Đã biết cậu chỉ đang mặc một thứ còn bảo bây giờ gọi video, nguyên nhân sau nó không nói cũng biết.
Cậu nhanh chóng thay xong quần áo.
Mùi hoa oải hương trên vải cho cậu cảm giác cực kỳ an toàn.
Cảm giác khô nóng trên mặt vẫn không giảm, điện thoại lại rung hai ba lần, Lạc Uẩn không dám nhìn thử Phong Dã lại nhắn cái gì.
Đúng thật là…gan càng ngày càng lớn…
Tuy cậu đã biết đầu Phong Dã nghĩ toàn phế liệu thôi.
Nắm lấy chăn che mình lại, Lạc Uẩn trốn ở trong để bình ổn cảm xúc thẹn thùng này. Cậu cắn môi dưới, từ từ sờ điện thoại, mở lên nhìn.
Phong Dã còn nhắn lại cho cậu vài ba cái biểu tượng chó con đáng yêu nữa.
Câu từ vẫn là: Tôi sai rồi ~ cậu đừng giận mà ~
Hai cái ký hiệu uốn sóng cong đến mức **, Lạc Uẩn cầm lòng không đặng mà nhớ đến hình ảnh Phong Dã nháo nháo dính dính nói câu này.
Sau cổ nhanh chóng nóng lên, cậu mím môi gõ chữ: [ lần sau cậu còn dám nói nữa không? ]
Đối phương như đang đợi tin nhắn của cậu, khung chat nhanh chóng hiện lên dòng chữ đang nhập….
Phong Dã: [….. Tôi không muốn gạt cậu mà]
Lạc Uẩn: “!”
Cậu trợn tròn mắt, tốc độ gõ chữ tăng lên, ngón tay trắng nõn như chỉ còn lại dư ảnh: [ không được nói câu này nữa ]
Phong Dã: [ hức, cậu ghét tôi đến vậy à? ]
Thật ra không phải thế.
Lạc Uẩn cụp mắt, gõ chữ chậm chạp, sửa đi sửa lại, cuối cùng mới gửi qua: [ không có, thì là….. ]
Sau cùng Lạc Uẩn cũng không biết phải nói gì nữa.
Thật ra cậu không có quá nhiều thứ không thích, ngay từ đầu cậu đã nghe được suy nghĩ chân thật nhất của Phong Dã.
Nhưng mà nếu nói ngoài miệng lại thử thách sự xấu hổ của người ta quá.
Nếu chỉ ôm ấp hôn hít thôi còn có thể chịu được, thậm chí còn có thể làm bên chủ động. Nhưng vừa đến chuyện thân mật hơn, cậu chỉ muốn chui vào vỏ ốc sên của mình thôi.
Đó là kiến thức mà mười mấy năm qua cậu chưa từng tiếp xúc đến.
Cậu chỉ là một nam sinh cấp ba ngay cả phim cũng chưa xem thôi, cho dù đã phân hóa thành Omega thì cũng thế.
Nhận được dấu chấm hỏi của đối phương, Lạc Uẩn đáp lại: [ không phải, chỉ là không quen thôi ]
Phong Dã nhìn thấy tin nhắn này, nhận ra trọng điểm từ những câu này, đó là không ghét, chỉ không quen.
Hắn nói: [ vậy sau này gặp nhiều sẽ quen hả? ]
Câu này chui vào mắt, hốc mắt Lạc Uẩn hơi nóng lên, nhỏ giọng nỉ non*: “Sao lại thế này vậy chứ…..”
*nỉ non: nói nhỏ những tâm sự, tỉ tê.
Đường Tê làm cơm xong, gọi Lạc Uẩn nhưng không có ai đáp lại.
Bà vừa vào cửa đã thấy Lạc Uẩn đang nằm trên giường nghịch điện thoại, lại nhìn vẻ mặt của cậu.
Khóe miệng cong thành độ cung nhỏ, nhưng nếu so sánh với một Lạc Uẩn với khuôn mặt lạnh lùng thường ngày thì đây là một biến đổi cực kỳ rõ ràng.
Hơn nữa, mỗi lúc mỗi người sẽ bất giác phát ra tín hiệu không giống nhau.
Ví dụ như bây giờ là kiểu vui vẻ ngọt ngào.
Đường Tê nhăn mày, thử hỏi: “Mới sáng đã vui vẻ như vậy à, đang nói chuyện với cô gái nào hả?”
Lạc Uẩn căng khóe miệng, hơi xấu hổ ngồi dậy, sửa lại tóc mái đang rối tung.
“Không ạ, không phải là bạn nữ, là bạn cùng bàn mẹ ạ.”
“Phong Dã hả?”
“Vâng ạ.”
Đường Tê nghi ngờ nhìn hai mắt cậu mới chịu bỏ suy đoán con mình yêu sớm. Bà lại nhớ lời mời lần trước ở trường.
“Nếu tối nay rảnh thì gọi thằng bé đó đến nhà ăn cơm được không con?”
“Được ạ, lát nữa con sẽ hỏi cậu ấy sau.”
Lạc Uẩn lê dép lê ra khỏi phòng, Đường Tê chậm rãi quay người.
Lạc Vân xoa mắt đi ra từ phòng bên cạnh, Lạc Uẩn vui vẻ nhéo khuôn mặt mũm mĩm thịt của em, cô bé úm úm hai tiếng.
Cả buổi sáng, Phong Dã đều học dưới sự giám sát của Lạc Uẩn, đề hắn làm còn nhiều hơn học kỳ I.
Điện thoại đặt trên bàn, trên màn hình là Lạc Uẩn đang cặm cụi viết chữ.
Không có vẻ đẹp và hiệu ứng, chỉ có ánh sáng của đèn bàn nhưng càng làm da Lạc Uẩn trắng thêm. Dán mắt vào nhìn kỹ còn mơ hồ thấy lông tơ nho nhỏ.
Phong Dã làm đề trong nửa tiếng, thời gian nghỉ đều nhìn chằm chằm, từ chối đề nghị tắt video của Lạc Uẩn.
Thượng Quan Nghị và Trương Thiên Hà đang thảo luận trong nhóm nói chiều nay đi lên mạng.
Họ chính là ví dụ vô cùng điển hình của người còn ham ăn thích chơi, muốn lôi kéo Phong Dã giúp bọn họ tăng điểm.
Phong Dã ngồi trên ghế, cầm điện thoại ngửa ra sau, chân ghế ngả về sau, lười biếng lắc lư.
Cả người mang theo sự lười biếng thanh thản.
【 không đi. 】
Thượng Quan Nghị: 【 đừng mà, anh không đến thì chuyện tăng điểm chỉ dựa vào may mắn được thôi ]
Trương Thiên Hà: 【 chiều nay anh có việc gì à? 】
Phong Dã: 【 Ừm, các cậu tự đi chỗ anh họ của tôi chơi đi. ]
Tiệm Internet Coffee kia có ít vốn của ba mẹ hắn, giúp đỡ anh họ cậu xử lý chuyện.
Vậy nên trước nay họ lên mạng chưa bao giờ mất tiền.
Thượng Quan Nghị; 【 có chuyện gì vậy? 】
Phong Dã: 【 học 】
Trương Thiên Hà: 【……】
Thượng Quan Nghị: 【 anh nghiện học thật rồi đó hả? ]
Có vợ học cùng hắn không nghiện sao được.
Khoé miệng Phong Dã chứa nụ cười, lười biếng gãi đầu.
Nghĩ đến gì đó, hắn nhắn tin cho Lạc Uẩn: [ Không ấy buổi chiều tôi đến nhà cậu học nhé? ]✓
Lạc Uẩn: [ Được đó, cậu đến đây đi, vừa lúc tôi phụ đạo cho cậu luôn thể ]
Thượng Quan Nghị đang định ra ngoài lại nhớ tới bài tập bị mình bỏ xó ở nơi nào đó, áy náy trong lòng lại bị gợi lên. Phong Dã nghiêm túc như thế, cậu ta không học theo hình như không nói nổi luôn rồi.
Quan trọng nhất là thành tích giữa kỳ còn liên quan đến việc Phong Dã có viết kiểm điểm hay không nữa, ba nghìn từ của cậu ta thật ra chẳng sao hết.
Thượng Quan Nghị nhớ đến gì đó: [ Anh Dã, không phải anh bị chủ nhiệm Lý bắt lỗi yêu sớm hả, đã viết xong bản kiểm điểm chưa?]
Rầm một tiếng.
Cái ghế Phong Dã đang dựa ngã xuống đất.
Suýt nữa quên mất chuyện này luôn.
……
Biết chiều nay Phong Dã muốn đến nhà học, Đường Tê không khỏi kinh ngạc hỏi lại: “Thằng bé đến học hả? Nhưng mà không phải nó….”
Bà uyển chuyển biểu đạt: “Không bao giờ chịu học hả?”
Phàm là có chút xíu ý nghĩ muốn học thì không thể lần thi nào cũng ngồi vững vị trí hạng nhất đếm ngược được.
Lạc Uẩn ăn trái cây, nói: “Con kèm cậu ấy học nên cậu ấy muốn học ạ.”
Đường Tê không hiểu mối quan hệ nhân quả này lắm, ngơ ngác “à” một tiếng.
Bà không nghĩ tới khả năng quan hệ giữa hai người không bình thường, chỉ nhíu mày, dáng vẻ không tình nguyện lắm: “Nhưng mà bây giờ con đã lớp mười một rồi, còn lãng phí thời gian của mình đi kèm người khác nữa.”
“Học với Tô Nùng còn ổn, nhưng mà Phong Dã không có chút cơ sở nào, lỡ như ảnh hưởng đến thành tích của con thì không tốt.”
Vừa nghe, Lạc Uẩn nhíu mày: “Không trì hoãn việc con học đâu ạ, con tự có chừng mực.”
“Nhưng mà con lại chuẩn mực làm cái việc tốn công vô ích này làm gì, thi đại học quan trọng nhường nào chứ. Làm gì có ai giống con không, thời điểm này lại đi kèm người khác.”
Từng đoạn từng đoạn đạo ý từ trong miệng Đường Tê đi ra, hoàn toàn là kiểu mẹ muốn tốt cho con con thôi.
Lạc Uẩn ngồi trên sô pha, đổi tư thế, cậu nghĩ một lý do: “Khi con phân hóa cậu ấy giúp con, hơn nữa thật ra lớp phụ đạo trước đó thúc giục nộp tiền, con mượn cậu ấy, sau đó mẹ đưa thẻ cho con con mới có tiền trả cho cậu ấy.”
“Ở trường cậu ấy giúp con nhiều lắm, con chỉ kèm cậu ấy học thôi.”
Đường Tê yên lặng chốc lát, cuối cùng mới chịu thỏa hiệp: “Thôi được rồi, con lớn rồi, chuyện của con tự con quyết định đi.”
“Buổi chiều mẹ ra ngoài mua ít rau, có khách đến không thể không tiếp đãi người ta được.”
Phong Dã không tay không đến cửa, hắn đi mua vài món quà trước.
Bỏ bốn lên năm cũng coi như gặp người lớn, không thể để cho người ta ấn tượng xấu.
Ngoại trừ qua cho người lớn, Phong Dã còn đến cửa hàng mua hai món quà cho Lạc Vân dưới sự đề cử của nhân viên.
Ngựa quen đường cũ mà gõ cửa, mở cửa cho hắn không phải Lạc Uẩn mà là một cô bé.
Cô bé không cao, đứng trước Phong Dã cao 1m9 có vẻ còn nhỏ hơn nữa.
Lúc ăn cơm trưa, Lạc Vân có nghe anh nói buổi chiều sẽ có một bạn học của anh đến nhà học.
Gặp chuyện mới mẻ như thế, em còn háo hức hơn Lạc Uẩn. Ở trong lòng em, anh trai vẫn luôn là người cô đơn, bạn bè không nhiều lắm.
Mỗi dịp tết nhất lễ lạc, em chỉ thấy anh trai ra ngoài chơi với Tô Nùng nên em nghĩ lần này người đến cũng là Tô Nùng.
Vừa mở cửa, suýt nữa em đụng phải tường.
Ngước mắt nhìn, là một người xa lạ, còn là một anh trai đẹp trai vô cùng nữa.
Nhất thời, đường não của em ngắn, chỉ cảm thấy mùi hương trên người nam sinh quen lắm, giống như đã ngửi thấy ở đâu vậy.
Em chần chừ hỏi: “Anh đến tìm anh của em hở?”
Phong Dã: “Đúng thế, em là Lạc Vân phải không, cái này mua cho em. Anh em đâu rồi?”
Đối mặt với quà tặng, Lạc Vân ngượng ngùng nhận lấy.
Nhìn em ngại, Phong Dã tùy tiện nói: “Mua cho em đấy, Lạc Uẩn biết, em nhận đi.”
Nghe đến đây, Lạc Vân mỉm cười, nhận lấy gói quà: “Cảm ơn anh ạ. Anh em còn đang ngủ, để em đi gọi dậy giúp anh.”
“Không cần đâu, anh tự đi vào tìm cậu ấy là được, em tự chơi đi nhé.” Phong Dã đóng cửa lại, sau khi đổi giày liền đi thẳng đến phòng Lạc Uẩn.
Lạc Vân nhìn bóng dáng của hắn, lại hít hít mùi hương trong không khí.
Mất cả buổi em mới nhớ ra mùi hương giống như thế.
Đó không phải là mùi hương trên cơ thể con cún mà anh trai từng nuôi hở?
Cún hóa thành người rồi à?
Sau khi lập nước chẳng phải không cho động vật thành tinh nữa ư?!
2
**
Lạc Uẩn vẫn luôn có thói quen ngủ trưa.
Ở trường thì nằm bò ra bàn cho qua chuyện, nhưng ở nhà cậu sẽ dành nửa giờ để phục sức.
Cậu ngủ nông, lông mi cong cong như cánh bướm.
Có người gõ cửa hai cái, Lạc Uẩn đang ngủ mơ nói sảng hai câu, trở mình ngủ tiếp.
“Vậy tôi vào nha.”
Ngoài cửa, Phong Dã cụp mắt, trong đôi mắt đen nhánh xẹt qua ánh mắt săn thú, hắn đóng cửa lại rồi đi vào.
Tư thế ngủ của người trên giường lười biếng tùy ý, chăn mỏng bị đạp ra, một tay Lạc Uẩn đặt trên bụng nhỏ, vạt áo hơi cuộn lên lộ ra da thịt trắng nõn.
Ánh mắt trời chiếu vào qua cửa sổ, dường như phủ cho cậu một lớp ánh sáng màu vàng.
Khoảng cách vài bước chân, Phong Dã nhìn chằm chằm dáng vẻ Lạc Uẩn đang ngủ, tuy là trong lòng muốn làm vài chuyện có thể trị liệu nhưng hắn lo sẽ dọa Lạc Uẩn sợ.
Vậy nên chỉ lẳng lặng nhìn, dùng ánh mắt phác họa nhan sắc tinh xảo mỹ lệ của thiếu niên. Thưởng thức đủ rồi mới đặt cuốn luyện tập mang đến lên bàn Lạc Uẩn, liếc nhìn bài tập của Lạc Uẩn.
Chữ viết thẳng tắp sạch sẽ khiến người nhìn cảm thấy tĩnh lặng. Tuy rằng đề của Lạc Uẩn hắn nhìn không hiểu cũng không làm ảnh hưởng đến việc Phong Dã thưởng thức nó.
Đồng hồ báo thức nhanh chóng vang lên, Lạc Uẩn xoa đôi mắt còn buồn ngủ, tóc nghiêng trái ngó phải vì ngủ.
Cậu từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt là bóng dáng rộng lớn của nam sinh đang ngồi trên chỗ của cậu.
Nhìn rồi, Lạc Uẩn liếc một cái đã nhận ra là ai, cậu tưởng cậu đang mơ, mơ mơ màng màng nói: “Phong Dã, cậu đến rồi hả, sao không gọi tôi dậy?”
Hắn đứng dậy, ngồi xuống mép giường.
“Dậy rồi hả? Tôi định tự làm mấy ý chính trước.” Phong Dã quay đầu nói, đôi mắt hơi tối, nhìn khuôn mặt còn buồn ngủ nhập nhèm của Lạc Uẩn, hắn hỏi: “Còn muốn ngủ thêm xíu nữa không?”
“Không được đâu, tôi đi rửa mặt cho tỉnh ngủ đã.”
Rửa mặt xong, từ phòng vệ sinh đi ra, trên mặt Lạc Uẩn còn một tầng nước, đại não bị nước lạnh gọi dậy.
Lạc Uẩn xách theo một cái ghế đặt xuống cạnh Phong Dã, sau đó mới nhận ra chỗ mà bình thường mình ngồi còn dư dả, bây giờ có hai người có vẻ không đủ dùng.
Cũng không phải ngồi cùng bàn như ở trường, giờ đây, cậu và Phong Dã ngồi sát cạnh nhau.
Chỉ cần động đậy xíu xiu là hai tay đã cọ vào nhau, đùi cũng chạm vào nhau.
Cảm giác này…
Có hơi ngứa, có hơi nóng, cũng làm người ta hơi mê mẩn.
“Cậu xem giúp tôi nhìn những đề này xem, toàn những đề tôi không biết làm thôi.” Phong Dã mở cuốn luyện tập của mình, mỗi lần thi, bình thường vật lý hắn chỉ có thể làm một phần ba thôi.
Khoa học tự nhiên vốn dĩ là biết thì biết, không biết thì chính là không biết.
Mỗi đề có kiến thức nhìn như riêng biệt, cuối cùng đều có thể trở thành một cái lưới lớn.
Ngay từ đầu Lạc Uẩn đã tính kèm Phong Dã làm từng cái, như vậy sẽ dễ cho Phong Dã hơn.
Do thế nhìn những bài Phong Dã làm sai, cậu chọn một đề liên quan đến bộ đếm thời gian* rồi bắt đầu giảng.
击破 计时器, qt: chuẩn bị đồng hồ đếm ngược ( khoảng trống là từ bị thiếu do bị quét hay phòng trộm ý): có thể Uất Lạc edit sai ạ
Lạc Uẩn bắt đầu nói từ tốc độ chuyển động thẳng, sau đó là vấn đề tìm gia tốc này.
“Bài này cậu đã hiểu chưa?”
Phong Dã nhìn lại nội dung trên giấy nháp, gật đầu: “Hóa ra là thế, tôi hiểu rồi, cậu giảng rõ ràng lắm.”
…..Vậy đã hiểu rồi à?
Lạc Uẩn có chút hoài nghi, cậu hay kèm cho Lạc Vân nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần nói đi nói lại hai ba lần rồi.
“Cậu hiểu thật chưa? Không thể chỉ nhớ công thức được, cậu phải hiểu công thức đó như thế nào nữa.”
“Chắc tôi hiểu rồi mà…..?” Phong Dã thấy ánh mắt của Lạc Uẩn, cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Lạc Uẩn tìm một đề khá tương tự cho hắn làm, Phong Dã ừ một tiếng, nhìn màn hình. Tốc độ làm bài của hắn không tính là nhanh, nhưng đáp án cuối cùng chính xác, quá trình tính cũng không vòng vèo.
“Vậy bọn mình nói tiếp đi.”
Quá trình nhẹ nhàng đến nỗi khiến Lạc Uẩn không dám tin tưởng.
Là lớp trưởng, cậu từng giảng bài cho khối người, trước kia Lâm Khả có cơ sở không tốt cũng từng hỏi bài cậu.
Phần lớn học sinh đối với bài không hiểu chỉ cái biết cái không, khi giảng phải chia nhỏ ra giảng, lần đầu tiên nói xong, sau đó lại dễ quên mất.
Lạc Uẩn lại nói tiếp hai bài khác, quá trình còn nhẹ nhàng hơn cậu tưởng.
Cậu quay lại kiểm tra những kiến thức đã nói ban đầu.
Sau khi Phong Dã đáp chính xác, hắn tò mò hỏi: ‘Hai kiến thức này có gì liên quan hả?”
Lạc Uẩn: “Không có.”
Phong Dã: “Vậy, vậy sao cậu nhắc lại?”
“……”
Đột nhiên Lạc Uẩn nhớ ra trí nhớ của Phong Dã rất tốt, bằng cấp của ba Phong Dã hình như cũng cao.
“Đúng rồi, bác sĩ Lăng tốt nghiệp trường nào thế?”
Phong Dã: “Cụ thể tôi không rõ lắm, khoa chính quy hình như là Yến Đại, sau đó ra nước ngoài học tiến sĩ.”
“Thế bác sĩ Lăng học tiến sĩ, vậy chú Phong thì sao?”
Phong Dã: “Không biết nữa, cũng học tiến sĩ ở nước ngoài, nghe bảo là bằng kép ý?”
Thấy hắn không chút để ý như vậy, Lạc Uẩn không nhịn được cười.
**
Học được chốc lát, tâm trí Phong Dã lại không ở trên việc học nữa, cơn đau đầu kéo đến, cảm xúc phiền muộn và nóng nảy nảy lên trong lòng, giữa mày bất giác mang theo lạnh lẽo.
Sau đó thất thần nhiều lần, Lạc Uẩn nhận ra cảm xúc của hắn không tốt, lại nhớ đến bệnh của Phong Dã.
Cậu đề nghị: “Không thì hôm nay học đến đây thôi, một lần nhồi nhét nhiều quá cũng không tốt.”
Phong Dã lười biếng ừ một tiếng, nhớ đến gì đó, hắn yếu ớt hỏi: “Bây giờ tôi khó chịu, có thể để tôi hom cậu một cái không?”
Chất dẫn dụ của Omega đối với Alpha vốn là loại thuốc trấn định tự nhiên có thể trấn an kỳ nhạy cảm của Alpha.
Mà bây giờ không phải kỳ nhạy cảm của Phong Dã, nhưng tâm trạng buồn bực thoát không được này cũng như thế.
Phong Dã nói y như vậy.
Lạc Uẩn không suy nghĩ lại: “Có thể, ôm đi.”
Cậu vừa đứng dậy thì tay đã bị nắm lấy, đôi mắt Phong Dã đen nhánh, giọng điệu nghiêm túc: “Tôi không có nói kiểu ôm này.”
Lạc Uẩn chớp mắt: “?”
Vài phút sau, cậu mới biết kiểu ôm này mà Phong Dã nói là kiểu ôm nào.
Mà cảnh tượng này cậu từng mơ thấy.
1
Vậy mà hiện thực không khác với trong mơ.
Lạc Uẩn chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể truyền đến từ sau lưng quá nóng, ngực cậu tì vào bàn, ngón tay cầm quản bút đen run rẩy, tay trái chống lên mặt bàn, lông mi đen nhánh run loạn.
Bị người ôm như thế sau có thể làm bài được cơ chứ.
Cậu cúi đầu, tuyến thể sau cổ cũng lộ ra, một mảng bóng loáng.
Miếng dán bạc hà phía trên bị Phong Dã xé ra.
Phong Dã ngồi sau cậu giang rộng hai tay, ôm chặt lấy cậu, chóp mũi không ngừng hít ngửi tuyến thể, cổ vai, hơi thở nóng bỏng.
Người làm ra tất cả còn không biết điều hỏi: “’Sao cậu lại dừng bút, bài này cậu không biết làm hả?”
Lạc Uẩn cử động khuôn miệng, giọng hơi run: “Không phải, bài này tôi biết làm.”
“Vậy cậu làm tiếp đi.” Phong Dã khàn giọng nói, cánh tay thon dài ôm lấy eo Lạc Uẩn, chóp mũi chống lên xương bả vai mảnh khảnh của cậu, cực kỳ si mê: “…..Ôm cậu thoải mái thật ý.”
Hai người cùng ngồi trên một cái ghế, Phong Dã mở rộng chân ngồi phía sau. Hắn vòng quanh cả người Lạc Uẩn, dính thật gần, thậm chí Lạc Uẩn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Cậu nhớ đến thứ lần trước mình vô ý liếc thấy…..
Và chuyện đám Alpha trong lớp thường tụ tập cười đùa hắn.
Lạc Uẩn cắn môi dưới, ngón tay xấu hổ hơi cuộn tròn, màu máu dần lan đến bên tai.
Cậu lặng lẽ xịch lên phía trước.
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ…., khàn khàn như chứa cát: “Trốn cái gì? Tôi cũng có ăn cậu đâu.”
Mặt Lạc Uẩn đỏ lên, nói: “Tôi, tôi không trốn, chỉ là cảm thấy gần nhau quá nên nóng thôi.”
Hương bạc bà lạnh lẽo chủ động quấn lấy mùi hoa sơn chi, vị bơ ngọt hoàn toàn khuếch tán khắp phòng.
Phong Dã thỏa mãn ôm Lạc Uẩn mềm mại, mỗi lần hắn hít thở, ngực phồng đều truyền đến lưng Lạc Uẩn, cảm giác cháy bỏng truyền đến từ sống lưng thẳng tắp, lan đến khắp người.
Lạc Uẩn như một cái gối ôm lớn, vừa ngoan vừa mềm, bị Phong Dã ôm vào ngực siết chặt.
Đặc biệt là cảm nhận được thứ phía sau rõ ràng, Lạc Uẩn càng căng thẳng đến mức không dám động đậy, sợ mình lộn xộn sẽ tạo nên dây chuyền phản ứng lớn hơn nữa.
Nhưng chuyện này không phải một mình cậu có thể khống chế được.
Cuối cùng, một giây nào đó.
Đại não Lạc Uẩn trống rỗng, tựa như có vô vàn pháo hoa đẹp đẽ nổ vang.
Cậu nghe thấy Phong Dã trầm giọng nói: “……xin lỗi, đợi tôi một chút rồi sẽ ổn.”
***
3776 từ, thảo nào ngồi đau cả lưng mà mãi chẳng xong hiuhiu
Uất Lạc hóng từng bình luận của mọi người lắm á ෆ╹ .̮ ╹ෆ