Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm - Chương 9: 9: Vợ Thơm Thơm Như Thế Nhưng Chỉ Có Thể Nhìn Không Thể Ăn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm


Chương 9: 9: Vợ Thơm Thơm Như Thế Nhưng Chỉ Có Thể Nhìn Không Thể Ăn


Editor: Eirlys
– —
Tiếng Phong Dã trầm trầm, nhẹ giọng dỗ dành cậu.

Cảm xúc bất an dần chậm dần, khi hàng lông mi muốn khép lại, Lạc Uẩn cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo.

Cứ ngủ ở trong lớp lẫn lộn ABO như vậy, rất nguy hiểm.

Pheromone của Phong Dã khiến cậu cảm thấy an toàn, cậu có thể thử tin tưởng Phong Dã, lại không thể tin tưởng những người khác.

Làn da ở gáy càng lúc càng nóng, cảm giác tê dại tràn da từ xương sống, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp nhiễm hồng.

Cậu ngửi được pheromone của mình.

Hương mùi sữa cây sơn chi dịu ngoan, cánh hoa hải dương trắng tinh khiết,dày và mượt,kẹp lấy một ít hương hoa nhài.

Lông mi dài vểnh lên của Lạc Uẩn run rẩy, cậu híp mắt thở d ốc, lọt vài trong mắt Phong Dã là đường cong xương cằm sắc lạnh và yết hầu hơi nhô lên.

Cả người cậu không có sức, đầu xù xù chui vào trong ngực Phong Dã, nhiệt độ cơ thể Alpha nóng rực xuyên qua lớp vải chầm chậm truyền đến.

Tóc mái mềm mềm xoã tung lơ đãng cọ vào cổ Phong Dã, chọc cho Phong Dã cũng khó chịu theo.

Trong ngực là người hắn yêu thầm rất lâu, mùi hương nhẹ nhàng không lúc nào không quyến rũ hắn mở miệng, dùng hàm răng sắc bén đánh dấu omega ph át tình ngoài ý muốn.

Ánh mắt chứa đầy d*c vọng nguy hiểm trượt qua sau cổ Lạc Uẩn.

Vẫn là một mảng bóng loáng, hồng hồng xinh đẹp, vẫn chưa mọc ra tuyến thể hoàn toàn, lại rất thơm.

Bản năng Alpha trong xương cốt kêu gào, cắc cắn thử, dưới làn da tuyết trắng mềm mại giấu hiếm mùi thơm.

Phong Dã cắn chặt khớp hàm, cưỡng chế bản thân dời đi ánh mắt chăm chú, dúi đầu vào hõm vai thon gầy của Lạc Uẩn.
[A, vợ thật thơm, vợ thơm thơm như thế, chỉ có thể nhìn, không thể ăn!]
[Tại sao lại đột nhiên phân hoá thành omega chứ?]

[May là mình phản ứng nhanh, nếu không dáng vẻ xinh đẹp nóng bỏng của vợ đã bị Alpha khác nhìn thấy!]
“Phong Dã……” Bị hắn gọi gọi vợ liên tục, bên tai Lạc Uẩn nóng đến mơ hồ.

“Ừ? Vợ gọi anh làm gì?” Phong Dã buột miệng thốt ra, đôi mắt đen nhánh thâm thúy giống như hắc diệu thạch.

Ý nghĩ chiếm hữu Lạc Uẩn điên cuồng nảy sinh.

Cổ Lạc Uẩn mảnh khảnh tinh tế, xương quai xanh tinh xảo tạo ra đường cong xinh đẹp.

Phong Dã khó nhẫn nhịn mà ngửi, hô hấp nóng bỏng phả vào da.

“Đừng gọi tôi là vợ, ai là vợ của cậu.”
Chỉ là giọng điệu bình thường, Phong Dã lại tưởng tượng ra cậu đang làm nũng với hắn.

Hắn lắc đầu để làm mình tỉnh táo, hỏi Tô Nùng ở phía sau: “Có thuốc ức chế dự phòng không?”
“Có!” Tô Nùng khom lưng lấy từ hàn học ra một túi.

Phong Dã lưu loát xé góc túi, nhẹ nhàng đẩy kim tiêm vào trong tĩnh mạch xanh tím của Lạc Uẩn.

Được pheromone của Alpha trấn an, hơn nữa đã tiêm thuốc ức chế, ánh mắt Lạc Uẩn dần dần tỉnh táo, khuôn mặt lạnh lùng dường như ôm tuyết, chỉ có đuôi mắt hồng hồng phản chiếu không khí kiều diễm* là chưa tan.

*Kiều diễm: mềm mại, đẹp đẽ.

Phong Dã hậu tri hậu giác hoàn hồn, bất ngờ mình buột miệng thốt ra, chiếm lợi từ xưng hô, sợ bị chán ghét, hắn ngoan ngoãn giải thích: “Lúc nãy gọi nhầm, cậu biết mà, là bản năng của Alpha tác quái..”
“Ừ.” Lạc Uẩn lười biếng liếc mắt nhìn hắn một cái.

Phong Dã không biết Lạc Uẩn có tin hay không.

Thượng Quan Nghị mới vừa đi thông báo cho chủ nhiệm lớp, Phong Dã vẫn giữ nguyên tư thế bao quanh, trong bóng đêm tham lam nhiệt độ cơ thể Lạc Uẩn: “Chờ thêm một lát nữa, giáo viên sẽ đến đây lập tức.”
Hành lang vang lên tiếng giày cao gót vội vã.

“Bạn cùng bàn.” Lạc Uẩn đột nhiên nói.
“Ừ?”

“Hôm nay cảm ơn cậu.”
Pheromone của Phong Dã giống như một phiến lá mỏng trong suốt liên tục bao phủ trên người Lạc Uẩn.

Tiêm thuốc ức chế, mùi hoa nồng đậm dần dần tiêu tan, Alpha ban 3 trong thời gian ngắn không ngửi được mùi pheromone của omega, lý trí mất khống chế dần dần hồi phục.

Bọn họ phản ứng lại, trong lớp có omega không kịp tiêm thuốc ức chế tiến vào kỳ ph át tình ngoài ý muốn, loại tình huống bộc phát đột ngột này vô cùng nguy hiểm.

Trong lớp vẫn chìm trong đêm đen, nghị luận bé nhỏ không ngừng.

Số lượng omega ít quý giá vô cùng, số omega của ban 3 có thể dùng đầu ngón tay để đếm ra.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Nhậm Doanh đứng trên bục nói lớn.

Khi cô quản lớp, Phong Dã và Lạc Uẩn đã lén chuồn từ cửa sau ra ngoài, ở ngoài hành lang chờ cô chủ nhiệm.

“Chuyện lần này em làm rất tốt.” Nhậm Doanh vui vẻ chụp vai Phong Dã, quay đầu nói với Lạc Uẩn: “Đã báo cho gia đình em rồi, mẹ em sẽ đến ngay, hai ngày nữa ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ cơ thể ổn định rồi hẵng đến trường.”
Lạc Uẩn nhẹ nhàng đáp lại, Nhậm Doanh nói Phong Dã đi về trước.

Phong Dã nhíu mày, đứng bất động tại chỗ: “Em ở lại với cậu ấy, lúc nãy là em thả pheromone trấn an.”
Nói như vậy,omega trong khi phân hoá yếu ớt lại mẫn cảm hay lo, sẽ tương đối ỷ lại vào Alpha trấn an cậu ấy.

“Không nghĩ em còn cẩn thận như vậy nha.” Nhậm Doanh phản ứng lại nhanh chóng, hơi mỉm cười.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Nhậm Doanh nhận điện thoại, đầu kia vang lên giọng nữ nôn nóng: “Cô đi đón người nhà Lạc Uẩn, hai em ở đây đừng lộn xộn.”
Hai người đồng thời đáp lại, chờ Nhậm Doanh đi rồi, phòng học yên tĩnh ghé tai lên, học sinh sát cửa sổ hành lang nghiêng cơ thể ra nhìn bên ngoài.

“Nãy là lớp trưởng có chuyện hả?”
“Rất muốn tát mình một cái, lớp trưởng tốt với tôi như vậy, vậy mà tôi còn nghĩ có hay không có!”
“A a a, không thể không nói, pheromone của lớp trưởng thơm thật ấy, hương hoa sơn chi ngọt ngọt mùa hè! Tôi thích vô cùng!”
“Ái! Đã có thể dự kiến lớp trưởng sẽ càng được hoan nghênh nha!”
Học sinh luôn là xem náo nhiệt không chê việc lớn, nói chuyện với nhau lớn tiếng đan xen.

Lạc Uẩn dựa lên lan can, rũ mắt nhìn cây ngọc lan được trồng trong bồn hoa dưới lầu, vết đỏ hồng hồng bên tai còn chưa tan biến.

Cái nhìn của mỗi người đối với pheromone công khai hay không không giống nhau.

Giống như Tô Nùng, cậu ta che giấu pheromone của bản thân rất khá, tương phản với cậu ta chính là Lâm Khả, rất nhiều học sinh đều biết tin tức tố của hắn có vị nước mật đào.
Nghe những tiếng nghị luận bên tai, trên mặt Lạc Uẩn xấu hổ ửng đỏ.

Phong Dã nhíu mày, xoay người, hai tay chống trên bậc gạch men sứ cạnh cửa sổ, cánh tay lộ rõ đường cong cơ bắp rõ ràng.

Hắn nói với người bên trong: “Đừng có thảo luận cái này, còn nữa, nếu ai dám nói việc này thành dưa cho dư luận tiêu khiển, đừng trách tôi không khách khí.
Học sinh tới gần cửa sổ hai mặt nhìn nhau, thoáng chốc yên tĩnh giống như chim cút,không dám tức giận, vùi đầu làm tiếp việc dang dở.

Trong không khí còn mùi hoa lơ lửng, Lạc Uẩn dùng tay phẩy phẩy: “Trên người tôi còn mùi không?”:
Thuốc ức chế chầm chậm có hiệu quả, chóp mũi cậu quanh quẩn như có như không mùi thơm.
“Tôi ngửi thử, hình như còn có một chút.” Phong Dã dựa sát vào ngửi.

Ngũ cảm Alpha tương đối nhạy bén, “Phải rồi, quên dán cái đó, cậu chờ tôi một chút.”
Lạc Uẩn còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy Phong Dã vội vã về lại chỗ ngồi nói gì đó với Tô Nùng, lúc về trên tay hắn cầm một cái túi trong suốt ngay ngắn.

“À, chính là cái này, để phòng pheromone tiết ra ngoài, dán cái này lên đi.” Phong Dã nói.
Lạc Uẩn tiếp lấy túi trong suốt, bên trong có một tờ giấy dán con thỏ hồng nhạt.

“Đây là……?” Lạc Uẩn không chắc chắn, “miếng dán à?”
Phong Dã còn kinh ngạc hơn so với cậu; “Miếng dán lên tuyến thể đó, ngay cả cái này cậu cũng không biết?”
Lạc Uẩn sờ mũi, chột dạ nói: “Không phải chỉ cần tiêm thuốc ức chế hả?”
“Đương nhiên không phải, thuốc ức chế là dùng khi ph át tình, cái này là để phòng pheromone tiết ra lúc bình thường.” Giọng Phong Dã bọc ý nuông chiều: “Sao mà cậu còn không rõ hơn tôi thế, tôi giúp cậu dán lên thôi.”
“Trước đó tôi là beta mà, đương nhiên không biết cái này.” Cậu từng ngẫu nhiên thấy Tô Nùng dán cái này, còn tưởng là dùng để trang trí.
Lạc Uẩn xoay người, kéo cổ áo ra, màu đỏ trên da thịt trắng nõn đã tan biến, ở dưới đèn hành lang trắng lạnh, sau cổ tinh tế mượt mà, mạch máu dưới da rõ ràng có thể thấy được.

“……” Phong Dã nghe thấy tiếng mình nuốt nước miếng, răng ngứa.

Hắn dời mắt, xé túi ra, dán lên tuyến thể.

Đầu ngón tay phải dính lỗ tai con thỏ, nỗ lực dán chỉnh tề lên tuyến thể.

Vì thuận tiện, Lạc Uẩn thoáng cúi đầu.

Lúc cậu cảm thấy đầu ngón tay trái Phong Dã cố định trên tuyến thể cậu, trong xương chớp mắt như có dòng điện chạy qua, cảm giác tê dại lan ra khắp người.

Phong Dã thích chơi bóng rổ, lòng bàn tay có một vết chai mỏng trong suốt, bàn tay thô ấn mạnh vào tuyến thể mềm mại ở gáy.

Giống như mở một cái chốt nào đó trên người, Lạc Uẩn nhịn không được ngẩng đầu lên kêu: “A…!Nhẹ chút.”
Giọng vừa mềm vừa nhẹ, Phong Dã cảm thấy trái tim như bị lông vũ nhẹ nhàng quét qua.

Hắn không nhịn được lại xuống tay nhẹ nhàng ấn ấn, Lạc Uẩn bị ấn đến mức da đầu tê dại, chân mềm không vững.

Cậu nhẹ nhàng thở hổn hển, cho là Phong Dã chưa từng dùng qua miếng dán tuyến thể, liền thúc giục hắn: “Được không, cậu dán nhanh lên, như này rất ngứa.”
“À, được, lập tức, dán ngay.” Vành tai Phong Dã đỏ lên,sau khi nhắm ngay vị trí, dán con thỏ hồng nhạt lên.

Cảm giác mềm mại đó dường như còn dừng lại ở đầu ngón tay, hầu yết Phong Dã lăn nhẹ, mím chặt môi khô khốc, lưu luyến mà dời tay.

“Ừ, cảm giác da bị bịt kín, có chút kín gió.” Lạc Uẩn duỗi tay sờ miếng dán, trơn mượt.

Đột nhiên, cổ tay cậu bị Phong Dã nắm lấy, Lạc Uẩn chớp chớp mắt: “Làm gì?”
Phong Dã rũ mắt,giọng điệu có chút do dự: “Cái đó, nãy tôi dán hơi nghiêng, muốn dán lại một chút không?”
“Không cần đâu, nghiêng thì nghiêng, không ảnh hưởng đến tác dụng mà.” Lạc Uẩn từ chối.
“À, vậy thôi.” Phong Dã mất mát nói.

[A a, rất muốn lại sờ sau cổ của vợ nữa, mềm mềm.]
Lạc Uẩn sửng sốt, có chút không biết nên phản ứng thế nào.

Lông mi đen nhánh run rẩy, đầu ngón tay rũ cạnh ống quần hồng hồng, lặng lẽ cuộn lại.

[ Còn nữa, vợ vừa kêu nghe thật hay! Làm da đầu mình tê dại.]
Phong Dã lo tự mình nghĩ, tâm tư bị đè ép một buổi tối ngo ngoe rục rịch, miên man nghĩ một hồi.

Khuôn mặt ướt sũng của Lạc Uẩn và con mắt mông lung mê ly hiện lên trong não.

Nghĩ đến toàn thân hắn đã dần nóng lên, Phong Dã vừa ngước mắt liền đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của Lạc Uẩn.
“…..!sao vậy?”
Lạc Uẩn mơ hồ tức giận đội lên mũ áo hoodie, vành mũ che đi đôi tai phiếm hồng, chỉ lộ ra đường cong cằm tinh xảo.

Tôi muốn giết cậu!!!
– –.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN