Yến Trình ổn định vượt qua kỳ phát tình, xác định cuối tuần xuất viện. Ở thêm thì bác sĩ cũng không vui vì chiếm dụng tài nguyên chữa bệnh, phòng bệnh lại còn rất khan hiếm.
Kiểm tra lần cuối trước khi xuất viện, bác sĩ thấy sắc mặt Yến Trình như hoa đào, đuôi mắt ẩm ướt, môi hồng răng trắng, cộng thêm chỗ bị che ở gáy, dùng chân cũng đoán ra được là có chuyện gì.
Yến Trình xấu hổ, bác sĩ thì không thấy kinh ngạc.
Dù sao trong lúc mỗi Omega phát tình nằm viện, ai mà không bị Alpha của mình điên cuồng đánh dấu chứ. Nếu Alpha không mất lý trí với Omega phát tình mới không bình thường.
Bác sĩ rồng bay phượng múa ghi chép xong, vung tay lên, bảo cậu yên tâm xuất viện, cuối cùng còn không quên dặn cậu một câu: “Chú thấy cháu vẫn trẻ, còn là học sinh, nhớ bảo người ta thực hiện biện pháp tránh thai. Cho dù tỉ lệ Omega thụ thai thấp, mà cháu còn trẻ thì nên ngừa lỡ như, có thai mà không nỡ phá sẽ làm lỡ rất nhiều kế hoạch học tập và công việc của cháu.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Chẳng trách bác sĩ căn dặn kỹ việc này, hiện thực ở trước mắt, Omega phát tình quả thực thả gông xiềng của Alpha ra.
Cộng thêm là chuyện này càng sờ càng ham, càng làm càng nghiện, thanh niên lại không biết tiết chế, ỷ vào sức khỏe tốt tinh lực dồi dào, làm bao lâu cũng có.
Sau một quãng thời gian, làm không cẩn thận là biến một người thành hai người luôn.
Bác sĩ là người từng trải nên hết lòng quan tâm chăm sóc. Yến Trình cầm đơn thuốc của bác sĩ rời đi với gương mặt đỏ như sắp bốc khói, lấy được thuốc rồi mới vào phòng bệnh đem hành lý đã thu dọn xuống.
Xe đỗ dưới tầng bệnh viện, ngày hôm nay Tiêu Tấn vốn muốn đón cậu về mà có việc bị gọi đi, buổi chiều mới có thời gian đến.
Yến Trình cũng không có ý kiến gì, cậu chiếm gần mười ngày của Tiêu Tấn, hắn bận thì để hắn bận, thời gian mười ngày đủ cho cậu “ăn uống no đủ” rồi.
Ngồi vào trong xe, WeChat của Yến Trình luôn có thông báo tin nhắn mới, cậu vội mở ra lướt xem.
Đầu tiên là các ông bà già nhà họ Tiêu thân thiết thăm hỏi cậu, dặn dò cậu chú ý sức khỏe trong group chat, sau đó là nhắn tin riêng.
Như là “Trình Trình à, bao giờ về thế? Có người đem nguyên liệu nấu ăn bằng máy bay đến nhà rồi, ông muốn bảo cô giúp việc nấu canh cho con, mấy hôm nay con vất vả, nên bồi bổ sức khỏe.”
“Trình Trình hôm nay xuất viện à? Hôm nay bà gửi mấy hộp táo đỏ cho con, táo này ăn ngon lắm, thịt nhiều hạt nhỏ mà không ngán, nhiều dinh dưỡng, ăn bổ huyết đó ~ con có tiện mua gan lợn cẩu kỷ không, không tiện thì hôm nay bà bảo quản gia gửi qua cho con, ăn nhiều chút bồi bổ thân thể ~ “
Yến Trình:…
Người biết đều đã biết cậu bởi vì phát tình nên nằm viện bị Tiêu Tấn đánh dấu, người không biết còn tưởng cậu mới vừa sinh con xong đang ở cữ cần bổ máu.
Không riêng gì người nhà họ Tiêu, đến cả Tiền Tiểu Chu cũng nhảy vào, gửi cho cậu một đống chuyển phát nhanh kỳ quái.
Yến Trình dở khóc dở cười.
Cậu mở Weibo ra, fan và dân mạng thăm hỏi trong tin nhắn riêng.
Dân mạng có ID quen thuộc hỏi cậu tại sao không live, có phải là xảy ra chuyện gì không, sau đó hai ngày trước lại nhắn bảo cậu nghỉ ngơi thật tốt, không vội vã live stream.
Xem bình luận mới mục bình luận, có người gửi link thông tin giao thông một tuần trước.
Yến Trình ấn vào xem, đúng là tin tức ngày đó tài xế đỗ xe ở ven đường gây nên ùn tắc giao thông.
Fan thuận theo manh mối đoán được cậu bởi vì phát tình bị đưa vào bệnh viện, sau đó mới không nói câu nào bỏ live đến mười ngày.
Nhìn fan và dân mạng từ thúc giục đến dặn dò cậu chăm sóc sức khỏe chờ cậu quay về live như mẹ già, nhất thời nghẹn lời.
Mọi người đều biết mình phát tình…
Yến Trình mới quay lại biệt thự, chưa ngồi nóng chỗ, ba Yến đã gọi điện thoại.
“Trình Trình à, sức khỏe của con…”
Yến Trình bất đắc dĩ: “Ba đừng lo, con đã an toàn qua kỳ phát tình rồi.”
Cậu vừa sờ tiểu Bạch vừa nói sơ qua tình huống của mình với ba Yến, cậu rất tốt, cậu không sao, đồng thời khéo léo từ chối đề nghị đến chăm sóc mình của ông, tỏ vẻ sức khỏe mình khôi phục rất tốt, cũng không yếu đuối mong manh, sau đó cúp điện thoại, dở khóc dở cười với con mèo lông xù mập mạp.
Yến Trình lầm bầm lầu bầu: “Phát tình đánh dấu loáng cái là xong, sao mọi người làm như lâm đại địch vậy…”
AI đã quét tước trong ngoài biệt thự trước khi cậu trở về, Yến Trình cất hành lý, lật qua lật lại lịch ngày. Mấy ngày nữa là ngày khai giảng, kỳ nghỉ này đã xảy ra quá nhiều chuyện, cậu hoảng hốt đến độ thiếu chút nữa quên mình chỉ là học sinh bình thường.
Xem ra còn phải đặt trọng tâm về lớp học, hoàn thành việc học mới được.
Yến Trình tính sơ qua tháng này còn thiếu nhiều giờ live nên cậu định dùng những ngày nghỉ còn lại để live, chờ sau khi tựu trường lại lên kế hoạch sau. Cũng không thể bỏ live mấy ngày rồi lại điên cuồng live, lâu dài sẽ ảnh hưởng đến việc học và việc live của cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình ngủ trưa nửa tiếng, sau khi dậy live hai tiếng, nằm viện mấy ngày tóc tai đã dài hơn nhiều, cũng chưa kịp quản lý hình tượng, hôm nay live coi như đổi mới hình tượng, dân mạng khen cậu thẳng thắn.
[ Không hổ là đàn ông được thoải mái, Yến Yến giờ lôi thôi lếch thếch mà tui cũng cảm thấy nhan sắc tăng lên độ. ]
[ Tui cũng phát hiện, trước đây streamer trông non nớt đơn thuần, khiến người ta cảm thấy thuần khiết sạch sẽ, người từng trải như tui đây có thể thưởng thức không có ý nghĩ gì, giờ thì khác rồi ~]
[ Trên thế giới nhiều Alpha như vậy, tại sao không thể cho tôi một người chứ, ghen tị. ]
Yến Trình bật cười.
Cậu live tự cắt tóc cho mình, thuận tiện nhuộm màu nâu nhạt, sau đó trang điểm biến thân thành mỹ nam sạch sẽ, dân mạng thi nhau đùa giỡn cậu.
Yến Trình mở mục gửi video lúc trước, phát hiện video của mình ở vị trí thứ bảy, bởi vì biến mất hơn mười ngày không thu hút vote, dựa vào dân mạng có thể vọt lên vị trí thứ bảy đã rất lợi hại.
Hai ngày sau là hết hạn vote, thứ tự cơ bản chỉ có như vậy. Tuy Yến Trình không lấy được vị trí top ba nhưng không có gì tiếc nuối.
Trước chạng vạng Tiêu Tấn quay về, nghe thấy tiếng động dưới nhà, Yến Trình tạm biệt dân mạng rồi vội vã tắt live.
Cậu đi chân trần xuống nhà, vừa đến cửa cầu thang đã gặp được hắn, thiếu chút nữa va phải hắn.
Tiêu Tấn đỡ lấy cậu: “Sao vội vàng hấp tấp thế.”
Tầm mắt xuống thấp, rơi vào năm ngón chân mềm mại trắng nõn trên sàn gỗ của Yến Trình.
Hành lang không trải thảm, Yến Trình cũng không đeo tất. Dù trong nhà mở máy sưởi, Tiêu Tấn vẫn không đồng ý cho cậu chân trần chạy đi chạy lại như vậy.
Hắn một tay ôm lấy cậu, Yến Trình thấy mình bị Tiêu Tấn tiện tay nhấc lên như con rối cỡ bự, đạp chân, chạm vào mặt hắn, nhẹ giọng kêu lên: “Có phải là anh lại cao lên không?”
Tiêu Tấn liếc cậu, cười nhạt: “Không cao lên.”
Cũng không biết là hắn nói mình không cao lên hay là Yến Trình không cao lên.
Tiêu Tấn dựa vào chênh lệch khắp mọi mặt về thể chất, làm gì cũng rất thuận tiện.
Yến Trình nhụt chí, cậu cảm thấy mình không nên ăn táo đỏ bổ máu dưỡng sức khỏe mà cần nhiều uống sữa tươi, lại đi tập tạ, tập cơ bụng, thu nhỏ chênh lệch với Tiêu Tấn.
Bữa tối Yến Trình lôi kéo Tiêu Tấn cùng tập, AI phụ trách chơi với mèo trong phòng mèo. Dù chỉ là robot thông minh cao cấp nhưng kinh nghiệm về tình ái của loài người bằng 0, nhưng chương trình nói cho nó biết không thể làm bóng đèn điện lúc chủ nhân ân ái, nên đi còn phải lảng tránh.
Yến Trình thích ăn thử lúc gọt hoa quả, lại cho Tiêu Tấn một miếng.
“Mấy ngày nữa là em đi học rồi, không biết lúc đó trời có đẹp không, trời mưa cũng đừng bảo tài xế đưa em đi, con nhà chú ấy mới vào học, người lớn đưa đón an toàn thuận tiện hơn.”
Tiêu Tấn sờ tóc của cậu: “Ừm.”
Yến Trình bật cười: “Anh không có ý kiến à?”
Tiêu Tấn nói: “Anh trông giống người không có tình người vậy à?”
Tài xế đã lái xe cho nhà họ Tiêu mười mấy năm, chờ mấy năm mới có một đứa con, trước đây còn tặng cho Tiêu Tấn quả trứng đỏ.
Tiêu Tấn cũng không phải là thiết diện vô tư, ngược lại hắn thưởng phạt rõ ràng, một số thời điểm còn rất hiểu tình người, ngoại trừ dùng thực lực làm cấp dưới, đối thủ nể phục, hắn ngồi ở vị trí này được nhiều người ủng hộ lâu dài như vậy, nhân cách cũng hơn hẳn người thường.
Yến Trình nghe như hiểu mà không hiểu, đưa chân ngoắc ngoắc cẳng chân Tiêu Tấn, sau đó vùi đầu chuẩn bị bữa tối.
Quả nhiên ngày khai giảng trời mưa, một cơn mưa cuối cùng cuối mùa xuân đầu mùa hè, lượng nước mưa lớn từ buổi sáng, trời âm u mờ mịt, mùi cỏ mới trồng hòa lẫn mùi bùn đất phả vào mặt.
Vườn hoa ngoài biệt thự cỏ xanh như tấm đệm, nước mưa tưới ướt cả vườn đều tung bay mùi hoa cỏ phơi phới.
Yến Trình phải về trường học, định ra ngoài đón xe. Cậu đeo giày, đầu vừa ngẩng đã thấy Tiêu Tấn vốn đang ở phòng làm việc mở họp video đi đến trước mặt bảo cậu mang theo ô, vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo cho cậu.
Yến Trình mặc cho Tiêu Tấn sửa lại cổ áo, ra ngoài cửa mở ô, xuyên qua hành lang uốn khúc cẩn thận che trên đầu hắn.
Hai người vào gara, Yến Trình lắc lắc ô, một tiếng sét làm cho cậu vội vàng chui vào xe: “Hôm nay mưa to quá.”
Tiêu Tấn đưa giấy cho cậu, cậu không lau, đầu tiên là lau sạch vai hơi ướt nhẹp của hắn.
“Buổi họp của anh thì sao? Tự em ra ngoài đón xe cũng tiện, không cần đưa em đi đâu.”
Ánh mắt của Tiêu Tấn như thể đang nói “Em đang nói gì vậy?”, hắn kinh ngạc mở to hai mắt, muốn xác nhận lại một lần, nhưng đây cũng chỉ là biểu cảm thoáng qua, Yến Trình nghi ngờ mình nhìn lầm rồi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Gần đây biểu cảm của Tiêu Tấn càng ngày càng phong phú, không chỉ biết cười, có lúc bị ép hít drama với Yến Trình trước khi ngủ, nghe cậu kể drama cũng sẽ lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Yến Trình cảm thấy chơi vui, hận không thể làm thêm một vài việc làm Tiêu Tấn lộ ra biểu cảm phong phú khó đoán.
Lái xe đến cửa sân trường, mưa bụi mờ mịt gần như che khuất ngoài cửa sổ.
Yến Trình nhìn học sinh qua lại xung quanh: “Em vào trước, anh họp cho xong đi, có việc em sẽ nhắn WeChat. Ngày mưa giao thông không tốt, buổi chiều cũng đừng lái xe đến đón em nữa nha.”
Yến Trình quay người muốn đi, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời.
Cậu mặc quần áo sinh viên thanh xuân phơi phới, rất khác với kiểu người thành công chín chắn như Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn rất thích Yến Trình thế này.
“Làm sao?”
Yến Trình chỉ vào miệng, Tiêu Tấn ôm gáy cậu.
Mưa to cuối mùa xuân đập vào cửa sổ, Yến Trình và Tiêu Tấn ngồi trong xe trao đổi một nụ hôn môi lưỡi triền miên.
Cậu ngồi trong ngực Tiêu Tấn, ánh mắt mờ mịt, nóng rực, si mê.
Có mùi cỏ xanh ngày mưa hòa lẫn với pheromone nhàn nhạt.
Tiêu Tấn bóp bóp gáy cậu, tai Yến Trình nhiệt bốc hỏa, cậu gọi một câu “Chồng ơi.”
Nhân lúc Tiêu Tấn thất thần, Yến Trình chạy ra ngoài xe, ánh mắt ngậm nước: “Em đi học đây.”
Lại dùng khẩu hình không hề có một tiếng động nói hai chữ thật dài.
“Chồng —— ơi —— “
Tiêu Tấn ngồi trong xe, sau khi lấy lại tinh thần khóe miệng không thể kìm nổi mà cong lên.
Gọi rất dễ nghe.