Buổi trưa cửa hàng buôn bán cũng bình thường không quá chạy cũng không quá ảm đạm, thế nên chưa đến một giờ chiều Ôn Kiều đã bảo Trần San San và Ôn Hoa về nghỉ ngơi, năm giờ chiều mới mở cửa bắt đầu buôn bán buổi tối.
Chu Mẫn cũng đã đến.
Ôn Kiều nói với cô ấy rằng năm giờ rưỡi hằng đến nhưng cô ấy lại đến trước hai mươi phút.
Ôn Kiều bèn để Trần San San dẫn cô ấy làm việc.
Bình thường Ôn Hoa không hề thích qua lại hay nói chuyện gì với Trần San San, trong lòng Trần San San có ý kiến với Ôn Kiều, cũng cảm thấy không vừa ý với Ôn Kiều nên bây giờ Chu Mẫn tới đây làm việc, cô ta là người vui vẻ nhất, lập tức luyên thuyên nói đông nói tây với Chu Mẫn.
“Chị thấy cô gái mới đến này trái lại trông trung thực, chịu khó hơn San San nhiều đấy.” Tạ Khánh Phương đi đến chỗ thông cửa, nhìn ba ngoài đang bận rộn làm việc bên ngoài nói: “Chí ít thái độ làm việc tốt hơn.”
Ôn Kiều nghe bà ấy nói vậy cũng nhìn ra bên ngoài một chút, Ôn Hoa đang điều chỉnh lại vị trí của những cái bàn để bên ngoài, Chu Mẫn đang bày bát đũa đá được khử trùng với nhiệt độ cao đóng gói xong xuôi lên trên bàn, còn Trần San San đang đứng một bên to giọng chỉ huy Chu Mẫn làm việc, giọng điệu cô ta còn có chút gắt gỏng, không kiên nhẫn nhưng Chu Mẫn cũng không tỏ thái độ không kiên nhẫn hay không vui vẻ ra mặt, mà vẫn dựa theo lời cô ta nói bày biện bộ đồ ăn lên bàn xong xuôi.
Tạ Khánh Phương nói: “Em phải tuyển thêm hai người nữa đi, chứ mỗi ngày làm việc không biết ngày đêm thế này, em nhìn lại em mà xem, lúc mới tới đây khuôn mặt vẫn còn đầy đặn còn có chút thịt nhưng bây giờ thì sao, mới qua bao lâu mà đã gầy sụt xuống như thế này rồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng chẳng có tí thịt nào mà hóp cả vào rồi kia kìa.”
Ôn Kiều cười nói: “Nào có.”
Tạ Khánh Phương lại nhìn Ôn Kiều nói: “Gần đây em ngủ không ngon à? Sao quầng thâm mắt này cũng đậm màu như vậy rồi.”
Ôn Kiều: “Đúng là không ngủ ngon cho lắm.”
Tạ Khánh Phương lại liếc mắt nhìn vào Bình An và Hạ Xán đang xúm lại cùng nhau chơi ghép hình bên ngoài: “Chẳng mấy chốc lại sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, em không định đăng ký lớp gì cho Bình An sao?”
Nghe bà ấy hỏi như vậy, Ôn Kiều ngừng công việc trên tay lại, nhìn ra phía ngoài: “Chị đăng ký cho Xán Xán học lớp gì?”
Tạ Khánh Phương nói: “Taekwondo, bơi lội, còn có một lớp luyện chữ nữa, chữ viết của nó ngoáy như gà bới vậy, mấy lớp này chị đều đã nộp tiền rồi. Chị còn đang suy nghĩ xem có phải đăng ký thêm cho nó lớp dương cầm hay không nhưng lại sợ cái tính không kiên nhẫn, không chịu ngồi yên, nghịch ngợm như khỉ của nó, em xem xem em có muốn đăng ký lớp học dương cầm cho Bình An không? Chị thấy thằng bé như người sinh ra để đánh đàn dương cầm ấy, bàn tay kia trông xinh xắn biết bao ngón tay dài biết bao, hơn nữa thằng bé rất kiên nhẫn, có thể ngồi yên một chỗ lâu được. Nếu Bình An đăng ký học dương cầm thì Hạ Xán cũng có thể có bạn, nếu nó mà biết Bình An nhà em đi thì chắc chắn nó cũng bằng lòng đi học!”
Nghe thấy bà ấy đăng ký nhiều lớp cho Hạ Xán như vậy, Ôn Kiều kinh ngạc: “Học nhiều như vậy sao? Liệu Hạ Xán học được sao ạ?”
Tạ Khánh Phương nói: “Sao lại không học được? Cũng không tính lớp học dương cầm thì mấy lớp còn lại này chị còn đang cảm thấy ít đây này, em không biết trẻ con bây giờ thật sự đa tài đa nghệ như thế nào đâu, cái gì cũng có thể học được, chị như này còn coi là ít đấy.”
Ôn Kiều có chút khó có thể chấp nhận nổi: “Như này chẳng phải không có nghỉ hè hay sao?”
Cô là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, khi còn bé chỉ đi học năm ngày trên một tuần đã cảm thấy đủ vất vả rồi, đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè thì đó chính là khoảng thời gian tự do thoải mái muốn chơi thế nào thì chơi, muốn quậy thế nào thì quậy, khó có thể tưởng tượng được trẻ em bây giờ phải gánh chịu áp lực lớn đến nhường nào.
Tạ Khánh Phương lại nói: “Thế bây giờ con cái nhà ai không phải như thế này đâu? Nuôi con chính là vừa tốn cả sức lực lẫn tinh thần lại vừa tốn tiền.”
Ôn Kiều nhìn Bình An đang vô tư chơi đùa bên ngoài, đột nhiên cô có chút áy náy, quả thực cô phí hoài không ít sức lực và tinh thần với Bình An nhưng thật ra tiền lại không tốn bao nhiêu. Bình An là đứa trẻ hiểu chuyện, ngoan ngoãn nhất, từ trước tới nay cậu bé chưa bao giờ chủ động yêu cầu gì đó, trong một năm cũng không mua được mấy bộ quần áo mới, mặc dù lúc vừa sinh ra sức khỏe cậu bé quả thật không tốt thế nhưng sống bên cạnh cô từng ấy thời gian, đến cả cảm cúm cũng rất ít khi bị.
Tạ Khánh Phương thấy cô không còn băn khoăn chuyện đăng ký nhiều lớp học này nữa nên tiếp tục nói: “Tiểu Kiều, chị thấy Bình An nhà em là đứa trẻ rất có tài năng, nếu cố gắng bồi dưỡng nói không chừng có thể nuôi dạy ra được một nghệ sĩ dương cầm hay một họa sĩ lớn gì gì đó nữa đấy, em cũng đừng chậm trễ thằng bé.”
Ôn Kiều khẽ gật đầu nói: “Dạ, để buổi tối em hỏi thằng bé xem thằng bé có cái gì muốn học không. Cảm ơn chị Phương.”
“Ôi chao, có gì mà phải cảm ơn chứ!” Tạ Khánh Phương nhìn vào Bình An đang chơi bên ngoài, ánh mắt đầy trìu mến: “Chị thật sự rất thích đứa bé Bình An này.” Sau đó bà ấy lại quay sang nhìn Ôn Kiều, cảm thán nói: “Tiểu Kiều, em cũng không dễ dàng gì.”
Có cô gái trẻ nào có thể làm được giống như Ôn Kiều chứ, chỉ sợ đến cả chị ruột cũng không có trách nhiệm được như Ôn Kiều.
Một cô gái tuổi vẫn còn trẻ như thế, bản thân mình vẫn là một đứa trẻ mà lại dẫn theo một đứa bé nhỏ như vậy, làm sao có thể sống nhiều năm như vậy để rồi đi đến ngày hôm nay.
Điểm mấu chốt chính là Ôn Kiều chưa từng treo những chuyện này ở ngoài miệng, gặp ai cũng nói coi nó như huân chương vinh dự, mà dường như cô chỉ coi đó như chuyện đương nhiên.
Cô còn có thể nuôi dạy Bình An tốt như vậy.
Tạ Khánh Phương thầm bội phục Ôn Kiều từ tận đáy lòng.
*
Trong quán có thêm một người nữa nên khối lượng công việc của ba người trong quá cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Ôn Kiều cũng không cần lúc nào cũng căng họng gọi Trần San San.
Sau một buổi tối quan sát, Ôn Kiều phát hiện Chu Mẫn là một người chịu khó, cũng là người biết trước biết sau, có mắt nhìn. Điều này khiến Ôn Kiều thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự lo lắng mình lại thuê phải một người như Trần San San nữa.
Hơn nữa việc tuyển nhân viên cũng không phải dễ tuyển như vậy, ví dụ như quán cá nướng của nhà Tạ Khánh Phương ngay cạnh nhà cô, mỗi tháng đều tuyển nhân viên nhưng người trẻ tuổi trong quán đều chưa được bao lâu đã xin nghỉ, người lớn tuổi hơn một chút thì đầu óc lại không nhanh nhạy như đám thanh niên trẻ tuổi, cho nên quanh năm suốt tháng lúc nào trong quán cũng phải tuyển nhân viên.
Ôn Kiều không ngờ rằng buổi sáng lúc mình gọi điện thoại với Mục Thanh còn nói mình đã nói rõ ràng với Tống Thời Ngộ, sau này anh sẽ không tiếp tục đến tìm cô nữa.
Kết quả đến buổi tối, Tống Thời Ngộ lại đến.
Mấy bàn trong quán đều ngồi kín người, thấy thế anh lại chủ động ngồi ghép bàn với người khác, gọi mấy món ăn, sau khi gọi món vẫn ở đằng kia. Anh cũng không động đũa vào món nào cả, cứ ngồi như vậy liên tục từ chín giờ tối đến tận rạng sáng, trong khoảng thời gian đó ngoại trừ thỉnh thoảng xem điện thoại thì thời gian còn lại chỉ ngồi chỗ đó nhìn chằm chằm vào Ôn Kiều không thèm che giấu ánh nhìn của mình chút nào.
Vốn dĩ lúc anh bắt đầu nhìn chằm chằm mình, Ôn Kiều còn thấy căng thẳng nhưng càng về sau cô đã bị anh nhìn đến nỗi chết lặng, làm gì thì làm.
Đường Tây Ngũ là nơi có nhiều các cô gái xinh đẹp nhất.
Lúc Tống Thời Ngộ ngồi ở đằng kia cũng thỉnh thoảng có cô gái xinh đẹp nào đó qua bắt chuyện muốn wechat của anh. Khách khứa trong quán của chính bản thân cô còn chưa tính, lại còn có cả khách từ trong quán của Tạ Khánh Phương chạy đến tìm anh muốn trao đổi wechat.
“Trêu hoa ghẹo nguyệt.” Thấy cảnh này, Ôn Kiều không nhịn được lẩm bẩm một câu.
Chỉ riêng số người cô nhìn thấy là đã có bốn đến năm người rồi, còn có cả những người cô không nhìn thấy nữa đây này.
Bản thân cô biết cô không nên quan tâm nhưng chuyện xảy ra ngay trước mắt, cô thực sự không khống chế nổi lòng mình không quan tâm đ ến nó, giờ đây cô chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu như thắt lại.
“Anh trai, xin chào, xin hỏi có thể thêm wechat không vậy?” Lại một cô gái xinh đẹp sau khi đứng bên cạnh anh do dự vài phút, dưới sự cổ vụ của bạn bè lấy hết lòng dũng cảm đến xin wechat của anh.
Buổi tối hôm nay Tống Thời Ngộ mặc áo thun màu trắng, khoác bên ngoài một chiếc áo sơmi sọc màu lam nhạt có chất vải mềm mại, trông anh lạnh lùng, tuấn tú, toát ra hơi thở của thanh xuân, không giống một doanh nhân thành đạt thường xuyên ra vào lui tới những văn phòng cao cấp, mà trái lại trông anh lại giống như một anh chàng sinh viên đẹp trai trong sân trường đại học.
Tống Thời Ngộ đang xem ảnh chụp trang trí nội thất trong phòng mà thư ký Chu gửi sang cho anh, nghe thấy có người nói vậy thì anh ngẩng đầu lên, trên mặt là sự bình tĩnh không có chút dao động nào đi kèm với đó còn là sự lạnh lùng tránh xa người khác ngàn dặm: “Không thể.”
Nhưng mà chính một gương mặt lạnh lùng như băng giá như này lại khiến cho cô gái xinh đẹp vừa nãy chỉ nhìn thấy rõ nửa bên mặt của anh rơi vào bể tình ngay lập tức. Rõ ràng vừa nãy cô gái này còn phải được bạn bè cổ vũ mới dám đến xin wechat nhưng lúc này lại sinh ra lòng dũng cảm lớn lao, cô gái đó đỏ mặt dè dặt hỏi: “Chuyện là, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ muốn thêm wechat với anh thôi, tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh đâu.”
Tống Thời Ngộ thản nhiên nói: “Không được, tôi có bạn gái rồi.”
Ngay khi nói xong, anh đột nhiên giơ tay lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấc lên chỉ vào mặt tiền của cửa hàng, chỉ vào Ôn Kiều đang lén lút liếc nhìn về phía bên này.
“Hơn nữa bây giờ cô ấy còn đang nhìn cô đấy.”
Nghe thấy anh nói thế, cô gái xinh đẹp này lập tức sửng sốt, nhìn theo hướng ngón tay Tống Thời Ngộ chỉ.
Lúc đầu Ôn Kiều đang vừa làm cơm chiên vừa lén lút quan sát tình hình chỗ anh, đột nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt của Tống Thời Ngộ, cô lập tức giật nảy mình. Nhưng còn chưa kịp nhìn sang chỗ khác thì đã nhìn thấy anh dùng ngón tay chỉ sang chỗ cô, đôi môi còn mấp máy nói điều gì đó, ngay sau đó cô gái đứng bên cạnh anh kia cũng nhìn sang chỗ cô, hai người họ bốn mắt nhìn nhau, mắt của người nào người nấy cũng đầy bất ngờ, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
Ôn Kiều ngớ người ra, hoàn toàn không biết Tống Thời Ngộ nói những gì với cô gái kia, chỉ thấy cô gái kia vừa nhìn cô một cái đã thất vọng đi về phía bạn của cô ấy. Sau đó cũng không biết cô ấy lại nói gì với mấy người bạn của mình mà tất cả mọi người cả trai lẫn gái ngồi kín một cái bàn đấy đều đồng loạt nhìn về phía cô đầy kinh ngạc.
Ôn Kiều bị bọn họ nhìn đến nỗi tê rần cả da đầu, cô không nhịn được mà nhìn sang chỗ khác, không tiếp tục nhìn bàn bọn họ nữa mà quay sang trừng mắt lườm kẻ đầu têu.
Nhưng Tống Thời Ngộ lại thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì, đôi mắt anh đầy bình tĩnh xen lẫn vài phần vô tội nhìn cô.
Ôn Kiều bực bội không thèm nhìn anh nữa, cái xẻng cơm trong tay đập mạnh làm dẹp cơm rồi đảo cơm trong nồi.
Lục này, người đang hết sức kinh ngạc trong lòng còn có Chu Mẫn, vừa nãy đúng lúc cô ấy đứng bên cạnh cái bàn kia dọn dẹp bàn ghế, cô ấy nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia muốn thêm wechat của Tống Thời Ngộ, cô ấy cũng nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người, đến cả cái chỉ tay lúc cuối của Tống Thời Ngộ, cô ấy cũng nhìn thấy.
Chuyện này khiến cô ấy kinh ngạc đến ngây người ra.
Trời ạ!
Anh chàng đẹp trai level max kiên nhẫn ngồi suốt cả một đêm kia lại là bạn trai của chị Ôn Kiều sao!
Ông trời ơi!
Chị Ôn Kiều cũng có bản lĩnh quá đi mất!
Chu Mẫn không kiềm chế nổi tâm trạng phấn khích của mình, cô ấy mang bát đã thu dọn xong ra đằng sau, đúng lúc đụng phải Trần San San vừa đi nhà vệ sinh xong đi ra. Chu Mẫn không kịp chờ đợi đã túm chặt Trần San San lại, phấn khích nói với cô ta: “San San, cậu biết gì chưa? Người đàn ông cực kỳ cực kỳ đẹp trai bên ngoài là bạn trai của chị Ôn Kiều đấy!”
Nghe thấy cô ấy nói vậy, Trần San San có hơi sửng sốt, hỏi lại Chu Mẫn: “Ai thế?”
Chu Mẫn nói: “Chính là cái người cực kỳ cực kỳ đẹp trai kia kìa, người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ đấy!”
Trần San San biết người cô ấy đang nói đến là ai, ngay lập tức cô ta lườm Chu Mẫn một cái rồi chuẩn bị đi ra ngoài: “Bạn trai cái gì mà bạn trai, cũng chỉ là quen biết từ khi còn bé mà thôi.”
Chu Mẫn đuổi theo cô ta nói: “Không phải đâu! Anh chàng đẹp trai đó tự mình nói với người khác mà, nói chị Ôn Kiều là bạn gái anh ấy. Chị Ôn Kiều cũng giỏi quá đi mất…”
Chu Mẫn không kìm nén được mà thể hiện sùng bái và ca ngợi Ôn Kiều ra mặt.
Trần San San không muốn nhìn vẻ mặt này của Chu Mẫn nên cô tay quay mặt đi. Thế nhưng biểu cảm vốn dĩ tràn đầy khinh thường trên khuôn mặt cũng dần dần vỡ nát.
*
Không hiểu tại sao mà Ôn Kiều luôn cảm thấy ánh mắt Trần San San nhìn cô có gì đó rất kỳ lạ, cô vừa hỏi nhưng Trần San San lại nói không có gì. Thế nhưng sau đó cô ta vẫn nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ đó.
Mà Chu Mẫn mới đến làm kia thì lại luôn lén lút nhìn cô bằng ánh mắt vừa sùng bái lại vừa phấn khích sáng long lanh như ánh sao trên bầu trời.
Ôn Kiều đầu óc mơ màng, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không tiện nói gì.
Trông thấy đã ba giờ sáng, khách khứa trong quán cũng đã rời đi hết chỉ còn lại có hai bàn, Tống Thời Ngộ vẫn một mực ngồi chờ ở chỗ đó.
Ôn Kiều thấy bây giờ cũng đã ít người hơn, không thể nhẫn nhịn được nữa, cô đi thẳng đến trước mặt Tống Thời Ngộ, hơi cau mày lại, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm vào anh, nhỏ giọng nói: “Không phải đêm hôm qua chúng ta cũng đã nói chuyện rõ ràng với nhau xong rồi sao? Tôi đã bảo sau này anh đừng đến tìm tôi nữa mà.”
Tống Thời Ngộ nhìn đôi mắt vì tức giận mà sáng rực lên kia của cô, lồ ng ngực anh như bị nung nóng, trong cơn rung động lại mang theo chút nóng bỏng nhoi nhói. Nghe thấy cô nói như vậy, mãi một lúc lâu sau, anh mới hơi giật giật khóe miệng, bờ môi cong lên một độ cong nhẹ, giọng điệu hời hợt như chẳng có chuyện gì to tát: “Nhưng anh không đồng ý.”