“Anh Dã, nào nào nào, chuyện của Từ Khinh Kính làm tôi cực kỳ sung sướng.” Một nam sinh có khuôn mặt đã ửng hồng nhấc chén rượu lên.
Không khí nhẹ nhàng, lại uống thêm ít rượu, áp lực chôn sâu trong lòng cũng được thả ra.
Hốc mắt cậu bạn đó hơi đỏ: “Thật ra trước kia tôi cũng bị cậu ta xảo trá cướp tiền, nhưng không dám chọc cậu ta, đành phải để mình ấm ức.”
Thành tích của lớp 3 ở khối khoa học tự nhiên là hạng nhất, nam sinh trong lớp còn tính là ngoan, da thì dày, nhưng nếu không ngoan cũng chỉ là hút thuốc, trốn học mà thôi.hắn
Gặp phải cái loại ác bá đi ngang như Từ Khinh Kính, cậu ta làm Alpha nhưng lại bị ức hiếp cảm thấy rất khó chịu, nhưng nhịn lại thì sẽ sóng lặng gió êm.
Có rất ít Alpha sẽ nói chuyện từng mình bị bắt nạt cho người khác.
“Cậu ta bị bắt lại, lòng tôi kêu lên sung sướng.
Anh Dã, tôi ba ly, cậu một ly! Cạn!” Nam sinh kích động rót cho mình một chén đầy.
Những người khác trên bàn ăn cùng đồng lòng thảo luận về chuyện của Từ Khinh Kính, ai cũng cảm thấy vui mừng.
“Được chứ.” Phong Dã cười, vừa nhấc chén rượu lên, chân hắn người khác đụng vào.
Hắn nghiêng đầu, khàn giọng hỏi: “Sao vậy?”
Ngón tay Lạc Uẩn đặt lên cổ tay Phong Dã, nói với vẻ hơi thần bí: “Có người uống giúp anh.”
Dưới ánh đèn, đôi mắt giảo hoạt của cậu cực kỳ linh động.
Phong Dã ngứa tay, muốn giơ tay nhéo mặt Lạc Uẩn, nhưng ở đây nhiều người, không tiện.
Vậy nên hắn đè uống cảm giác ngưa ngứa, hứng thú hỏi: “Ai có lòng tốt giúp anh uống vậy?”
Lạc Uẩn nghiêng đầu, nhìn Thượng Quan Nghị không chớp mắt, ý rất rõ ràng: Đi nào, Pikachu!
Thượng Quan Nghị đã nghĩ đến luôn cái chết.
Yêu đương thôi mà, có vợ thì ghê gớm lắm hả!
Bi thương là cậu ta không chỉ bị cưỡng ép thồn cơm chó, mà còn phải cam tâm tình nguyện nâng chén uống rượu giúp Phong Dã.
Cậu ta cầm chén rượu đứng lên, giơ tay lên trước: “Dù tửu lượng của anh tôi có tốt bị các cậu rót như vậy sao có thể không say được chứ? Nào nào nào, để tôi, tôi uống thay cậu ấy!”
Nghe thế, Phong Dã nhướng mi, bỏ chén rượu xuống, nhỏ giọng nói chuyện với Lạc Uẩn đang mưu đồ bí mật: “Sao em làm được vậy?”
Lạc Uẩn cười tươi rói: “Bí mật.”
Lúc Tô Nùng về, Thượng Quan Nghị đã uống mấy ly rồi.
Cậu ta vừa uống rượu là mặt lại đỏ, Tô Nùng thấy cậu ta đỏ như Quan Công, không nhịn được cười ra tiếng.
Rượu quá ba lượt, Trương Thiên Hà mới nhớ ra phải kính lớp trưởng mấy chén.
Vậy nên cậu ta cầm lấy rượu, nói với giọng đầy tình cảm: “Lớp trưởng, tôi thật sự rất thích cậu.”
Cậu ta mong chờ nhìn Lạc Uẩn, bỗng chốc thấy khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Phong Dã.
Trương Thiên Hà nheo mắt, ngửi thấy hơi thở tử vong lạnh băng, cậu ta vội vàng giải thích: “Không phải kiểu thích này, là kiểu thích giữa bạn bè với nhau ấy.”
Xung quanh phát ra một trận tiếng cười, mọi người sôi nổi nói cậu ta thật nhát.
Trương Thiên Hà không phục: “Được thôi, mấy cậu không nhát thì mấy cậu nói đi! Nói coi!”
Mọi người lại sôi nổi từ chối.
“Tôi thành tích kém, năm lớp 10, ban cán bộ luôn coi thường tôi, mắt treo trên đỉnh đầu ấy, lần nào cũng lôi khuyết điểm của tôi ra chọc.
Cũng may có cậu đã khiến tôi thay đổi cái nhìn về cán bộ lớp.
Cảm ơn lớp trưởng thân ái nhiều!” Trương Thiên Hà nói đến mức khiến bản thân cũng hơi cảm động.
“Tôi kính cậu một ly, cậu rượu hay trà cũng được.” Trương Thiên Hà vừa nói vậy, những người khác cũng cảm thấy nên kính lớp trưởng, dù sao người ngồi ở đây đều đã từng trực tiếp hoặc gián tiếp được tham khảo bài tập của Lạc Uẩn.
Lạc Uẩn không uống trà, cậu cầm chén rượu lên, cười chạm ly với Trương Thiên Hà, người khác cũng muốn kính rượu cậu.
Thượng Quan Nghị thấy thế, lại nghĩ đến điều kiện của Lạc Uẩn nên chủ động nói giúp cậu uống.
Vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng nói trầm trầm, đốt ngón tay rõ ràng đặt lên ly rượu.
Khóe miệng của Phong Dã hơi giương lên, hắn ngân dài âm thanh, lười biếng nói: “Của cậu ấy, đến lượt cậu hả?”
Cánh tay che mắt Lạc Uẩn chặn lại ly rượu.
Khi cánh tay dùng lực, cơ bắp hơi nhô lên, vải dệt mỏng để lộ ra hình dáng của ngực.
Ý trong lời nói này quá rõ ràng, mặt Lạc Uẩn đỏ lên, tim không chịu khống chế mà đập nhanh hơn.
Cậu định lén lùi ra sau, Tô Nùng còn ở bên cạnh thêm mắm dặm muối: “Ai nha~ tớ chịu không nổi rồi, chậc chậc chậc.”
“Vâng vâng, chuyện này tao không cướp đâu.
Để mày, để mày đấy.” Thượng Quan Nghị đập trán một cái, chợt hiểu ra.
Trong lòng những người khác cũng hiểu, cảm thấy Phong Dã chắn rượu giúp Lạc Uẩn rất bình thường, vậy nên chén rượu lại đến trước mặt Phong Dã.
Mọi người vừa ăn vừa nói, có người đã say bí tỉ, lại có người tửu lượng tốt uống chưa say, cảm thấy càng uống càng chưa thỏa mãn.
Sau khi no, mọi người đi ra khỏi tiệm, có người đề nghị đến quán bar uống tiếp.
Hai nữ sinh cảm thấy muộn rồi, chuẩn bị lên xe đi về, Lạc Uẩn dặn hai người đến nhà nhớ nhắn lại cậu.
Chiếc xe đã đặt đi đến, cậu và Dương Nghi Lan đỡ nam sinh say khướt đặt họ lên ghế sau.
“Tôi đưa họ về, lớp trưởng đi chơi với bọn họ đi.” Dương Nghi Lan nói.
Lạc Uẩn không yên lòng: “Để tôi đi cùng cậu.”
Dương Nghi Lan lộ vẻ bối rối, “Không cần thật đấy, tôi đưa họ về xong thì còn chút việc, không đi bar với các cậu đâu.”
“Chuyện gì thế?” Lạc Uẩn hỏi theo bản năng.
Mặt Dương Nghi Lan đỏ lên, không biết phải giải thích thế nào.
Tô Nùng nhìn ra được, nói nhỏ cạnh tai Lạc Uẩn: “Đương nhiên là đi tìm bạn gái rồi, cậu đừng đi theo, bọn mình đi quán bar chơi tiếp!”
Lạc Uẩn cũng chợt hiểu ra, cười nhạt: “Vậy à, tớ biết rồi.”
Xe đi rồi, bọn Trương Thiên Hà cũng đã quyết định xong nên đến quán bar nào.
Đó là một nơi có danh tiếng không tệ, tên Thanh, không xa nơi này lắm, vậy nên họ quyết định đi bộ sang.
Thượng Quan Nghị nhận được tình báo trên bàn cơm nên gấp không chờ nổi mà nói chuyện với Tô Nùng.
Lạc Uẩn đi sau mọi người.
9 giờ, đèn đường đã sớm được bật lên, nhiệt độ không khí giảm, có mưa phùn nho nhỏ.
Dù vậy cũng không làm giảm sự nhiệt tình của mọi người.
Tô Nùng đi tuốt đằng trước hắt xì một cái, lại kêu thật là lạnh, lập tức chui vào giữa đám người, để những nam sinh khác chắn gió giúp cậu ta.
Thượng Quan Nghị đứng tại chỗ.
Nhìn bóng dáng của cậu ta, Lạc Uẩn thầm nghĩ có lẽ giờ Thượng Quan Nghị đang tiếc sao mình không mặc thêm cái áo khoác nữa.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Phong Dã hỏi.
Mưa phùn nhỏ rơi xuống tóc của Lạc Uẩn làm đuôi tóc ướt nhẹp, Phong Dã kéo mũ trên áo thể thao của hắn lên.
“Em đội lên đi, đừng để bị cảm.”
“Vâng.”
Dọc đường đi, một chiếc ô tô con bật đèn pha sáng bừng đi ngang qua.
Đây là lúc mà các chỗ bán hàng rong náo nhiệt nhất, các âm thanh đan chéo vào nhau.
Bóng dáng của hai người trên mặt đất chồng lên, mưa bụi làm ướt, phản chiếu ánh đèn mờ nhạt.
Lúc này âm thanh các bạn học nói cười đã đi xa, Lạc Uẩn đột nhiên cảm thấy thế giới yên tĩnh lại.
“Anh có muốn đi mua đồ uống giải rượu không?” Lạc Uẩn hỏi.
“Không cần đâu, anh không say, chút rượu này chẳng là gì cả.” Phong Dã vừa nói xong, lại cười: “Không đúng, có phải giờ anh nên nói là anh say lắm rồi không?”
“Tại sao?” Lạc Uẩn nhìn cái mũi cao thẳng của hắn.
“Vậy thì có thể dựa vào em dù đang trên đường lớn á, như vậy nè.”
Dứt lời, bả vai Lạc Uẩn đột nhiên bị đ è xuống, bên tai là ngữ điệu lưu manh côn đồ: “Lớp trưởng, anh say rồi, đầu choáng không đứng vững được, em đỡ anh đi.”
Tim Lạc Uẩn đập nhanh, chỉ cần bạn học phía trước quay đầu lại là có thể thấy bọn họ như thế.
“Em sợ bị họ thấy hả?” Phong Dã dùng ngón tay kéo lấy mũ thể thao ra sau.
Lọt vào trong mắt là sườn mặt, làn da trắng và khóe môi hơi mím của Lạc Uẩn.
Đèn đường mờ nhạt nhuốm phải không khí mờ ám.
“Cũng không phải.” Tai Lạc Uẩn hơi đỏ, lông mi run run, nhắc hắn, “Chủ nhiệm Lý nói, bọn mình không được thể hiện rõ ràng.”
“Ha ha.” Tựa như nghe thấy cái gì buồn cười lắm, trong mắt Phong Dã lộ ra nụ cười.
“Như thế nào là quá rõ ràng?” Phong Dã nhấc tay nhéo làn da trắng nõn đó, xoa vài cái, tạo thành một mảng hồng hồng.
“Yêu ———-“
“Làm em hả?”
Hai câu cùng vang lên trong bóng đêm, mưa bụi khiến ngũ quan của Lạc Uẩn hơi mông lung, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt cậu đã đỏ bừng bừng.
Trước kia chưa yêu nhau, mọi câu th ô tục Phong Dã đều nhịn trong lòng.
Bây giờ yêu rồi, hắn chẳng còn kiêng nể gì nữa.
Ở chỗ Lạc Uẩn thì nói hay không nói cũng không khác gì nhau, cậu vẫn có thể nghe thấy.
Nhưng bày ra tr@n trụi như vậy, không khí vẫn nóng lên.
Phong Dã có đuôi mắt hẹp dài, phía cuối hẹp lại rõ ràng.
Mí mắt mỏng của hắn bị cảm giác say nhuộm đỏ, đường cong sắc bén trở nên nhu hòa hơn, nhiễm không ít phong lưu vô lại.
Lạc Uẩn ngừng hít thở nửa giây.
Cậu dẩu môi muốn mắng người, mắng hắn bị thần kinh, có phải có bệnh hay không.
Nhưng sau cổ lại bị người khác ôm ấy, kéo lên trước.
Phong Dã cụp mắt, nhẹ nhàng cắn môi cậu.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, thời gian trôi như chậm lại.
Hai người đứng trong mưa bụi.
Lạc Uẩn cảm thấy môi bị hôn nóng lên, nhất là khi Phong Dã vói lưỡi vào, máu khắp người cậu dồn lên đầu, xương cùng như có điện chạy qua.
Cho đến khi điện thoại trong túi rung lên mới kéo cảm xúc của cậu về.
Có lẽ do não dừng hoạt động, Lạc Uẩn lại chọn dùng lưỡi đẩy nụ hôn sâu của Phong Dã.
Phong Dã tưởng là đáp lại, tim đập mất khống chế, muốn nhiều hơn.
Khi lưỡi quyện cùng lưỡi, trong đầu Lạc Uẩn như có hàng ngàn hàng vạn pháo hoa nổ tung.
***
Điện thoại trong túi lại rung lên lần nữa, nhạc chuông cứ kêu không ngừng như đang tỏ vẻ bất mãn.
Khi nhận điện thoại của Tô Nùng, lưỡi Lạc Uẩn vẫn còn đau, tim đập không có quy luật.
“Lớp trưởng, sao không thấy cậu và Phong Dã rồi? Bọn tớ đến Thanh Đi rồi, tớ gửi định vị cho cậu nhé.”
“Ừ……!Tớ, bọn tớ đến ngay đây.” Lạc Uẩn còn chưa thở được bình thường.
Sau khi ngắt cuộc gọi rồi mà Lạc Uẩn vẫn còn hoảng hồn.
Đối mặt với Phong Dã, tim cậu đập nhanh nửa nhịp.
Đôi mắt đen nhánh của đối phương như nhiễm d*c vọng nồng nặc.
Thanh là một chữ duy nhất, bên cạnh cũng là những quán bar, biển hiệu đủ màu sắc cứ chớp chớp nửa sáng nửa tối.
Có một kẻ say rượu mới từ quán bar đi ra.
Một thân mùi rượu cực kỳ thối, miệng không biết đang nói cái gì.
Lạc Uẩn đi lướt qua, vô tình đối diện với một đôi mắt vẩn đục.
Kẻ say rượu nhào lại chỗ cậu, nữ sinh xung quanh hét lên rồi tránh né.
Một góc áo của Lạc Uẩn suýt bị chạm vào, Phong Dã đã dùng một chân đá tên đó lăn ra ven đường, khiến thùng rác cao một mét ngã xuống.
“Cái thứ gì vậy!” Phong Dã chửi thầm một tiếng, bảo vệ của quán bar đó ra đến, khom lưng xin lỗi bọn họ, sau đó kéo kẻ điên kia đi.
Đây cũng là nguyên nhân Lạc Uẩn chưa bao giờ đến quấn bar.
Quá rối loạn, người gì cũng có, mức độ nguy hiểm rất cao.
Thật ra nếu không phải đi theo chủ nhiệm Lý bắt học sinh trốn học thì ngay cả Icafe cậu cũng sẽ không đi.
“Dọa em hả?” Phong Dã hỏi.
“Không đâu.” Lạc Uẩn chầm chậm lắc đầu, “Bọn mình mau đi vào đi.”
Thanh tốt hơn tưởng tượng của cậu nhiều.
“Không ai nhảy Disco à?” Cậu tò mò hỏi, ấn tượng về quán bar của cậu toàn đến từ video trên mạng.
Có bạn nữ ở cửa nhìn cậu rồi cười một cái, Phong Dã giải thích: “Đến Thanh chỉ nghe hát uống rượu chơi trò chơi linh tinh thôi.”
“Vậy à.” Lạc Uẩn nói.
Vào bên trong, không gian rất lớn, tiếng lắc xúc xắc và tiếng cười to văng vẳng bên tai.
Giữa đường được soi sáng bằng ánh sáng màu lam u ám, trên sân khấu phía trước có một cô gái trẻ đang hát.
Dưới ánh đèn lờ mờ, không thể nhìn rõ tuổi của cô, tiếng ca nhẹ nhàng sang trọng, rủ rỉ êm tai.
Cậu đi theo Phong Dã đến một cái ghế dài.
Trên bàn có rất nhiều ly rượu Cocktail nhỏ, có năm sáu người ngồi vây quanh.
Trước mặt họ đặt xúc xắc, nhìn có vẻ đã chơi được mấy vòng rồi.
Tô Nùng nhiệt tình vỗ vị trí bên cạnh mình: “Ngồi đây nè, ngồi đây nè.”
Nam sinh ngồi bên cạnh Tô Nùng dịch ra ngoài, Lạc Uẩn và Phong Dã theo đó ngồi vào giữa.
“Chơi tiếp không?” Trương Thiên Hà nói, “Lớp trưởng, cậu biết chơi trò đoán số này không?”
Lạc Uẩn mờ mịt lắc đầu: “Không biết.”
Có người nhiệt tình giới thiệu quy tắc: “Người lắc xúc xắc đầu tiên nói ra một số, bao nhiêu bao nhiêu đó rồi chọn hỏi một người có tin hay không.
Nếu tin thì tăng số lên, không tin thì vạch trần.”
“Đoán trúng thì nhà trên uống rượu, đoán sai phải tự uống.”
Lạc Uẩn vẫn hơi mơ hồ, Tô Nùng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu, cảm thấy rất thú vị.
Cậu ta trùng hợp lại là nhà trên của Lạc Uẩn, hưng phấn nói: “Chúng ta chơi hai ván là có thể hiểu được thôi! Nào nào nào, tiếp tục đi.”
Trương Thiên Hà không yên tâm hỏi: “Lớp trưởng, tửu lượng của cậu thế nào? Dù chơi cũng không được uống nhiều rượu quá đâu.”
“Tửu lượng của tôi hả?” Lạc Uẩn nghĩ nửa ngày, bản thân cũng không biết, cơ bản là cậu không uống rượu, nên đáp: “Tôi chưa bao giờ say.”
“Đệch, không phải chứ, lớp trưởng thâm tàng bất lộ à?! Cậu đang khiêu khích đấy phỏng!” Có nam sinh nói.
“Nào nào nào, xem ra nhiệm vụ của hôm nay chính là khiến lớp trưởng trải nghiệm cảm giác uống say là như thế nào.” Trương Thiên Hà ngồi đầu, hừng hực hứng thú lắc xúc xắc.
Chị gái trên sân khấu đổi sang một bài tình ca cực kỳ cảm xúc.
Ánh đèn đảo qua khuôn mặt của Lạc Uẩn, đôi mắt màu hổ phách đầy vẻ mơ hồ.
Phong Dã dùng đầu gối nhẹ chọc cậu, nhỏ giọng hỏi: “Tửu lượng của em tốt lắm hả? Sao anh lại không biết?”
“Em có bảo là tửu lượng của em tốt đâu?” Lạc Uẩn dùng đôi mắt long lanh nhìn hắn.
Phong Dã nhướng mày: “Không phải em bảo là chưa uống say bao giờ à?”
“Đúng vậy.” Lạc Uẩn trả lời chắc nịch, “Chưa từng say lấy một lần, bình thường em cũng có uống nhiều rượu đâu.”
“Ha ha.” Phong Dã cười rộ lên như nghe thấy chuyện cười, sống lưng thả lỏng, “Đây là sức mạnh bác đại tinh thâm của chữ Hán à?”
“……..” Lạc Uẩn dù có ngốc cũng nghe ra hắn đang cười nhạo, cũng trừng mắt nhìn hắn, có chút không phục: “Biết đâu em có thể chất ngàn ly không say thì sao?”
Mau chóng đến lượt Thượng Quan Nghị, cậu ta nói ra một số, Tô Nùng bảo tin, tăng số lên: “Ba con ba.”
“Đúng rồi, lớp trưởng, ở đây có bảy viên xúc xắc, nếu lắc được một điểm* thì có thể đổi bất kỳ số nào.” Trương Thiên Hà bổ sung quy tắc.
*摇到一点
Đến lượt Lạc Uẩn, cậu vẫn không hiểu gì.
Đột nhiên trong đầu hiện lên một cái quảng cáo điện thoại, cậu bắt chước nói một câu: “Tin, năm con…tám?”
Cậu vừa dứt lời, trên bàn đã đầy tiếng cười ha ha, Tô Nùng cười đau cả bụng: “Lớp trưởng, xúc xắc của cậu có tám điểm hả?”
Lạc Uẩn sửng sốt, chợt nhận ra.
Mặt cậu đỏ lên: “……..”
Sau đó là đến lượt Phong Dã, hắn còn chưa nói gì, xung quanh đã ồn ào —-
“Không được gian lận nha!”
“Chơi công bằng, chơi công bằng!”
“Anh Dã, nhiều con mắt như vậy, mày không thể bênh vực người mình được đâu.”
Mọi người dồn sự chú ý vào Phong Dã, hắn vừa định mở miệng, Lạc Uẩn nhỏ giọng nói: “Là sao thì nói vậy đi.”
Nhận ra lòng tốt của cậu, ánh mắt của Phong Dã khẽ động, đổi con số muốn nói thành — “Tôi không tin.”
Bị vạch trần thì tất nhiên Lạc Uẩn phải uống rượu.
Cậu nhấc ly rượu Cocktail màu xanh nước biển lên, vị chua chua ngọt ngọt, không tệ lắm.
Qua vòng đầu xong mấy vòng tiếp, Lạc Uẩn dần phát hiện ra sự khác lạ.
Mỗi lần đến lượt cậu, Phong Dã sẽ nói tin rồi nâng số lên, nhà sau của hắn sẽ nói không tin.
Nhiều lần như thế, Phong Dã trở thành người uống nhiều nhất trên bàn.
Lúc ăn thịt nướng hắn đã uống không ít rồi, giờ uống thêm vài ly Cocktail nữa, đôi mắt đen nhánh đã phủ đầy sương mù.
“Chúng ta chơi trò khác đi.” Lạc Uẩn đề nghị.
“Được thôi, chúng ta đổi sang chơi lớn nhỏ hay mười lăm hai mươi?” Thượng Quan Nghị hỏi.
Vì Lạc Uẩn là tay chơi mới, nên cuối cùng bọn họ chọn chơi so lớn nhỏ.
Do tất cả dựa vào độ may mắn, Phong Dã không thể giúp Lạc Uẩn nữa.
Tối nay Lạc Uẩn không được may mắn lắm, mấy lượt điểm của cậu toàn là thấp nhất.
Bất tri bất giác từng hàng rượu trên bàn vơi hơn nửa, cậu uống đến mức bụng cảm thấy trướng.
Lại lần khác, Lạc Uẩn lắc ra điểm nhỏ nhất, vừa cầm lấy một ly Cocktail, Phong Dã đã lấy tay che lại miệng ly.
Ngón tay của hai người đụng nhẹ, Phong Dã đ è xuống — “Uống nữa là em say đấy, uống ít thôi.”
Lạc Uẩn nhìn mu bàn tay sạch sẽ hai giây, gạt tay hắn ra, giọng nói réo rắt: “Em không say.”
Cậu nói ra từng chữ rõ ràng.
Lạc Uẩn uống rượu không hiện lên mặt, ngửa đầu uống một ngụm hết, đường cong của cổ đẹp đẽ.
Uống xong còn đắc ý úp ly rượu xuống, khoe rằng mình uống hết rồi.
“Em đã bảo em rất giỏi rồi mà.” Lạc Uẩn cười cực kỳ ngọt ngào.
Cậu cười, đôi mắt vểnh lên, khóe miệng tạo này đường cong đẹp đẽ, môi hồng răng trắng, khuôn mặt mỹ lệ còn lóa mắt hơn cả ánh đèn.
Nam sinh nhìn đến mức ngây người, đến lúc hồi thần, nể tình mà vỗ tay.
Tô Nùng trừng mắt to thật to: “Trâu bò thiệt đấy, rộng lượng thật mà.
Lớp trưởng, sao tớ lại không biết cậu còn có thể như thế này nhỉ?”
“Cái mà cậu không biết còn nhiều lắm!” Cọng tóc ngốc trên đầu Lạc Uẩn lắc lư, cực kỳ khoe khoang.
Đám người càng chơi càng hăng hái, gọi phục vụ cho lên một vòng rượu nữa.
Tiếng ca bên tai Lạc Uẩn mơ hồ nhưng linh hoạt kỳ ảo, cậu nhìn hai chị gái đang hát trên sân khấu, khóe miệng tạo thành nụ cười nhẹ.
Người đầu tiên phát hiện ra cậu bất thường là Phong Dã.
Hắn thấy Lạc Uẩn đặt tay lên bàn, đang mân mê gì đó.
Khung cảnh tối tăm, Phong Dã dựa sát vào nhìn thấy Lạc Uẩn đặt tay lên lưng quần bên hông đang làm gì đó.
Phong Dã nhíu mày, nhéo cổ tay cậu, thì thầm bên tai: “Em đang làm gì vậy?”
Tựa như cảm thấy xấu hổ, Lạc Uẩn nhẹ nhàng nói: “Em muốn đi WC, nhưng mà không sờ thấy thắt lưng đâu cả.”
Tiếng hít thở của Phong Dã dừng lại.
Hắn dịch tay Lạc Uẩn ra, làm gì có cái dây lưng nào, quần tây dán vào eo cậu vừa vặn, mặt trước chỉ có một cái cúc áo và……!một cái khóa kéo màu bạc.
“Em say rồi hả?” Phong Dã giơ tay quơ quơ trước mặt Lạc Uẩn, hơi đứng dậy đỡ người, để Lạc Uẩn dựa nửa người vào hắn.
Tô Nùng vừa lật cốc xúc xắc của mình: “Lớp trưởng, đến lượt cậu lắc rồi.”
“Ừ………..” Lạc Uẩn dừng hai giây, duỗi tay muốn sờ cốc xúc xắc trên mặt bàn.
“Cậu ấy say rồi, tạm thời không chơi được.” Phong Dã kéo tay cậu về.
Lạc Uẩn bĩu môi kháng nghị, trong giọng nói lộ ra tiếng hừ nhẹ bất mãn.
“Em muốn đi WC, khó chịu.” Giọng nói có vẻ ấm ức lắm.
“Say á? Nhìn có giống đang say đâu?” Trương Thiên Hà ngó trái ngó phải, thật sự không nhìn ra Lạc Uẩn say chỗ nào, đôi mắt hổ phách cũng cực kỳ tỉnh táo.
“Lớp trưởng, cậu thích ai vậy?” Trương Thiên Hà cười hì hì hỏi.
Không đợi Lạc Uẩn trả lời Phong Dã đã liếc sang cậu ta, trong mắt không hề ấm áp.
Trương Thiên Hà sợ ngay lập tức: “Đùa, đùa thôi mà.”
Lúc này, Tô Nùng cũng nhận ra Lạc Uẩn bất thường chỗ nào, tuy ngoài mặt không nhận ra sự thay đổi nào, nhưng phản ứng lại chậm chạp.
“Đây là mấy?” Cậu ta giơ hai ngón tay trước mặt Lạc Uẩn.
Lạc Uẩn nuốt nước miếng, nói từng câu từng chữ: “Là — hai*!”
*两秒
Tô Nùng bất ngờ: “Say thật đấy à?”
“Dù sao chúng ta cũng uống nhiều rồi mà.” Thượng Quan Nghị nói.
Phong Dã ôm eo cậu rồi đứng dậy: “Tao đưa cậu ấy đi WC, bọn mày chơi trước đi.”
Phong Dã ôm eo nâng người dậy mới nhận ra Lạc Uẩn say đến mức mơ màng, đôi mắt nhiễm hồng mang cảm giác say, đi đường cứ lảo đảo không vững.
Cậu dựa vào vai Phong Dã, cọ mặt vào, môi lúc đóng lúc mở: “Tôi thích………”
Phong Dã tưởng là cậu định nói chuyện gì quan trọng, Phong Dã dựa sát tai vào: “Cái gì?”
Mùi hương mình thích tràn ngập khoang mũi, Lạc Uẩn bình tĩnh nhìn vành tai của đối phương, môi dán vào tai của hắn: “Em nói là…….!Em thích Phong Dã.”
Phong Dã dừng chân chốc lát, giữa đôi mày lạnh lẽo không khỏi lộ ra sự vui mừng.
Không để hắn vui vẻ qua mấy giây, đã nghe thấy Lạc Uẩn nức nở: “Sắp không nhịn được rồi…….!nhanh lên.”
***
Đèn nhà vệ sinh sáng sủa, không khí quanh quẩn mùi đàn hương, đá cẩm thạch trên đất sáng đến mức có thể soi được bóng người.
Phong Dã đỡ cậu đến gian cuối, đi theo vào, đóng cửa.
“Đi đi.” Phong Dã nói.
Lạc Uẩn cúi đầu nhìn mấy giây, kéo lưng quần mấy cái rồi nói: “Em không cởi được…….”
Cậu ngẩng đầu, đôi mắt trong sáng như được gột rửa nhìn Phong Dã, kéo tay hắn: “Anh giúp em đi.”
Cuối cùng còn kèm theo tiếng chỉ huy mềm mại: “Có được không?”
Không khí đông cứng lại.
Phong Dã bình tĩnh nhìn cậu mấy giây, hít một hơi, run tay cởi giúp Lạc Uẩn.
Ngón tay vô tình cọ qua eo bụng của cậu, bên tai có thể nghe thấy tiếng hừ nhẹ.
Toàn bộ hơi nóng tập trung vào yết hầu của Phong Dã, đột nhiên hắn cảm thấy khát nước.
Cuối cùng cũng cởi được giúp cậu, Lạc Uẩn vẫn đứng im không nhúc nhích.
Thấy Phong Dã hồi lâu vẫn không nhúc nhích gì, cậu cầm lấy tay hắn đặt lên mình: “Giúp em.”
Đệch mợ, em lặp lại lần nữa coi?
Yết hầu của Phong Dã trượt nhẹ.
“Nhanh đi.” Lạc Uẩn thúc giục.
Phong Dã mắng thầm một tiếng, lúc cầm lấy tay cứ run run.
Sau khi giúp bỏ ra xong, Lạc Uẩn mới hài lòng gật đầu.
“Anh đỡ cho em nhé?” Mắt Phong Dã biến hồng.
Độ ấm xung quanh hình như rất cao, đến mức người không thở nổi.
Hắn hơi cụp mắt xuống, thấy cực kỳ rõ ràng.
Hít thở cứng lại.
“Anh, anh —- có bệnh à.” Lạc Uẩn ghét bỏ phủi tay hắn ra, “Để em tự làm.”
Phong Dã: “……”
Say rồi vẫn không quên mắng hắn có bệnh?
Có lẽ là do uống quá nhiều rượu, Lạc Uẩn cực kỳ chậm chạp, miệng còn hừ hừ thành tiếng.
Dù không thể tự tay làm, nhưng vẫn có thể nhìn cậu.
Lạc Uẩn trắng, cả người đâu cũng trắng, nơi đó cũng rất sạch sẽ.
Âm thanh tra tấn người khác rốt cuộc cũng dừng lại, Phong Dã kéo ra vài tờ giấy lau khô giúp cậu.
“Em khó chịu không? Tưởng mình ngàn ly không say thật đấy à, uống nhiều mà cũng không biết thu lại một chút, mai dậy lại đau đầu cho coi.
Như em phải cẩn thận bị bán còn đếm tiền giúp người ta đấy.
Nhân viên quán bar loạn như vậy…….”
Một chuỗi lải nhải khiến Lạc Uẩn đau đầu, vẻ mặt cậu hoảng hốt, choáng đầu che cái môi đang lải nhải của Phong Dã lại.
Phong Dã: “!” [Đệch, em chưa có rửa tay đâu đấy.]
“Anh ghét bỏ em đấy à?” Giọng Lạc Uẩn lạnh như bị sương sớm thấm vào.
“Sao lại thế được, em là vợ anh mà.” Tuy Phong Dã không biết vì sao Lạc Uẩn lại phát hiện ra cảm xúc thay đổi trong giây lát của hắn như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Anh không có chê em.”
Lạc Uẩn hài lòng dời tay đi, nhìn cánh môi hơi mỏng của Phong Dã, lại nhớ tràng thao thao bất tuyệt vừa rồi.
Cậu có ngốc đâu! Nếu không phải có Phong Dã ở đây, sao cậu lại uống cơ chứ?
“Cứ lẩm bẩm không ngừng, lần sau anh còn nói mấy câu vô nghĩa nữa, em bịt miệng anh lại đấy.”
“…” Phong Dã ngước mắt, nhìn Lạc Uẩn tính khí thất thường, niết hàm dưới của cậu rồi đùa lại: “Em dùng cái gì bịt? Miệng hả? Anh còn thấy vui nữa đấy.”
Thái độ không chút yếu thế của hắn càng chọc Lạc Uẩn đang ở trạng thái say rượu cực kỳ phấn khởi xù lông.
Lạc Uẩn khinh miệt “A~” một tiếng, kéo tay Phong Dã ấn vào chỗ đó của mình.
Lòng bàn tay của Phong Dã chợt nóng rực, hắn khựng lại, giây sau liền nghe thấy giọng nói kiêu căng của Lạc Uẩn: “Đương nhiên là dùng cái này rồi.”
“Anh đừng có hòng trốn phần thưởng đã hứa.”
Một câu nói đốt lên ngọn lửa của Phong Dã, ánh mắt của hắn chìm xuống, ngón tay giật giật.
Hắn vốn định giải tán rồi sẽ đi khách sạn gần đây.
Nhưng chuyện đến đây rồi, hắn không thể không phát.
Giọng Phong Dã khàn khàn: “Ai thèm trốn? Con mợ nó em đừng có hối hận.”
Hắn nói xong, định ngồi xổm xuống, tóc lại bị Lạc Uẩn nắm lấy.
“Không muốn ở đây đâu.” Lạc Uẩn nói chậm chạp, “Anh bẩn thiệt đấy, không cần tắm trước à?”
“……”
“Đệch mờ, em —–” Tim Phong Dã suýt nữa là dừng đột ngột, cả người cực kỳ nóng nảy: “Rốt cuộc em cho anh chê em, hay không cho anh chê em vậy?”.