Ôn Hạ Vân,em là vợ tôi!
Chương 4:Cố Lạc Thành
*Cạch*- tiếng mở cửa vừa phát lên, Hạ Vân đang xoay lưng về phía cửa cũng giật mình quay người lại nhìn:
\”Anh… anh là Cố Lạc Thành? \”- cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt
\”Ôn Hạ Vân! Lâu rồi không gặp! \”- hắn như vậy liền nhếch môi với cô một cái…
8 năm trước, khi cả Ôn Hạ Vân và Cố Lạc Thành mới chỉ mới 15 tuổi:
Ngày đó, Hạ Vân bởi vì là học sinh ưu tú nên dù hoàn cảnh khó khăn vẫn có thể một bước tiến vào trường cấp 3 Kiến Văn, một trường học giàu có và xuất sắc nhất thành phố A. Lúc mới vào cô thật sự không có bạn mà lại có nhiều người ghét, bởi vì cô cũng chỉ là một học sinh xuất thân bình thường bởi vì học bổng toàn phần mà được vào trường này mà thôi.
Hạ Vân cũng không để ý gì lắm, cô lúc nào cũng im lặng, trầm tĩnh và tài giỏi đến mức khiến nhiều người có điều kiện tốt hơn phải ganh tị, nhưng không phải bởi vì tình cách của cô trầm tĩnh, ít nói mà là không có người để nói, thật ra lúc ở trường cũ cô là một học sinh được đánh gia có tính cách lanh lợi, hoạt bát và năng động, mà cũng không phải là không có dù sao thì cô cũng có được một người bạn ấy chứ, đó là Hồ Triết Vũ, chỉ là… cậu ấy và cô đã học khác lớp nên không thể nói chuyện được mà thôi.
Rồi một ngày nọ, cô gặp được Cố Lạc Thành, một nam nhân rõ ràng là hội trưởng hội học sinh được bao người yêu mến, thầm thương trộm nhớ nhưng lại là một phần tử vốn dĩ nên bị loại trừ từ lâu, anh ta… rất quậy phá và hư hỏng, đó là những gì Hạ Vân miêu tả về anh ta ngay từ lần đầu nhìn thấy.
Chỉ là ngay trong lần đầu gặp mặt này, Cố Lạc Thành đã cá với đám đàn em là sẽ cưa đổ cô, nào ngờ Ôn Hạ Vân chẳng những không cảm thấy bị mê hoặc mà còn cảm thấy anh ta đang quấy rối mình liền thuận tiện cho anh một vé vào nằm bệnh viện 2 tuần liền, đám đàn em của anh ta vốn chỉ đến xem trò vui, nhìn thấy đại ca của mình bị đánh thành ra như vậy cũng luống cuống lo cho anh ta mà quên mất người nữ sinh to gan đó là cô.
Chỉ sau 2 tuần nằm viện, Cố Lạc Thành liền tức giận đến từng lớp truy người, tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng Ôn Hạ Vân vẫn tỏ vẻ bình thường, điềm đạm như không có chuyện gì, đến lúc hắn tìm đến cửa:
\”A! Nhìn thấy rồi! Cô, đi theo tôi! \”- anh ta tức giận nhìn cô rồi nhanh chóng kéo tay cô ra mà không cần xin phép vị giáo viên lớn tuổi ở phía trên, còn vị giáo viên kia nhìn thấy học sinh ưu tú nhất của mình bị lôi đi thì đã vô cùng bất bình nhưng lại không làm gì được, dù sao đây cũng là trường của Cố thị, ông ta còn phải làm việc, con ông ta cũng cần phải học ở đây, làm sao ông dám lên tiếng chứ, đành phải thở dài nhìn học sinh của mình bị lôi đi.
Trên sân thượng…
\”Anh muốn gì đây?\”
\”Cô còn dám hỏi tôi, bây giờ thương tích của bổn thiếu gia cô định trả thế nào?\”
\”Vậy có ngon thì đánh lại đi! \”- cô nhướng mày đánh giá nam nhân trước mặt, không phải cũng chỉ là thiếu gia nhà giàu, ẻo lã, yếu đuối như nữ nhân sao?
\”Cô! Cô nhất định sẽ phải trả lại tiền thuốc cho tôi!\”
\”Người như anh nhất định là sẽ nằm viện ở bệnh viện quốc tế, kẻ nhờ học bổng mà vào trường như tôi sẽ không có tiền mà trả anh đâu! \”- cô lạnh nhạt muốn rời đi
\”Không phải cô có một người em gái sao? Tên là Ôn Nguyệt Cầm thì phải?\”
\”Anh! Nhất định không được động đến con bé! \”- Hạ Vân sợ hãi quay người trừng mắt nhìn Cố Lạc Thành
\”Ây! Cô không có tiền, tôi đánh không lại cô, em gái cô cũng không được động đến… hay là cô làm bạn gái tôi đi, biết đâu tôi sẽ suy nghĩ lại!\”
\”Đê tiện! Loại tiểu nhân như anh rõ ràng là tiền nhiều vô số lại vì vài vết thương mà đến đây đòi tôi trả giá đúng là không ra thể thống gì mà! \”- cô tức giận trừng mắt
\”Rõ ràng làm bạn gái tôi được lợi đến thế, cô đang chơi lạc mềm buộc chặt với tôi đấy à? \”- ánh mắt anh ta ánh lên một vẻ vui thích, tay nâng cằm cô lên ngắm nhìn gương mặt vốn xinh đẹp của cô
\”Ha! Thật nực cười, kẻ như anh tôi nhất định không để vào mắt, xin lỗi tôi đã có người mình thích rồi, đừng có mà tự tin như vậy!\”
\”Hừ! Tốt nhất là như vậy! \”- lúc đó Cố Lạc Thành tức giận rời khỏi, vốn dĩ Ôn Hạ Vân cũng đã cho rằng bọn họ như vậy là đã kết thúc sự quen biết rồi, sẽ không ai quen ai nữa, nhưng cô đã sai, vài ngày sau đó giữa cô và anh ta lại có chuyện xảy ra…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!