Sáng sớm Yến Trình vừa mới dậy đã nhận được thông báo ngữ âm tự động của AI. Cậu có vài đơn chuyển phát nhanh đã ký nhận, cần ra ngoài lấy về.
Nhân viên Phi Điểu video gửi cho cậu danh sách sản phẩm, đều là đồ mà bên thương hiệu hợp tác với cậu gửi đến, tận mấy thùng lớn. Đãi ngộ này so với lúc live trước kia tăng lên không chỉ một chút, thậm chí còn có hai thương hiệu dưỡng da có ý định tìm cậu quay đại diện.
Yến Trình lên mạng tìm kiếm sản phẩm dưỡng da của hai hãng này, có một hãng tầm trung thích hợp với học sinh sinh viên, giá cả hợp lý, thành phần sản phẩm cũng tương đối ôn hòa, cơ bản chú trọng giữ ẩm.
Cậu đặc biệt lưu ý sản phẩm dưỡng da này, định tự mình dùng một quãng thời gian trước rồi phản hồi sau. Nếu như thích hợp thì có thể nhận đại diện, cậu sẽ không bỏ qua cơ hội đưa tới cửa.
Sắc trời vẫn âm u như trước, hôm qua tuyết rơi, hôm nay trời không ấm lên, mặt đường tích một tầng tuyết trắng xóa, mơ hồ còn nghe thấy được tiếng xẻng xúc tuyết vang lên từ xa.
Lúc Yến Trình xuống nhà phát hiện tiểu Bạch đã được cho ăn, nó lười biếng nằm úp sấp ở trên đệm lông trong ghế salon ngủ. Yến Trình qua sờ nó một cái, quay đầu hỏi AI đang quét dọn vệ sinh.
“Tiêu Tấn cho ăn à?”
AI nói vâng, còn tri kỷ nói cho cậu biết Tiêu Tấn đã đi ra ngoài, sáu giờ hai mươi đã có xe tới đón đi.
Yến Trình lấy máy truyền tin ra, không có tin nhắn, vì vậy cậu nhắn cho Tiêu Tấn một tin.
“Nhớ ăn sáng!”
Suy nghĩ một lát, không hiểu sao cậu thêm một câu: “Em sẽ nhớ anh!”
Gửi xong hơi nóng mặt, cậu nhìn chằm chằm màn hình xem Tiêu Tấn có nhắn lại không.
Lúc này vẫn quá sớm, bảy rưỡi, có lẽ đối phương đang bận, hoặc vẫn ở trên đường không rảnh xem WeChat.
Yến Trình nghĩ vậy, không đợi được tin nhắn, muốn thu hồi tin nhắn, mà đã quá hai phút, không thu hồi được.
Cậu cất máy truyền tin đi, cảm thấy chẳng sao hết.
Mấy ngày trước còn quang minh chính đại làm trò mèo, Tiêu Tấn ngoài miệng không nói, về mặt thái độ lại ỡm ờ không trách cứ mình, dù sao Yến Trình cũng ngầm thừa nhận đối phương ái muội với mình! (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình nghĩ Tiêu Tấn mới là cao thủ ái muội, kiểu người không tỏ vẻ rõ ràng, hành vi lại phối hợp với bạn, kỳ thực mới là giỏi thả thính.
Hừ.
Yến Trình đạp lên tuyết ôm mấy thùng chuyển phát nhanh về nhà, lấy ra vài món của nhãn hàng mình ưng ý dùng thử nửa tháng, để Tiêu Tấn mấy loại, cũng chuẩn bị vài loại sản phẩm dưỡng da nam cho hắn.
Có mấy loại cậu đã dùng lâu năm, hiệu quả cũng không tệ. Yến Trình chụp mấy tấm ảnh, đăng nhập Weibo làm give away, viết xong lại chỉnh sửa một lần, thêm vào một tấm ảnh selfie. Đăng Weibo cũng phải selfie ấy mà.
Trước đây vẫn chưa chú trọng hình tượng của bản thân như vậy, hiện tại Yến Trình càng ngày càng quan tâm, sợ ảnh đăng lên có tỳ vết, không sợ dân mạng nhìn thấy, chỉ sợ bị Tiêu Tấn nhìn thấy.
Tối hôm qua trước khi ngủ cậu lướt Weibo, hoảng sợ phát hiện XJ like các bài đăng của mình, làm cho cậu đăng Weibo còn nghiêm túc hơn kiểm tra bài tập sau khi làm xong, từ câu chữ đặt câu dấu chấm câu đến filter ảnh cũng phải chọn tỉ mỉ.
Cậu đăng xong lại mở WeChat ra, Tiêu Tấn nhắn lại cho cậu. Weibo cậu follow tài khoản XJ, lập tức thấy đối phương like.
Là Yến Yến nha:… Anh không bận ạ?
Tiêu Tấn: Sắp.
Là Yến Yến nha: Vậy anh đi làm đi, em sẽ nhớ anh QAQ
Tiêu Tấn:…
Yến Trình vẫn chờ Tiêu Tấn tỏ vẻ gì đó, đối phương cho cậu chữ ừ nhẹ như mây gió, làm cho cậu quá phiền muộn, sau đó lại thấy thoải mái như cũ.
Trừ phi nói ngay mặt, không thì Tiêu Tấn vẫn nói chuyện như vậy.
Tiêu Tấn cất máy truyền tin, trợ lý ở bên cạnh chuẩn bị tư liệu không cẩn thận liếc mắt nhìn thấy nội dung tin nhắn của sếp, hắng giọng một cái, lòng nghĩ chắc bà chủ tương lai phải phiền muộn, sếp chẳng có chút tình thú gì cả.
*
Yến Trình nhận được thông báo của bệnh viện, gọi cậu đi khám lại.
Tính toán thời gian, đến lúc kiểm tra tình hình khôi phục của tuyến thể. Cậu đóng gói lại mấy thùng đồ mỹ phẩm và dưỡng da, gọi tài xế đưa đến bệnh viện.
Bác sĩ cho cậu thuốc mới, băng dính ngăn mùi cũng một túi lớn, hỏi cậu gần đây có gì khác thường hay không.
Yến Trình nghĩ: “Không có gì khác thường.”
Bác sĩ ghi chép: “Lúc thân thiết với Alpha thì sao?”
Yến Trình chớp mắt: “Tuyến thể nóng lên, hơi ngứa, nhưng trong phạm vi chịu đựng được.”
Bác sĩ ghi chép: “Không cho anh ta đánh dấu chứ?”
Yến Trình lắc đầu: “Bác sĩ, bao lâu nữa cháu mới phát tình vậy?”
Bác sĩ: “Không nói trước được, trước mắt phản ứng của cháu ở trong tình huống bình thường, đã khôi phục gần ổn. Phải luôn mang băng dính ngăn mùi, thuốc ức chế tốt nhất cũng mang theo, để ngừa sơ suất.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình nói vâng, khám xong, cậu cầm tờ giấy khám đi ra bệnh viện, thấy còn sớm, cậu định đến siêu thị mua ít đồ ăn.
Mặt đường mới quét tuyết lại bị một lớp tuyết khác bao phủ, tài xế không lái xe quá nhanh, Yến Trình ở trong xe chụp ảnh giấy khám gửi cho Tiêu Tấn, sờ cổ, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.
Tài xế bỗng nhiên dừng xe, Yến Trình tò mò nhìn một hàng xe đằng trước: “Chuyện gì thế chú?”
Trên đường xe cộ không nhiều, mà hình như đằng trước xảy ra chuyện gì đó bị chặn đường tạm thời, ai đi cũng bị ngăn lại.
Tài xế đi ra ngoài tìm hiểu một vòng, quay về nói: “Hình như đằng trước có Omega bỗng nhiên phát tình trong xe. À, phản ứng khá mãnh liệt, trên xe chỉ có một mình cậu ta, Beta qua đường giúp cậu ta liên hệ với bệnh viện và cảnh sát rồi, Alpha không dám tới gần.”
Tài xế không cảm thấy kinh ngạc, nói tiếp: “Tình huống như vậy rất nhiều, Omega một mình đi ra ngoài xảy ra chuyện bất ngờ, bên cạnh không có ai làm bạn thật sự khó nói. Cũng may mọi người phản ứng nhanh, tự động tách ra né tránh, nếu như xảy ra ở một chỗ nhỏ hẹp hoặc là trường học, người không phản ứng nhanh và thanh niên nóng máu không dễ khống chế, nhất định là loạn hơn bây giờ.”
Yến Trình gật đầu, lấy băng dính và thuốc ức chế ra để vào trong cái túi mà mình hay đeo để ngừa sự cố.
Khoảng chừng nửa tiếng sau đường lại được thông hành, Omega kia đã được xe cứu thương đưa đi, sợ hãi mà không nguy hiểm gì.
*
Yến Trình mới về nhà, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Yến Thanh.
Cậu không muốn nghe lắm, mà đối phương kiên nhẫn, gọi đến lần thứ tư, Yến Trình than thở.
“Làm sao thế?”
Yến Thanh nói: “Cậu đến bệnh viện đệ nhị thành phố một chuyến đi.”
Yến Trình: “?”
Giọng Yến Thanh nghe có vẻ uể oải: “Ba mẹ cãi nhau, ba nằm viện hai tuần nay rồi! Hôm nay ông ấy phẫu thuật, mẹ không đến, chỉ có tôi và anh Yến Minh.”
Yến Trình: “…” Mấy ngày trước ba Yến gọi điện thoại cho cậu mà không nói cho cậu biết.
Yến Trình không kịp cất túi, chỉ có thể làm phiền tài xế chưa kịp đi đưa mình đến bệnh viện đệ nhị thành phố một chuyến.
Bệnh viện đệ nhị thành phố.
Yến Trình đến phòng bệnh mà Yến Thanh cho biết, còn một tiếng chuẩn bị phẫu thuật, Yến Minh Yến Thanh ngồi trên ghế salon, cùng nhau im lặng.
Ba Yến trông vẫn bình tĩnh, nhìn thấy Yến Trình vào, vội thả tờ báo trên tay xuống, hỏi Yến Thanh: “Sao con nói cho Trình Trình thế?”
Đã mấy tháng Yến Trình chưa gặp ba Yến, gặp lại thấy ông già hơn lúc trước nhiều, tóc mai cũng nhiễm hoa râm, sắc mặt không quá tốt.
Cậu lẳng lặng ngồi vào bên giường bệnh: “Ba sao vậy?”
Ba Yến nói: “Vẫn bệnh dạ dày.”
Yến Thanh nhìn Yến Trình: “Loét dạ dày, bác sĩ nói phải phẫu thuật cắt dạ dày.”
Yến Trình cau mày, trong ấn tượng của cậu sức khỏe của ba khá tốt, sao bỗng nhiên lại nghiêm trọng đến mức này?
Yến Thanh và Yến Minh rời khỏi phòng bệnh, cho Yến Trình và ba Yến nói chuyện.
Trong số bốn người nhà họ Yến chỉ có Lưu Cần Nhã mỗi ngày cằn nhằn với ba Yến, chỉ toàn chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi.
Yến Thanh được nuông chiều từ bé, không có việc gì thì ra ngoài hẹn hò với bạn trai, Yến Minh bận làm việc, cơ bản rất ít giao lưu với ba Yến. Lần này hai người lớn cãi nhau, ba Yến phải phẫu thuật, Lưu Cần Nhã không đến, họ và ba Yến cũng không biết nói gì, đành gọi Yến Trình đến. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình hỏi tình trạng bệnh của ba Yến, nói chuyện phiếm.
Ba Yến chợt nói: “Sao con chuyển tiền cho ba? Nhà không thiếu tiền dùng.”
Yến Trình gật đầu: “Cho nên con chỉ chuyển cho ba, con không quan tâm dì.”
Nói thì nói thế, mà khi Yến Trình ra ngoài, Yến Thanh mới nói viện phí lần này chưa trả.
Yến Trình: “…”
Yến Thanh hơi xấu hổ: “Tiền trong tay mẹ, bà ấy không đưa tiền.”
Yến Thanh vẫn đang đi học, tuy rằng trong nhà không thiếu tiền cho anh ta dùng, nhưng tiền tiêu vặt mỗi tháng có hạn, bảo anh ta vay Tô Tử Du thì không mở miệng được. Yến Minh mới đi làm chưa lâu, tiệc xã giao gì đó vẫn cần dùng tiền, Lưu Cần Nhã không đưa tiền, họ thật sự không đào đâu ra số tiền như thế.
Yến Trình không còn lời nào để nói, cảm thấy cái nhà này trở thành như vậy, cậu cảm thấy khổ sở thay ba mình, lại cũng không thể làm gì.
Yến Trình nộp hết viện phí, tiền tiết kiệm lại bớt đi. Số tiền kia là của cậu và Tiêu Tấn, sau này phải càng thêm nỗ lực kiếm tiền lại mới được.
Chuyện nhà họ Yến thì cậu không nói cho Tiêu Tấn biết, tự mình xử lý, chờ ba Yến phẫu thuật xong, cậu lại nói chuyện với bác sĩ một lát, ghi nhớ hết những gì phải chú ý.
Hai anh em nhà họ Yến thấy Yến Trình xử lý đâu vào đấy, cảm giác không bằng này khó miêu tả thành lời.
Gần chạng vạng Yến Trình mới đi, ba Yến tỉnh lại chờ Yến Thanh Yến Minh đi, gọi điện thoại cho Lưu Cần Nhã.
Giọng điệu của Lưu Cần Nhã không tốt: “Không phải ông mới phẫu thuật xong à?”
Ba Yến: “Phẫu thuật thuận lợi, cô có thể chuyển tiền vào tài khoản của tôi không?”
Giọng Lưu Cần Nhã cao vút lên: “Ông vừa bị ốm là bỏ tiền ra, sau này dưỡng bệnh còn phải tốn tiền, bây giờ đòi tiền làm gì?”
Ba Yến nói: “Viện phí của tôi là Yến Trình nộp, con còn nhỏ, đang đi học, số tiền kia phải trả lại nó.”
Cùng với sáu trăm nghìn mà Yến Trình chuyển, ba Yến muốn trả lại hết cho Yến Trình. Sau này ông không làm việc được nữa, đến sáu mươi, bảy mươi tuổi không kiếm được tiền nữa mới nhận tiền của con, hiện tại chưa tới mức đó, ba Yến cũng không muốn nhận tiền của Yến Trình.
Lưu Cần Nhã: “Tôi không đồng ý!”
Hiếm khi ba Yến nghiêm khắc: “Cần Nhã, những chuyện khác tôi có thể theo cô, số tiền đó nhất định phải trả cho Yến Trình.”
Lưu Cần Nhã tức giận cúp máy, ba Yến nhìn bức tường trắng như tuyết, khó chịu vô cùng.
*
Sau khi Yến Trình về đến nhà mới biết tài xế đã nói chuyện cậu đến bệnh viện cho Tiêu Tấn biết. Tiêu Tấn chuẩn bị đi đón cậu, hai người chạm mặt ở hành lang, hắn mở miệng: “Trình Trình.”
Yến Trình chủ động ôm lấy eo Tiêu Tấn.
Buổi tối tâm trạng của Yến Trình vẫn không tốt, live nửa tiếng đã off, người xem cũng phải vào bình luận hỏi xem có phải cậu không vui hay không.
Yến Trình không vào phòng sách tìm Tiêu Tấn, cậu nằm lên giường từ sớm, lúc sắp ngủ mùi rượu Absinthe nhàn nhạt bay vào trong phòng. Yến Trình nhìn cửa phòng bị Tiêu Tấn đẩy ra, mùi thơm làm cho cậu rục rà rục rịch.
Tiêu Tấn đặt cốc sữa trong tay xuống, Yến Trình mờ mịt nhìn hắn, không biết có chuyện gì. Từ trước đến giờ hắn cài cúc quần áo đến là nghiêm chỉnh, tối nay lại không mặc quần áo đàng hoàng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cổ áo ngủ xanh đen hơi mở rộng, liếc qua là có thể nhìn thấy chỗ lúc ẩn lúc hiện.
Yến Trình nhìn thêm mấy lần, uống cạn cốc sữa.
Tiêu Tấn vẫn chưa đi, Yến Trình hỏi: “Anh sao thế?”
Tiêu Tấn: “Bồi dưỡng tình cảm một lát.”
Yến Trình ngờ vực: “Sao anh bồi dưỡng tình cảm mà không mặc quần áo đàng hoàng thế?”
Tiêu Tấn bị vạch trần không hoang mang chút nào.
Tối nay Yến Trình quay về không vui, Tiêu Tấn chỉ muốn cho cậu vui vẻ lên chút. Bên ba Yến hắn tự liên lạc được với mấy chuyên gia, sau này chữa trị sẽ dùng thuốc tốt nhất.
Hắn không nói cho Yến Trình biết, sợ làm lòng cậu thêm gánh nặng.
Vì vậy hắn lại cởi thêm cúc nữa, Yến Trình: “?”
Tiêu Tấn nghĩ thầm dùng một chút nam sắc của mình làm cho cậu vui vẻ lên cũng được, mấy ngày trước cậu sờ cũng không dám sờ quá.
Mắt Yến Trình sáng lên, quả nhiên bị Tiêu Tấn quyến rũ.
Cậu vẫn không hiểu Tiêu Tấn muốn làm gì.
Tiêu Tấn nói: “Không muốn nhìn à?”
Yến Trình ngẩn ra: “A… nhìn, nhìn cái gì?”
Giả vờ không hiểu.
Trước đó cậu nhìn rồi, trong phòng tắm hơi nước mờ ảo, cũng nhìn được chút, tim đã vọt lên tận cổ.
Tiêu Tấn: “Nhìn một cái đi, rất đẹp.”
Yến Trình hoang mang, cũng rất sướng.
Tiêu Tấn muốn cởi quần áo cho cậu xem…
Ánh mắt của cậu di chuyển từng tấc từng tấc, chưa xem được bao nhiêu, Tiêu Tấn đã bảo cậu muốn nhìn chỗ nào thì cởi chỗ đó.
Chuyện này…
Lưỡng lự vài giây ngắn ngủi.
Yến Trình không phải Liễu Hạ Huệ, thò tay.
Cậu ngồi ở cuối giường bịt mũi, Tiêu Tấn bị nhìn vẫn bình tĩnh thản nhiên, đây chính là sức mạnh của chủ nghĩa tư bản hả!
Mắt Yến Trình thẳng tắp, đúng là rất có tư bản!
Không chỉ vui xíu xiu.
Nhìn xong còn muốn làm.
Cảm xúc này làm Yến Trình hưng phấn, pheromone bay loạn trong phòng, nồng nặc nhiệt liệt như chất kích thích.
Cậu chậm rì rì dịch đến tay Tiêu Tấn.
“Đáp lễ lại, anh, anh muốn nhìn em không?”
Yến Trình nói xong hơi run, nhìn nhau xấu hổ lắm!
Nhưng Tiêu Tấn vẫn bình tĩnh, cậu cũng không thể bạc đãi đối phương.
“… Tiêu Tấn, anh nhìn không?”
Yến Trình như một quả trứng gà bóc vỏ trắng nõn, Tiêu Tấn gật đầu: “Nhìn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đến rồi, chuyện 18+!