Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm - Chương 25: 25: Tín Vật Đính Ước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm


Chương 25: 25: Tín Vật Đính Ước


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi tan học tiết học buổi tối, cảnh tượng ngoài cổng trường Nhất Trung rất khác các trường công lập.

Bởi vì hơn phân nửa gia đình học sinh đều có bối cảnh, siêu xe dừng bên đường nhiều không kể xiết.

Đèn xe chói lọi chiếu thẳng đến bồn hoa ở cổng trường và bảng hiệu, cũng chiếu vào mặt và người học sinh.
Lạc Uẩn và Tô Nùng đi cùng nhau, mới ra đến cổng đã bị chói đến mức không mở nổi mắt, Lạc Uẩn giơ tay che đi một nửa.

“Bọn họ chiếu sáng như vậy là để phòng con mình không tìm thấy à?” Tô Nùng yên lặng chửi thầm.

Lạc Uẩn thoải mái cười: “Chắc là do chiếu sáng đường trong đêm cho con cái?”
Tô Nùng hết cách: “Cậu rộng lượng thật đấy.”
Hai người nói chuyện phiếm bên đường, đột nhiên Tô Nùng chỉ vào một chiếc xe hơi màu đen, nói: “Kia là xe nhà Phong Dã.”
Theo hướng ngón tay Tô Nùng chỉ, Lạc Uẩn tò mò nhìn qua.

Đó là một chiếc xe toàn thân đen nhánh, đường cong sắc bén.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, thân xe bằng kim loại sạch sẽ, khí phách đầu xe trầm ổn cho người ta cảm giác vô cùng áp bách.

Khác với những chiếc xe mở đèn để trước, chiếc này không mở đèn, chỉ yên lặng đậu ven đường, ưu nhã lại quý khí.

Đối với hành vi “điệu thấp” như vậy, Lạc Uẩn vô thức tăng độ hảo cảm với chủ nhân chiếc xe.

*Khiêm tốn.

Cậu không hiểu về xe lắm, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra được chiếc xe này rất có quý khí.

“Sao cậu biết là nhà Phong Dã?” Lạc Uẩn tùy ý hỏi.

Tô Nùng: “Nhìn biển số xe á, thật sự là vô cùng khoa trương.”
Lạc Uẩn liếc mắt, con số vô cùng may mắn, thuận miệng.

Kiểu biển số này không có chút bối cảnh căn bản là không có được.
Cậu nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Lăng Ý Tuyết mỉm cười, vẫy tay với hai người: “Bạn học, buổi tối tốt lành.”
Lạc Uẩn hơi kinh ngạc, lễ phép tiến lên trước một bước, cúi đầu thưa: “Bác sĩ Lăng, buổi tối tốt lành.”
Lăng Ý Tuyết: “Mấy ngày nay có chỗ nào không thoải mái không?”
Lạc Uẩn lắc đầu: “Cảm ơn bác sĩ quan tâm, tạm thời không có ạ.”
Lăng Ý Tuyết: “Vậy là tốt rồi, Tiểu Dã không đi ra cùng hai người hả?”
Lạc Uẩn không chú ý chuyện này, Tô Nùng giải thích: “Cậu ấy đang trực nhật với Thượng Quan Nghị, chắc còn phải đợi thêm lát nữa ạ.”
Lăng Ý Tuyết hiểu ra: “Vậy à, cảm ơn bạn học, tôi lại chờ thêm chút nữa.”
Lạc Uẩn và Tô Nùng gật đầu, hai người nói nói cười cười, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
Trên vị trí điều khiển xe, một giọng nói trầm trầm mất tiếng vang lên, âm giọng có vài phần giống Phong Dã.

Tay phải nam nhân đặt trên tay lái, trên đường cong xương cổ tay sắc bén đeo một đồng có vẻ ngoài đơn giản.

Đường cong khuôn mặt người đó rất xuất sắc, mũi cao thẳng, khuôn mặt anh tuấn.

Nam nhân nghiêng đầu nhìn Lăng Ý Tuyết, một đôi mắt đen nhánh thâm sâu.

Phong Dã và người này như từ một khuôn đúc ra.

Người này là Phong Yến.

Hôm nay là sinh nhật ông nội Phong, nhân cơ hội ăn cơm cùng nhau, Phong Yến chủ động đưa ra nhiệm vụ đưa đón Lăng Ý Tuyết.

Phong Yến nhìn thẳng phía trước, dường như đang nhìn kỹ bóng dáng thiếu niên vừa rồi.

Yết hầu nhẹ trượt, Phong Yến từ từ mở miệng: “Kia là người Phong Dã thích?”
Lăng Ý Tuyết lười nhác nói: “Đúng vậy, ưu tú phải không? Con trai anh tuy là thành tích kém một chút, nhưng mà con mắt thì tốt giống anh vậy.”
“……” Phong Yến trầm mặc hai giây, nhẹ giọng nói:
“Em là đang khen con trai hay khen mình đấy?”
Lăng Ý Tuyết dựa vào ghế, lười biếng ngáp, khoé mắt lộ chút sương mù: “Khen cả hai không được à?”
Qua nửa ngày, nam nhân mới trầm giọng nói: “Được.”
Hình như cảm thấy lời này không đủ, Phong Yến suy nghĩ một chút, lại nói: “Em tốt nhất.”
Sống lưng Lăng Ý Tuyết giật mình một cái, cảm thấy mông bắt đầu đau, anh vô cùng cảnh giác mà đánh giá nam nhân này.

“Kỳ mẫn cảm lần sau của anh sắp tới rồi?”
Phong Yến: “……!Không.”
Cửa xe sau bị mở ra, Phong Dã nhìn thấy người thì gọi một tiếng ba, tùy tiện vứt cặp lên chỗ ngồi.

Lăng Ý Tuyết nói chuyện vừa chạm mặt Lạc Uẩn: “Lần trước kiến nghị con thẳng thắn, đã nói chưa?”
Chiếc xe chậm rãi khởi động.
Phong Dã nắm tóc bên dưới, chân dài lười biếng tách ra, cả người xụi lơ trên ghế: “Quên rồi, lần sau nói ạ.”
Phong Yến không chút để ý liếc hắn: “Ngồi không ra ngồi.”
Phong Dã cười ha ha hai tiếng.

Nếu là khi còn nhỏ, hắn sợ ba lớn, cứ cảm thấy quanh người ba rất lạnh.

Mà bây giờ à, hắn đã là một Alpha trưởng thành, lại không phải không có pheromone để chống lại.

Đặc biệt là biết phương diện kia của ba hình như không ổn lắm, đáy mắt đen nhánh bất giác hơi cong.

“Con đường ngàn vạn điều, an toàn điều thứ nhất.”
Đón lấy đôi mắt lạnh lùng của nam nhân, Phong Dã tiếp tục nói: “Ba, lái xe của ba đi kìa.

Kỹ thuật lái xe* kém như vậy, còn không chuyên tâm lái xe.”
*Lái xe (开车): là một từ phổ biến trên Internet, đề cập đến những câu chuyện cười màu vàng, gửi hạt giống, gửi tài nguyên, v.v.

cho mọi người:))
Lăng Ý Tuyết: “……”
Dường như bị con trai chọc ngầm – Phong Yến: “….”
***
Khi Lạc Uẩn về nhà, Lạc Vân đã làm xong bài tập viết bài văn tiếng Anh hôm qua cậu giao cho.

Nhóc con cầm sách bài tập, lê dép cotton chạy ra, triển lãm thành quả ưu tú cho anh trai nhìn.

Lạc Uẩn một bên thay giày, một bên cầm vở nhìn lướt qua.

Viết khá tốt, xem ra phương hướng luyện tập cậu đưa ra không sai.

Đề viết là thiên sứ áo trắng khiến cậu liên tưởng đến bệnh viện, không bao lâu nữa em đã phải đi nước D rồi.

Nghĩ vậy, cảm giác buồn rất nhiều, Lạc Uẩn cười một cái.

Không biết lần này đi nước D, em gái có thể luyện tập khẩu ngữ được hay không nữa.

Đường Tê ở công ty đang phải vội vàng kết thúc công việc rồi bàn giao lại, bà gọi điện về bảo cậu và em gái ăn chút thức ăn ngoài.

Cơm nước xong, Lạc Vân ngồi trong phòng anh chơi gấu bông.

Lạc Uẩn nâng má nhìn em: “Hôm nay không xem phim hoạt hình hả, không phải mình thường đều khóc lóc muốn xem à?”
Lạc Vân thay một bộ quần áo mới cho con gấu, em cắn môi, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Muốn nhìn anh nhiều một chút.”
Cứ như một hòn đá nhỏ rơi vào mặt hồ tĩnh lặng.

Hốc mắt Lạc Uẩn đột nhiên phiếm hồng.

Cậu không biết Đường Tê đã dỗ Lạc Vân như thế nào, khi tách ra một đoạn thời gian dài như thế, Lạc Vân cũng không khóc lóc ầm ĩ quá lớn, chỉ như bây giờ ngoan ngoãn mà ở cùng cậu.

Lạc Vân cầm cơ thể con gấu, quần áo mới của gấu là váy trắng có vẽ hình dâu tây.

Pheromone của con bé là vị dâu tây.

“Anh, khoảng thời gian em không ở nhà, gấu con ở với anh nhé.”
Em đặt con gấu lên đùi anh trai: “Em sẽ về nhanh thôi.”
Lạc Uẩn xoa đầu nhỏ xù xù của em gái hai cái: “Được, anh chờ em về.”
***
Tắm rửa xong ra ngoài, tóc ướt nhẹp.

Tóc Lạc Uẩn trời sinh đã màu hạt dẻ, trước kia lần đầu tiên chủ nhiệm Lý nhìn thấy cậu còn tưởng cậu nhuộm tóc.

Làm khô tóc xong, tóc mái xoã tung trên trán rũ xuống.

Gần đây tóc hơi dài nên che cả lông mi dày rậm.

Lạc Uẩn cầm kẹp tóc dâu tây trên bàn kẹp tóc mái ra sau, để lộ ra cái trán trắng tinh thanh tú.

Cậu mặc áo ngủ màu lam nhạt, mới tắm xong, cả người còn hơi ẩm ướt.

Thoáng nhìn qua nước hoa đã lâu chưa mở.

Lạc Uẩn lấy nước hoa ra phun lên cổ tay một chút.

Lạc Vân tò mò chạy tới ngửi: “Anh ơi, thơm thật đấy.”
Lạc Uẩn: “Đúng rồi, là nước hoa đó.”
Khi nói chuyện với em gái, âm điệu của cậu không tự giác mà nhẹ nhàng hơn, âm cuối “ma”* hơi nâng lên một cách tự nhiên.

*Raw cụm “là nước hoa đó” là 香水嘛.

Chữ 嘛 phát âm là “ma”.

[Theo baidu chữ 嘛 phát âm là “ma” chỉ điều hiển nhiên (chữ này còn một cách phát âm khác nghĩa khác nữa)]
Lạc Vân làm nũng bảo anh xịt cho em một chút.

Hương bạc hà nhạt cuốn theo vị tuyết lạnh băng, mùi hương mát lạnh sạch sẽ lan tràn khắp phòng.

Ngửi mùi, đôi mắt cô nhóc xoay xoay, hít một hơi thật sâu, em ngẩng mặt nói: “Là mùi của chó con.”

“……”
Lạc Uẩn hơi giật mình, suýt nữa không đóng nổi nắp lọ.

Chẳng lẽ em cậu đã nhìn thấu bản chất Phong Dã?
“Chó con ở đâu ra?” Lạc Uẩn cười hỏi.

Lạc Vân lại ngửi mùi trên cổ tay, ánh mắt xinh đẹp trong sáng: “Là mùi con chó anh nuôi ấy.”
“Trong nhà có nuôi chó đâu, chỉ nuôi Vân Vân thôi.”
Lạc Vân hừ một tiếng, lắc lắc đầu, giữ vững ý nghĩ của mình: “Rõ ràng anh từng nuôi chó!”
Lạc Uẩn: “……”
***
Cách ngày, Lạc Uẩn đến văn phòng chủ nhiệm Lý.

Lúc này chủ nhiệm Lý đang kiểm tra lại giấy kiểm điểm buổi sáng thu được.

Lần đầu vi phạm chỉ viết một nghìn chữ, học sinh chỉ chép qua loa cho xong.
Phong Dã phải viết tám nghìn chữ nên không có khả năng viết xong trong một đêm.

“Chủ nhiệm Lý.” Lạc Uẩn gõ cửa.

Chủ nhiệm Lý ngước mắt, nhàn nhạt đáp lại: “Tiểu Lạc à? Vào đi.”
Ở góc tường có vài nam sinh vi phạm nội quy đang đứng, mới bị chủ nhiệm Lý nghiêm khắc răn dạy xong, bọn họ bị chửi đến mức máu chó phun đầu.

Thấy thái độ ôn hoà của chủ nhiệm Lý như vậy, vẻ mặt bọn họ tràn đầy khiếp sợ.

Trong đó có nam sinh nói: “Tiêu chuẩn kép!”
Nhĩ tiêm* chủ nhiệm Lý nghe thấy, trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Em mà kiểm tra được hạng nhất khối, thầy cũng tiêu chuẩn kép với em, không có bản lĩnh thì câm miệng.”
*

Trong đám học sinh, cho dù là giáo viên hay lãnh đạo đều thích học sinh có thành tích tốt, đây là điều không thể nghi ngờ.

Tên nam sinh tranh luận kia đành phải ngậm miệng, dựa vào tường đứng phạt tiếp.

Trước khi tới, Lạc Uẩn đã nghĩ xong nên nói như thế nào rồi: “Chủ nhiệm Lý, tám nghìn chữ của Phong Dã có thể giảm bớt một chút không ạ? Hoặc là lập công chuộc tội gì gì đó, tháng sau nhà trường sắp mở đại hội thể thao mà.

Em còn nhớ năm ngoái Phong Dã mới thay kỷ lục của nhà trường.”
“Năm nay cậu ấy nhất định là tuyển thủ đắc lực trong đại hội thể thao, nếu cậu ấy có thể làm vẻ vang lớp, có thể giảm mức phạt không ạ?”
Đây cũng là lần đầu tiên Lạc Uẩn thương lượng với chủ nhiệm Lý về vấn đề này, cậu thấp thỏm mà đứng một bên xoắn ngón tay.

“Đại hội thể thao còn chưa bắt đầu, em đã chắc chắn bọn họ có thể lấy giải thưởng?” Đuôi lông mày chủ nhiệm Lý hơi nhướng, “Xem ra em rất có lòng tin với bọn họ.”
Lạc Uẩn: “Cũng không phải, chủ yếu là tố chất cơ thể Alpha tốt, em cảm thấy Phong Dã ở đại hội thể thao chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Chủ nhiệm Lý tự hỏi chốc lát, trầm giọng nói: “Thật ra thầy cũng cảm thấy Phong Dã sẽ làm lớp vẻ vang trong đại hội thể thao.”
Việc giảm mức phạt chẳng lẽ lại có sức hấp dẫn?
Lạc Uẩn đang muốn nói gì đó đã nghe thấy chủ nhiệm Lý nói: “Đây là việc họ nên làm thôi, đều là một thành phần trong lớp, không phải à?
Lạc Uẩn không thể phản bác: “…”
Được rồi, vậy thì chỉ còn một chiêu cuối cùng.

Cậu giúp Phong Dã nâng thành tích, lại dùng việc này coi như điều kiện giảm mức phạt.

Ví dụ như tiến bộ vài hạng, sẽ viết ít đi vài chữ.

Còn đang nghĩ.

Chủ nhiệm Lý đã đảo khách thành chủ: “Thật ra thầy cũng định tìm em nói chuyện này.”
Hôm qua thầy nghe thấy hai học sinh nói gì mà tự phụ đạo, thầy liền nảy ra ý tưởng này.

Thầy nói tiếp: “Không thì vậy nhé: Nếu trong kỳ thi kiểm tra thử giữa kỳ này, thành tích của Phong Dã và Thượng Quan Nghị có thể tăng hai trăm hạng thì không cần viết kiểm điểm nữa.

Hai người bọn họ đều phải qua được điều kiện, không thì Phong Dã vẫn phải viết kiểm điểm tám nghìn chữ như cũ.”
Chủ nhiệm Lý: “Em có thể về hỏi ý kiến bọn họ một chút.”
Tăng lên hai trăm hạng ư?
Lạc Uẩn dạ một tiếng.

Sau khi về lại lớp, cậu nói chuyện này với bọn họ.

“Tiến bộ hai năm hạng? Ha ha, coi trọng tôi quá rồi đó.

Tôi vẫn nên viết kiểm điểm thôi, ba nghìn chữ, so easy*.”
*Quá dễ
Tô Nùng cảm thấy vô cùng vô ngữ.

Lạc Uẩn: “Nhưng mà chủ nhiệm Lý nói cậu cũng phải đồng ý điều kiện này, nếu không Phong Dã vẫn phải viết tám nghìn chữ.”
Chuyện liên quan đến anh Dã, Thượng Quan Nghị chần chờ hai giây, do dự nhìn hắn.

Ánh mắt Phong Dã xoay xoay trên người vài học sinh, nói như không sao cả: “Tôi viết kiểm điểm thôi, tám nghìn chữ, lại không có quy định thời gian.

Từ từ viết là được.”
Lúc này Thượng Quan Nghị lại càng thêm kiên định thái độ không học tập: “Nhìn đi, anh tôi cũng nói viết kiểm điểm, học cái rắm.”
Lạc Uẩn hơi giật mình.
Cậu không nghĩ tới so với viết tám nghìn chữ, Phong Dã càng không muốn học.
Thật ra lấy thành tích đếm ngược toàn khối của hai người, dưới sự phụ đạo và tóm gọn bài học của cậu, tỷ lệ tăng hai trăm hạng trong kỳ thi kiểm tra giữa kỳ sau nửa tháng nữa là rất lớn.
*Qt: quy hoạch [não chưa kịp nhảy số xem nó là gì (-_-;)・・・]
“Cậu thật sự không muốn chọn học tập à, tôi tự mình phụ đạo cho cậu đó~” Hai tay Lạc Uẩn đặt trên bàn, cằm đặt trên mu bàn tay trắng nõn, đôi mắt đẹp đẽ đối điện với Phong Dã.

Cậu cũng không nhận ra cậu đã làm cho tự mình phụ đạo biến thành một điều kiện “câu dẫn”.

Bộ dáng này dừng trong mắt Phong Dã không thể nói được đáng yêu biết bao nhiêu.

Khuôn mặt thiếu niên trắng nõn, không chút tỳ vết trên mặt, dường như là dương chi bạch ngọc* có chất lượng tốt nhất, gương mặt trâng hơi hồng.
*Đây được xem là chất ngọc quý, có màu trắng tinh khiết như mỡ dê nên được gọi là ngọc dương chi.

( Dương chi bạch ngọc = ngọc dương chi trắng)

Lông mi cong dài chớp chớp không ngừng.

Vị trí của bọn họ là ở dãy sau trong lớp, trên đầu trùng hợp có treo đèn dây tóc.

Ánh sáng màu trắng chiếu xuống dưới, đôi mắt hổ phách như đựng đầy những ngôi sao nhỏ vụn.

Đơ người nhìn hai giây, ánh mắt Phong Dã khẽ nhúc nhích, từ từ dời mắt đi.

“Vẫn là viết kiểm điểm thôi, tôi không muốn học.”
***
“Chẳng lẽ thật sự là tớ xen vào việc của người khác à?” Lạc Uẩn và Tô Nùng rửa tay sạch sẽ, đi ra từ phòng vệ sinh.

Bọn họ không vào lớp ngay mà còn dựa lưng vào lan can hóng gió.

Tô Nùng cũng không hiểu rõ lắm, cậu ta còn tưởng nếu Phong Dã thích Lạc Uẩn thì nhất định sẽ không từ chối cơ hội “học bù” để ở cạnh nhau, phát triển tình cảm, mập mờ mập mờ các thứ.

Lơ đãng thoáng nhìn qua thời khoá biểu dán ở cửa, Tô Nùng chợt hiểu ra: “Tớ hiểu rồi, có khi nào là do sau khi thành tích kiểm tra giữa kỳ tiến bộ thì sẽ không thể làm bạn cùng bàn với cậu nữa, thế nên cậu ấy mới chọn viết kiểm điểm?”
Tô Nùng càng nghĩ càng cảm thấy mình đoán không sai: “Chắc chắn là thế, không nghĩ cậu ấy thích cậu nên làm thế này nha, đm!”
Bọn họ ở ngoài hành lang, nhìn xuyên qua cửa sổ có thể thấy Thượng Quan Nghị và Phong Dã đang vui đùa trong lớp.

Thấy Tô Nùng chắc chắn như thế, tư thế chắc chắn đây là cách yêu thảm của Phong Dã.

Nhĩ tiêm Lạc Uẩn hơi nhiễm hồng.

Cậu nói: “Chắc là không thể nào, không thể làm bạn cùng bàn không cần lo mà, ở cùng một lớp, không đến mức đó đâu.”
Tô Nùng: “Sao lại không đến mức đó, có một loại Alpha là trùng đế giày* đó.

Dù sao thì Thượng Quan Nghị và Phong Dã vốn đã không thích học.”
*Trùng đế giày = sinh vật đơn bào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN