Omega Gả Vào Nhà Giàu - Chương 69: Alpha kiềm chế lễ nghĩa cũng biết chơi lưu manh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


Omega Gả Vào Nhà Giàu


Chương 69: Alpha kiềm chế lễ nghĩa cũng biết chơi lưu manh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Môi chưa tách ra, ngón tay ở gáy như dòng điện chạy qua, Yến Trình tê cả da đầu.

Sau một lát, cậu thở dốc, vội thấp giọng mở miệng: “Vẫn, vẫn chưa tắt live.”

Tiêu Tấn nhíu mày, nghiêng mặt, quả nhiên thấy phòng trực tiếp vẫn mở, đã không còn bình luận nữa, quản lý đến, phòng trực tiếp này tạm thời không thể tắt, đã có nhắc nhở.

Bình luận.

[ Quản lý nhắc nhở. ]

[ Đừng cảnh cáo, quản lý không mời mà tới. ]

[ Chắc là quản lý đang bối rối không biết có cần khóa live không, dù sao đại boss XJ ở ngay phòng live mà. ]

[ Nội tâm quản lý: Tui khóa cổ đông lớn, ngày mai cần làm việc nữa không? ]

[ Đừng khóa, tui vẫn muốn xem! Mời đại boss XJ tiếp tục! Người đâu, đem cá mập trợ hứng cho đại boss, mời tiếp tục!!! ]

[ Lầu trên ha ha ha ha ha ha ha ha, không dám giấu giếm, tui cũng muốn xem tiếp ~]

Yến Trình: “…”

Tiêu Tấn: “…” Hắn nhìn màn hình, nhàn nhạt nói, “Live hôm nay đến đây.” Thế là giơ tay tắt máy thu hình, thoát khỏi giao diện phát sóng trực tiếp.

Yến Trình: “…” cậu buồn cười, đánh vai Tiêu Tấn một cái, rất nhẹ, “Thế rốt cuộc là anh live stream hay là em live thế?”

Tiêu Tấn nói: “Sao mà muộn thế này rồi mà vẫn live?”

Theo thời gian thường, mười giờ Yến Trình đã offline. Live stream quá muộn ảnh hưởng đến nghỉ ngơi, Tiêu Tấn cũng không mong muốn Yến Trình vất vả đến vậy.

Yến Trình chột dạ, cậu nhân dịp Tiêu Tấn không ở nhà mới dám đánh bạo live stream muộn như này, huống hồ gần đây Tiêu Tấn không có thời gian vào phòng trực tiếp, cậu muốn live lâu một hôm, thế là cậu trả treo: “Em cũng đang tăng ca!” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nghĩ mà rất có lý, cậu cứng miệng nói: “Như anh tăng ca.”

Tiêu Tấn: “…”

Ngụy biện.

Mà Yến Trình thích, Tiêu Tấn xoa đầu cậu không chỉ trích nửa câu.

Yến Trình lau tuyết trên vai Tiêu Tấn, nói: “Bên ngoài có tuyết ạ?”

Từ sau khi nghỉ Tết Tiêu Tấn làm liên tục đến hôm nay, ngày đêm không nghỉ, hôm nay hai người mới có thời gian gặp mặt.

Dù là người sắt cũng không chịu nổi cường độ căng thẳng cơ thể và tinh thần dài tận nửa tháng như vậy. Yến Trình bước đến, nhẹ nhàng ôm eo Tiêu Tấn, trán dán vào bả vai cọ cọ.

Tiêu Tấn cầm ngón tay của cậu, ừ một tiếng.

Yến Trình: “Sao nửa đêm anh về thế, lại còn không nói cho em?”

Tiêu Tấn nhếch môi, Yến Trình cười hôn cằm Tiêu Tấn, hôn lên đôi môi như chuồn chuồn lướt nước: “Tạo niềm vui bất ngờ cho em à?”

Tiêu Tấn cụp mắt, ánh mắt thâm thúy ngưng tụ trên mặt cậu, hơi thở pheromone nhẹ nhàng vờn quanh thân Yến Trình, mang một chút hơi lạnh.

Lên nhà vội vàng, chưa làm ấm người đã hôn Yến Trình, hành vi như thằng nhóc choai choai.

Yến Trình nhìn thẳng hắn: “Anh làm gì mà nhào đến hôn em?”

Tiêu Tấn chưa đáp, hơi lui lại: “Anh đi tắm.”

Yến Trình gật đầu, đồ ngoài lạnh trong nóng, nhớ cậu mà cũng không biết nói.

Nhân lúc Tiêu Tấn đi tắm, Yến Trình mở Weibo ra, vừa nãy video live stream của cậu đã bị dân mạng đăng lên super topic của cậu, cap màn hình các kiểu, meme mới nhất còn bị dân mạng photoshop.

Cậu nhìn mà không nhịn được cười, lưu vài tấm, lát nữa chia sẻ cho Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn tắm xong vào phòng đọc sách nhận cuộc điện thoại, Yến Trình thấy hắn thật sự bận, muộn như vậy rồi còn việc phải xử lý, thế là cậu quay người xuống dưới nhà rót cốc sữa cho hắn.

Mười phút sau Tiêu Tấn nói chuyện xong, quay đầu lại thấy Yến Trình cầm cốc sữa bò, nhíu mày.

Yến Trình đưa tới trước mặt Tiêu Tấn: “Cho anh.”

Tiêu Tấn yên lặng.

“Lâu lắm rồi anh không uống cái này.”

Yến Trình bĩu môi: “Anh soi gương xem mắt của mình chưa?”

Cậu tiến đến trước mặt Tiêu Tấn, Tiêu Tấn phối hợp cậu hơi cúi đầu.

Yến Trình nói: “Có tơ máu, quầng mắt cũng thâm.” Mặc dù có kiểu đẹp trai uể oải, nhưng Yến Trình vẫn hy vọng hắn có thể ngủ một giấc thật ngon.

Tiêu Tấn mời: “Đi với anh.”

Yến Trình há miệng, đồng tử màu nâu đảo vài vòng, mỗi một cái lông mi đều đang rung động: “Đi ngủ cùng một phòng một giường ấy hả?”

Như cậu nghĩ ấy à?

Tiêu Tấn yên lặng uống hết sữa bò, khóe miệng không có chút vệt trắng.

Yến Trình nhìn chăm chú vài vòng, lúc cầm cốc đi cất, cậu đo chiều cao.

Đo xong, “!”

“Tiêu Tấn Tiêu Tấn,” Yến Trình chạy vào phòng ngủ, Tiêu Tấn vừa mới trải chăn, cậu nói, “Em cao đến một mét bảy tám rồi!”

Cậu cố ý đứng ở trước mặt Tiêu Tấn, giơ tay so chiều cao của hai người. Dù chẳng là gì so với một mét chín tư của Tiêu Tấn, cậu cao lên cũng không dễ gì.

“Anh không cao lên đấy chứ?”

Tiêu Tấn kéo cậu ngồi xuống: “Ngủ thôi.”

Lại nói: “Túi đồ ở tủ đầu giường…”

Lúc này Yến Trình mới nhớ cậu chưa kịp cất một túi bao cao su mà mình mua về.

“… Mua hơi nhiều.” Yến Trình xấu hổ, đằng nào cậu cũng ngủ với Tiêu Tấn, mua bao chỉ để chuẩn bị bất cứ tình huống nào, sau này nhất định sẽ dùng đến.

Tiêu Tấn híp mắt: “Không nhiều.”

Yến Trình: “?”

Tiêu Tấn: “Có thể dùng hết.”

“…” mặt cậu đỏ bừng, Tiêu Tấn đang ve vãn cậu.

Tiêu Tấn tắt đèn, để lại một cái đèn ngủ mờ mờ.

Trước đây Yến Trình chưa ngủ chung với Tiêu Tấn, lúc nằm xuống còn rất hồi hộp, hơi thở ấm áp kèm theo mùi pheromone bao phủ cậu, thoải mái, hơi nóng.

Yến Trình nhẹ nhàng mở miệng: “Em nắm tay anh được không ạ?”

Tiêu Tấn còn chưa lên tiếng, cậu đã nắm ngón tay của hắn, thở phào một hơi.

Ngủ cũng ngủ rồi, chân chính nằm trên một giường ngủ cùng nhau, thuần khiết vô cùng.

Mùi hoa cơm cháy va chạm lung tung trong phòng ngủ, dưới mùi rượu Absinthe, Yến Trình nóng mặt, cổ cũng dần nóng lên, cuối cùng muốn đá văng chăn, bị Tiêu Tấn kéo chặt.

“Em cựa quậy cái gì?”

Yến Trình giương mắt nhìn: “Không ngủ được.”

Cậu bỗng nhiên nghĩ đến cái túi bao kia, dựa vào tia sáng mông lung, gan to lên.

“Tiêu Tấn này, anh thích mùi gì thế?”

Lần sau cậu nhìn cho kỹ rồi mua, không cần mua nhiều như vậy, phí tiền.

Gân xanh trên trán Tiêu Tấn giật giật, vốn là lúc ngủ, trong đầu Yến Trình lại thiên mã hành không, bắt đầu nói huyên thiên. Hắn chưa từng dừng, làm sao biết thích mùi nào được, có lẽ cần dùng từng loại một.

Ý nghĩ nhoáng lên trong đầu Tiêu Tấn, Yến Trình cấp tốc phát hiện rượu Absinthe nồng lên trong không khí.

“Anh…”

Bóng tối phủ lên đỉnh đầu, ánh mắt của Tiêu Tấn nhàn nhạt: “Còn không ngủ đi thì đêm nay không ngủ.”

Yến Trình: “…”

Cậu cười cười, hơi thở nóng hầm hập phất qua mặt Tiêu Tấn.

“Bây giờ anh bị em thính dễ quá nha,” Yến Trình dùng ánh mắt lên án, “Trước đây gửi video phim hành động, gửi ảnh của em mà anh chẳng tỏ vẻ gì cả!”

Tiêu Tấn không nói gì.

Yến Trình vốn định để Tiêu Tấn nghỉ sớm một chút, thế mà hai người dập dìu, hai giờ đêm mới ngủ.

Yến Trình đã hình thành đồng hồ sinh học cố định, ngày hôm sau dậy coi như sớm, bên cạnh đã không thấy bóng dáng của Tiêu Tấn.

Cậu nghe thấy phòng tắm mơ hồ vọng ra tiếng nước chảy, người ở trong tắm rửa.

Một người đàn ông sáng sớm đi tắm có nghĩa gì, không cần nói cũng biết.

Cậu cũng có tinh thần lắm, hi hi.

*

Hai ngày nay Tiêu Tấn không ra ngoài, hai người cùng ăn bữa sáng, trong lúc đó Yến Trình nhận cuộc gọi của ba Yến, nói chuyện ba ly hôn mua nhà mới cho Tiêu Tấn nghe.

Yến Trình nói: “Em không trách ba em, thật ra ông ấy rất sợ cô đơn, kết cục với dì như thế em không đoán trước được, nhưng em cũng không muốn can thiệp vào sự lựa chọn của ông ấy.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Yến Trình lại nói: “Sau này lễ Tết có thể em đến nhà ba ăn cơm.” Đương nhiên không đề cập đến chuyện đưa Tiêu Tấn theo.

Một là Tiêu Tấn bận rộn không có thời gian chính xác, hai là lo việc lúc trước nhà mình làm khiến Tiêu Tấn không thích.

Tiêu Tấn ừ một tiếng.

Yến Trình ăn xong, nhân lúc tiêu cơm gửi meme hôm qua của họ cho Tiêu Tấn xem, Tiêu Tấn chưa tỏ vẻ gì, cậu đã cười nghiêng ngả.

Tiêu Tấn bỗng nhiên chỉ vào video trên Weibo của cậu: “Sao em đăng nhiều thế?”

Yến Trình chưa phản ứng kịp, nghi ngờ nhìn Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn cảm thấy nói tại sao chụp nhiều đàn ông như thế nghe ngu xuẩn, vì thế im miệng không nói tiếp.

Yến Trình đoán mấy phút, mới đại khái đoán ra chắc Tiêu Tấn đang ghen.

Cậu giải thích: “Em, em đăng Weibo kinh doanh mà, ngày đó tham gia hoạt động thuận tiện quay video.”

“Tiêu Tấn à, em hợp lý hoài nghi anh đang ghen được không?”

Tiêu Tấn: “…”

Yến Trình muốn cười mà không cười nổi: “Em có thích họ đâu.”

Cậu nói: “Nhưng việc của em phải làm thế, sau này sẽ hợp tác với người khác, quay video, cùng live stream không thể thiếu.”

Tiêu Tấn: “Có thể chụp anh.”

Yến Trình khiếp sợ.

“Chụp anh để kinh doanh?” Là ý mà cậu hiểu hả.

Tiêu Tấn gật đầu, mặt không thay đổi biểu cảm.

Yến Trình có chút hồn vía lên mây, sau đó mở miệng: “Thế thì bị nghi là phát cơm chó mà?”

Tiêu Tấn ngồi trên ghế salon, không tỏ rõ ý kiến.

Yến Trình tìm mấy video tình nhân khá nổi trên mạng, cậu không dám để cho Tiêu Tấn lộ mặt, mà video vô cùng ngốc nghếch, cậu cứ cảm thấy không hợp với khí chất của Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn phối hợp với Yến Trình quay cái video mà hắn không hiểu, cậu dùng mấy phút xử lý hậu kỳ, đăng lên Weibo, nhanh chóng có vô vàn bình luận đến ăn cơm chó của dân mạng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Yêu đương là một chuyện, show ân ái lại là một chuyện khác. Cậu làm như vậy có thể bị thiên lôi đánh đó.

Yến Trình ôm máy truyền tin cười khúc khích, Tiêu Tấn thấy cậu chỉ lo xem màn hình không nhìn mình, cầm máy truyền tin.

Yến Trình: “?”

Yến Trình vươn tay cướp máy truyền tin, Tiêu Tấn liếc mắt, cậu nhào lên người hắn mới phát hiện ra có chỗ nào bất thường.

Chẳng trách Tiêu Tấn là lạ.

Yến Trình đặt tay lên trán Tiêu Tấn: “Anh sốt rồi.”

Từ trước đến nay Tiêu Tấn quan tâm đến sức khỏe của bản thân, làm việc cường độ cao cần có sức khỏe và tinh thần tốt hơn người khác rất nhiều, hắn đã không rõ mình có bao nhiêu năm chưa bệnh.

Yến Trình thuật lại: “Anh bị ốm rồi.”

Thấy Tiêu Tấn tỏ vẻ không tin mình lại bị bệnh, Yến Trình không trêu chọc nữa, dựng ngón tay lên lắc lắc trước mặt Tiêu Tấn.

“Đây là mấy?”

Tiêu Tấn: “…”

Yến Trình thấy hắn không đáp, sờ cái trán có xu thế sốt cao, gấp đến độ miệng thiếu chút nữa cắn lưỡi.

“Nóng lắm.”

Giọng điệu của Tiêu Tấn thong dong: “Anh không sao.”

Thấy Yến Trình gấp gáp đỏ cả khóe mắt cũng làm cho hắn có chút động lòng, cơ thể nóng ran, đầu óc cũng mơ màng.

Thậm chí Yến Trình còn ngửi được pheromone, Tiêu Tấn không phải là người ban ngày cũng tùy tiện tỏa pheromone, lúc nồng lúc nhạt, hơi hỗn loạn.

Tiêu Tấn đặt ngón tay lên khóe mắt đỏ lên của Yến Trình, bóp bóp: “Anh không ốm, không tin chúng ta thử xem anh thích mùi nào.”

Yến Trình: “…”

Tiêu Tấn bị sốt choáng váng rồi!

Hóa ra Tiêu Tấn bị ốm, Alpha kiềm chế lễ nghĩa cũng biết chơi lưu manh!

Sốt còn muốn thử bao cao su, chậc!

Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Tấn: Tôi là tôi, Tiêu Tấn khác biệt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN