xử lý, những chuyện khác không cần lo.”
Yến Trình che mặt, vẫn cảm thấy gây ra việc này rất mất mặt, hiếm thấy một lần thân thiết với Tiêu Tấn, kết quả lại gây ra phiền phức, hôn môi còn lên hot search cho được!
Tiêu Tấn hơi nhíu mày: “Hối hận vì hôn à?”
Ánh mắt không gợn sóng như thể chỉ cần Yến Trình gật đầu thừa nhận, lần sau hắn sẽ không hôn cậu nữa.
Yến Trình lắc đầu.
Hot search thì hot search, chuyện xảy ra không thể quay lại, cho nên hôn vẫn phải hôn.
Video bị xóa nhanh, nhưng vẫn truyền vào trong nhóm chat của nhà họ Tiêu.
Mấy ông bà già nhìn câu nói làm nũng của Yến Trình truyền ra trong video, cười đến độ nếp nhăn trên đôi mắt cũng chồng lên nhau, như Phật Di Lặc. Họ vỗ đùi, cụng ly.
“Ngon quá, đúng mùi này.”
“Anh chị nói xem Tiêu Tấn hôn hay là không hôn?”
“Hôn chứ sao không, nói thế rồi mà còn không hôn, nó có phải đàn ông không?! Sau lúc đó Trình Trình không nói gì, chắc rồi khà khà ~ “
Tiêu Lang yên lặng ngụp lặn, không dám lên tiếng.
Nghe video mấy lần, thím nhỏ biết làm nũng thật, chú nhỏ ấy à, hừ hừ ~
Tiêu Tấn bỗng nhiên ngoi lên, dọa người xem video bỏ chạy.
“Đừng xem nữa, em ấy xấu hổ.”
Cụ ông cười khà khà: “Không nhận ra đấy, hai đứa hôn chụt chụt trước mặt nhiều người thế! Chờ Trình Trình đến tuổi kết hôn, Tiêu Tấn à, con phải chịu trách nhiệm.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ngoại trừ người trong cuộc không vội, người lớn đều hận không thể giúp Tiêu Tấn kết hôn ngay và luôn.
Tiêu Tấn lại lặn, để lại một đám ông bà già vui mừng, ngắn ngủi nửa tiếng, nhóm người già đã viết ra được mấy bộ truyện HE.
Tiêu Lang thầm cảm thán: Ông bà nhà mình không đi viết tiểu thuyết quá đáng tiếc!
*
Mấy ngày Yến Trình không đăng Weibo, cũng không live stream.
Cùng ngày kết thúc thi đấu video, cậu mở tài khoản ra, hệ thống gửi thông tin mới nhất, tác phẩm cậu gửi xếp thứ ba trong lần này. Có hai người xếp thứ hai, hai người thứ ba được chia 4 triệu, số tiền này sẽ được gửi trong vòng một tuần, tiền thưởng thì khác.
Tiền thưởng thi đấu cần người nhận thưởng đến hội trường lễ trao giải.
Mà đây cũng là hoạt động offline của streamer.
Nhân viên cho cậu một đường link để điền thông tin cá nhân đơn giản, Yến Trình xem lướt qua viết xong, lại nói tin tức mình nhận thưởng cho Tiêu Tấn và Tiền Tiểu Chu biết.
Cậu đăng nhập Weibo, không xem thông báo dày đặc, đăng bài cảm ơn dân mạng ủng hộ, thuận tiện làm give away, chọn 66 fan tặng tiền lì xì.
Yến Trình đăng xong đợi một lát, lòng vẫn hơi thấp thỏm.
Dù sao dù tố chất tâm lý ổn, Yến Trình cũng lo lắng mình bị dân mạng mắng thảm vì chuyện mấy ngày trước.
Cậu chuẩn bị tâm lý mở bình luận mới ra xem, nghĩ mấy ngày mình không lên mạng, đột nhiên không theo kịp hướng gió.
Đọc bình luận mới nhất, sao cứ sai sai nhỉ?
Người chửi cậu đâu?
Số lượng bình luận của bài đăng Weibo trước rất nhiều, ở đầu vẫn có mấy bình luận cay mắt, đơn giản công kích Yến Trình vì sự cố live stream, nói cậu không biết xấu hổ, cố ý gây ra sự cố để nổi tiếng, khát tình vân vân.
Yến Trình bình tĩnh xem câu trả lời của “Tiểu Chu muốn kiếm tiền tiền”, được đẩy lên bình luận được like nhiều nhất.
“Suy bụng ta ra bụng người, trong mắt kẻ tiểu nhân nhìn cái gì cũng xấu xa, vậy thì chúc mày suốt đời mặc quần quay tay. Nhớ sau này không được xx không được cởi quần, không thì mày chính là kẻ khát tình đấy.”
Yến Trình do dự, cuối cùng không xóa bình luận nhiều like nhất đi.
Cậu mở bình luận dưới bài mới đăng, tất cả đều là bình luận của fan, ai cũng quan tâm tình huống của cậu có ổn hay không, chúc mừng cậu nhận giải, còn có người muốn cậu kéo Tiêu Tấn vào phòng live cho mọi người chào hỏi.
Cậu trả lời bình luận này, rất nhanh có người tag tài khoản @XJ, cậu ấn vào xem.
Trang cá nhân của XJ có ✓ vàng, trên thông tin chứng thực cá nhân đơn giản ghi rõ giám đốc công nghiệp quân sự Tiêu thị, tài khoản này follow duy nhất tài khoản Weibo “Là Yến Yến nha”, chỉ đăng một bài, là bài thanh minh mấy ngày trước.
Có bình luận hỏi hắn và “Là Yến Yến nha” có quan hệ gì, XJ đáp một câu.
“Người tôi sắp kết hôn.”
Dân mạng thường xem live phút chốc đoán được đây là chủ nhân của giọng nói lúc Là Yến Yến nha live chung với Kẻ điên nóng tính lần trước, cũng là người mà Yến Trình hôn mấy hôm trước!
Người đứng đầu công nghiệp quân sự Tiêu thị, học thần của đại học Liên bang mấy khóa trước!
Trước giờ tên tuổi của Tiêu Tấn vẫn nằm trên bảng mười người nổi tiếng của đại học Liên bang. Trường Đại học này đã có lịch sử trăm năm, là trường học nổi danh của Liên bang.
Động tĩnh Internet lớn như vậy làm cho đám sinh viên ai cũng biết, chốc lát sau thành tích khủng của Tiêu học thần đã được truyền lên Internet.
Tiêu Tấn từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, đã giỏi lại có cơ hội phát triển, hiện tại là người nắm quyền xưởng quân nhu lớn nhất Liên bang, không thể nói không một câu giỏi.
Người giỏi hôn người xinh đẹp, cho dù cách màn hình, không nhìn thấy chỉ loáng thoáng nghe được một chút cũng vẫn hay, vẫn khiến người ta chảy máu mũi!
Người ta chưa cưới đừng nói hôn, lăn giường cũng trong phạm vi hợp pháp, nhưng đáng tiếc quy định của website không cho live cái này.
Đêm đó phòng live mới tắt, quản lý đã đến.
Yến Trình làm nũng mềm mại như vậy, đừng nói Alpha, Omega nghe cũng phải rung động. Ngoại trừ mấy thằng ghen tị cằn nhằn, khán giả muốn vào phòng live hóng hớt nhiều hơn! Họ muốn xem hiện trường live!
Cùng ngày XJ chứng thực, dư luận cấp tốc đổi hướng gió, nhưng Tiêu Tấn không nói cho Yến Trình biết. Cậu làm tổ ở nhà, nơm nớp lo sợ sống qua ngày, giờ khắc này mới phát hiện mình nghĩ quá nhiều, Tiêu Tấn giúp cậu hóa giải chuyện live dễ như trở bàn tay. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu nhìn chằm chằm ảnh chân dung hệ thống của Tiêu Tấn, tâm trạng phồng lên như bóng bay, trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, đâm một cái là sẽ nứt ra ngay.
Alpha này sao lại tốt như vậy chứ.
Đối xử tốt với cậu cũng không nói, hừ hừ.
Là Yến Yến nha follow XJ, hai người follow lẫn nhau.
*
Yến Trình xử lý xong chuyện Internet, người nhà bỗng gọi điện thoại.
Đã rất lâu ba Yến không liên lạc với cậu, cậu chần chừ một lát mới nghe.
Nếu như người gọi điện là Lưu Cần Nhã hoặc là hai anh em lá mặt lá trái kia, Yến Trình sẽ không nghe cuộc điện thoại này. Dù quan hệ xa cách cỡ nào, Yến Trình vẫn cách mấy tháng liên lạc với ba một lần.
“Trình Trình à.” Giọng ba Yến nghe có vẻ uể oải, Yến Trình vâng một tiếng, đối phương nói tiếp, “Khoảng thời gian này không hỏi thăm con, ở bên đó sống vẫn tốt chứ? Lần trước con tổ chức sinh nhật, ba định gọi con về nhà ăn bữa cơm, dì của con ầm ĩ muốn con về, ba đành thôi.”
Yến Trình im lặng.
Ba Yến nói: “Ba không hỏi nhiều nữa, bên này hơi loạn, con ở đó sinh hoạt vui vẻ, ba cũng thấy vui thay con.”
Yến Trình hỏi: “Ba có khỏe không?”
Có vẻ ba Yến rất vui vẻ: “Vẫn khỏe vẫn khỏe, mọi chuyện vẫn tốt. Sắp ăn Tết rồi, nhà họ Tiêu thì ba không qua được, con vất vả hỏi thăm giúp ba. Những chuyện khác, những chuyện khác con muốn làm thế nào cũng được.”
Yến Trình nói vâng.
Kết thúc câu chuyện, hai ba con không nói được mấy câu, chỉ thăm hỏi đơn giản hàn huyên qua loa. Yến Trình cầm máy truyền tin ngẩn người, không nhớ ra được mình vừa mới nói gì.
*
Hoạt động trao tiền thưởng được tổ chức vào buổi trưa ngày kia, địa chỉ ở tầng sáu khách sạn lớn Liên bang quốc tế. Yến Trình nói thời gian và địa điểm cho Tiêu Tấn biết, chuẩn bị trước mấy tiếng, nhân viên liên hệ với cậu, nói phái xe đón cậu đi.
Hoạt động lần này mời năm mươi người đứng đầu trong cuộc thi video cùng với không ít đại diện thương hiệu, nhà tài trợ hoạt động, xem như là hội offline của streamer và nhà đầu tư.
Yến Trình hiểu đại khái câu chuyện đằng sau, vốn đến khách sạn chỉ muốn im lặng lĩnh xong tiền thưởng là đi, nào ngờ không ít người bưng rượu tìm tới cậu, thái độ vô cùng nhiệt tình.
Người mết giao làm bạn nối đuôi nhau đến, dù Yến Trình không nhạy bén cũng biết rõ họ muốn mượn mình để có cơ hội kết bạn với nhà họ Tiêu.
Trước khi hoạt động trao giải bắt đầu, vài người đại diện thương hiệu đã gặp Yến Trình mời hợp tác, kết hợp danh tiếng của cậu với mối quan hệ sau lưng, rất khó làm người ta bỏ qua cơ hội hợp tác với cậu.
Không ai nỡ đánh người đang cười, Yến Trình biết rõ. Ngoài ra, nội dung phúc lợi mới của streamer một triệu cũng được người phụ trách website nói lại trong buổi hoạt động lần này.
Yến Trình là streamer mới lên cấp, lần này thu hoạch khá nhiều trong hoạt động offline, năm giờ chiều nghi thức trao giải mới kết thúc. Cậu cầm hai triệu(*) tiền thưởng vẫn nóng hổi, tìm ngân hàng gần đó chia khoản tiền lớn nhất trong đời mình thành ba phần.
(Hơn 7 tỉ VND)
Sáu trăm nghìn trong đó cậu chuyển vào tài khoản cá nhân của ba Yến, sáu trăm nghìn khác cậu giữ trong thẻ của mình để tiết kiệm một khoản, lại mua đồ cho Tiêu Tấn, chắc thuộc về… tài sản hôn nhân tương lai của hai người. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Sau đó số tiền thừa còn lại cậu gửi vào tấm thẻ mà người nhà họ Tiêu cho mình, coi như là tấm lòng cho các ông bà đáng yêu.
Ai tốt với Yến Trình cậu đều nhớ kỹ, cậu ra ngân hàng chuyển cho Tiền Tiểu Chu 52000(*) tiền lì xì. Tiền Tiểu Chu nhận được tiền lì xì lập tức gửi vài dấu chấm than, Yến Trình khẽ cười, giương mắt nhìn trời, thở dài.
(Hơn 180 triệu VND)
Dường như tất cả rất đơn giản, nhưng lại không đơn giản như vậy.
Gần sáu giờ trời tối tăm nổi sương mù, tầm nhìn mặt đường rất ngắn, đèn đường đã tự động cảm ứng được sắc trời thay đổi nối nhau sáng lên.
Cậu ngồi xổm trên đất, tuyết trắng lóa bỗng nhiên rơi trên bả vai.
Tuyết rơi rồi.
Yến Trình nhìn bông tuyết thất thần, lúc này chắc Tiêu Tấn chưa ra khỏi phòng hoặc là ra ngoài họp, hoặc có khả năng đi chỗ khác rồi.
Cậu nhắn tin cho Tiêu Tấn.
Không muốn hắn làm gì, có điều trải qua ngày này, làm xong chuyện của mình rồi, cậu rất nhớ hắn.
Yến Trình ngồi xổm trên đất không nhúc nhích, lúc Tiêu Tấn đến chỉ thấy cậu bé người tuyết ngồi xổm ở ven đường.
Hắn xuống xe, không kéo Yến Trình dậy ngay, quỳ một đầu gối ngồi xổm trước mặt cậu, lau bông tuyết nhỏ vụn trên mi mắt cậu.
Yến Trình chớp mắt, cười ha ha: “Mới nghĩ đến anh, anh đã đến rồi.”
“Tiêu Tấn, anh có phép thuật không?”
“Em không bảo anh đến.”
“Lẽ nào anh là Pháp sư hả, em muốn gì được nấy?”
Yến Trình đã biến thành cậu bé người tuyết, miệng còn lẩm bẩm lải nhải.
Hoa tuyết bay lả tả.
Đối với Tiêu Tấn, câu nói “em nhớ anh” thế này chẳng khác nào Yến Trình hy vọng hắn đến đây, nên hắn bảo trợ lý tiếp đón mấy nhân viên nghiên cứu khoa học hôm nay phải gặp, đi đón Yến Trình.
Yến Trình nói: “Hôm nay em kiếm được rất nhiều tiền, xếp thứ ba, được chia 4 triệu em lấy một nửa đó!”
“Lần đầu tiên kiếm nhiều tiền như vậy, em gửi cho ba một phần, báo đáp công ơn dưỡng dục của ba, mặc dù ông ấy đã không cần em như lúc mẹ em còn sống nữa. Em lại giữ một phần cho các ông bà, họ là người thân của em. Cuối cùng em để lại một phần cho em và anh, tuy rằng không kiếm được nhiều tiền, mà trong gia đình bình thường cũng coi như một món tiền nhỏ.”
Cậu kề đầu vào vai Tiêu Tấn, rầu rĩ lên tiếng: “Em vui lắm.”
Lòng bàn tay Tiêu Tấn quấn ở sau gáy Yến Trình khẽ vuốt: “Ừ.”
Yến Trình hé miệng: “Ừ là có ý gì?”
Tiêu Tấn: “Em rất vui.”
Yến Trình hừ một tiếng: “Em không bảo anh đến đón em, anh không yên lòng phải không?”
“Thế, thế em có thể cho rằng anh cũng thích em hay không?”
“Aiz, Tiêu Tấn, sao anh không yêu đương với em chứ.”
“…”
Yến Trình vẫn muốn nói tiếp, dù biến thành cậu bé người tuyết cũng phải nói.
Tiêu Tấn sợ ngồi thêm nữa cậu đông cứng, ôm cậu lên, phủi tuyết trên người cậu.
Yến Trình cụp mắt, không vui lắm.
Tiêu Tấn đặt Yến Trình vào trong xe, thâm trầm nhìn cậu.
“Anh tưởng là chúng ta đang yêu đương rồi, hóa ra Trình Trình nghĩ là chúng ta vẫn chưa bắt đầu.”