Tôi vừa tháo giày vừa hỏi: “Lý Miễn, anh mua trái cây đấy à?”
“… Hả?” Giọng hoang mang, có âm thanh đẩy ghế. Tôi ló người nhìn vào, cửa thư phòng đang đóng, ánh sáng lọt ra qua khe cửa.
“Làm gì thế?” Vừa nói vừa đá rớt giày, cởi túi xách ném sang bên, đi tới đẩy cửa ra.
Anh đứng bên cửa sổ mở rộng, gió lùa vào còn anh cật lực khoát tay xua mùi. Cúi đầu nhìn, trong lon Coca là một điếu thuốc gần như còn nguyên, hình như mới hút.
“Không phải anh nói muốn cai thuốc sao?” Tôi nhìn gió thổi bay vạt áo anh, cau mày khoát tay, “Đóng cửa lại đi, lạnh chết mất.”
“Ừ.” Rất nghe lời.
“Anh lấy thuốc ở đâu đấy?” Tôi sục sạo trên bàn, tìm được một bao thuốc lá, “Thuốc ngoại, đâu ra vậy?”
“Từ Chi Dương cho.”
“Lừa nhau hả, cậu ấy biết anh muốn cai thuốc mà còn cho anh? Tưởng em không quen Từ Chi Dương à, cậu ấy là người không đáng tin vậy thế sao?”
“Cậu ấy đưa thật mà.” Anh sờ cổ, cụp mắt nói, “Cho anh hôm mới về nước, lúc ấy vẫn chưa nói là muốn cai thuốc. Lúc nãy dọn dẹp thì vô tình thấy, lãng phí lại không hay, dù gì cũng là ý tốt của người ta…”
“… Em tịch thu.”
“Ờ.”
Quay người lại, tiện tay cầm luôn lon Coca, vẫn còn hơn nửa. Tôi đưa mắt nhìn, Lý Miễn ôm ngực: “Giật mình nên nhét vào đó, tiếc nửa lon Coca.”
Làm sai còn tỏ vẻ đáng thương cơ à, kỹ năng biểu diễn ngày một tiến bộ đấy.
—
Quay ra phòng khách, lúc này mới có thời gian cởi áo khoác uống hớp nước. Anh đặt trái cây lên bàn, nói: “Là hàng chuyển phát nhanh của em, anh mới nhận về.”
“Em có mua đâu.”
“Cherry, ai gửi cho em rồi.”
Tôi nghe thế, trong lòng đã lờ mờ đoán được, đi tới nhìn thông tin chuyển phát dán ngoài thùng, người gửi: Triệu Ngữ Tĩnh.
“Đúng là cô ấy gửi thật, sao lại gửi đồ tới nữa, lần trước vẫn chưa ăn xong mà?” Mở cửa tủ lạnh ra, một hộp kiwi chình ình trong đó, vẫn còn hơn nửa hộp.
“Ôi, thật là.” Tôi vỗ trán, tựa vào bàn nhìn anh, “Em còn không dám bấm like bài viết của cô ấy, like bài nào là gửi đồ đó, trả tiền thì không nhận, anh bảo phải làm thế nào đây?”
“Lì xì nhiều nhiều cho con gái cô ấy vậy.”
“… Cũng chỉ có thể làm thế.”
Quả thật, cũng sắp đến Tết rồi.
Bây giờ Triệu Ngữ Tĩnh đang bán hàng trên Wechat, gì cũng bán, kinh doanh rất khấm khá. Thời gian trước bán đồ gia dụng, hiện tại bán trái cây đắt đỏ, chỉ cần tôi có thể dùng là lần nào cô ấy cũng sẽ gửi tới một ít.
Chưa bao giờ nhận tiền.
Vì thế tôi còn lấy điện thoại cũ đăng ký một tài khoản phụ, lén mua mấy đơn từ cửa hàng của cô ấy, coi như ủng hộ việc làm ăn. Kết quả là những sản phẩm ấy luôn xuất hiện gấp bội trong nhà tôi, nhiều đến mức ăn không hết, dùng chẳng xong.
Buổi tối chúng tôi ngồi trên ghế xem TV, trên bàn là một đĩa cherry. Tôi cầm điện thoại bỏ giỏ hàng, lẩm nhẩm: “Ngô Thừa Thừa ở xa quá, Từ Chi Dương lại không có địa chỉ cố định, Ngụy Tiêu bay nhảy liên tục, đành gửi hai thùng cho Lâm Hiếu Thành vậy.”
“Ừ.” Anh vừa đáp vừa đút cherry vào miệng tôi, “Giờ cậu ta thế nào rồi?”
“Lâm Hiếu Thành? Vẫn thế thôi, thời gian trước mới xin em Wechat của Ngụy Tiêu, không biết làm gì nữa.”
“Cậu ta không có à?” Lại đút tiếp trái nữa.
Bị bắt quả tang hút thuốc là ngoan vậy đấy, tôi liếc anh, nín cười nhả hạt ra tay: “Không có, cậu ta và Ngụy Tiêu có gặp mặt mấy lần đâu, à, trừ lần đó.”
Lý Miễn cau mày, cuối cùng cũng nhớ ra, ngẩng đầu thở dài: “À, cô Trịnh.”
“Đúng thế, nghĩ lại thấy lúc đó cậu ta thảm thật, không biết giờ đã nguôi ngoai chưa.”
Đề tài bỗng thay đổi, tôi nói tiếp: “Nhưng ở độ tuổi bây giờ thì em đã có thể hiểu cô Trịnh, suy nghĩ sẽ khác. Lúc ấy chúng ta còn quá trẻ, liên quan đến tình cảm là cứ chết đi sống lại, nhưng qua rồi mới hay, đó chỉ là chuyện nhỏ.”
“Không phải ai sinh ra cũng đã 30 tuổi để có được giác ngộ như em bây giờ.”
“Cũng phải ha, nếu biến tuổi 20 thành tuổi 30 thì còn nghĩa lý gì nữa.”
Đang nói chuyện lại chuyển sang hướng đạo lý, cả hai đều không thích ứng kịp. Im lặng hai giây, Lý Miễn cướp lấy điện thoại của tôi, cũng gạt cherry ra xa, nói: “Tóm lại là, tuổi 20 có chuyện của tuổi 20, bây giờ có chuyện của bây giờ.”
“… Chuyện gì?” Chưa dứt câu thì anh đã cúi người, vị cherry lấp đầy khoang miệng, chua chua ngọt ngọt.
Cổ được anh đỡ lấy, dần dần nằm xuống. Tôi thở dốc cười mắng: “Anh làm gì thế, chuyện anh nói là đây hả?”
“Nếu không vì sao anh phải cai thuốc?”
Mấy giây sau mới kịp định thần, anh cúi đầu định hôn tôi, nhưng bị tôi ngăn lại: “Cai thuốc là vì…?”
“Ừ, chuyện này nghe em, nhưng anh cũng cần chuẩn bị trước.” Vừa nói vừa nắm tay tôi, nhẹ nhàng đặt lên bên tai, vô cùng vội vã.
“Lý Miễn anh thật là…”
Trong lòng người này suy nghĩ rất nhiều chuyện, lại âm thầm chuẩn bị từng bước một, vừa là ưu điểm nhưng cũng là khuyết điểm. Miệng tôi bị chặn, đầu óc dần trở nên trống rỗng, cho tới khi bị kéo một cái thì mới hoàn hồn, “Nè, anh vẫn chưa cai được thuốc mà, hơn nữa em cũng phải chuẩn bị đã…”
“Ừm, vậy thì,” Anh gấp gáp nói, “Vậy dùng nó đi.”
“… Đi lấy đi.”
Trong thời gian chờ anh, câu nói ban nãy bỗng vụt qua đầu.
Tuổi 20 có chuyện của tuổi 20.
—
Triệu Ngữ Tĩnh 20 tuổi vẫn đang đắm chìm trong sự cố chấp vô hình, còn tôi cũng sốt ruột muốn bảo vệ tình yêu của mình, vô cùng hiên ngang “xách đao đến gặp”.
Trưa ngày hôm sau, Lý Miễn kéo cửa cuốn lên, trước mắt cậu là những tấm ảnh nằm rải rác khắp nơi, tôi ngủ gục trên ghế dài cạnh cửa, khóe miệng chảy máu; Triệu Ngữ Tĩnh vùi mặt xuống bàn.
Tin chắc lúc đó cậu đã ngưng hít thở, nên mới hốt hoảng quỳ xuống cạnh tôi, khuôn mặt trắng bệch.
Tôi ngủ say như chết, nhưng thực ra chỉ mới ngả lưng. Bị cậu đánh thức mở mắt ra, nhưng phải mấy lần mới thành công, mắt nặng trĩu kinh khủng. Một giây sau mới nhận ra mình đang chảy nước miếng, hít một cái khép miệng lại, giơ tay lau đi.
Vết thương ở răng khôn lại chảy máu rồi.
Đầu óc nặng nề đặc quánh, phải một lúc lâu sau mới nghe thấy cậu tức giận gọi tên: “Khương Lộc!”
“Hả?” Tôi vô thức đáp.
“Khương Lộc!” Lại gọi lần nữa, lần này là buồn rầu lẫn lo lắng.
Ngơ ngác ngồi dậy, đúng lúc chạm vào ánh mắt của Triệu Ngữ Tĩnh ở quầy, cô ấy cũng tỉnh rồi. Xung quanh là những bức ảnh lộn xộn, phủ kín mặt đất.
Lúc này trí nhớ mới quay về. Sự thật chứng minh giấc ngủ quan trọng đến nhường nào, không biết mọi người có từng ép mình thức giấc cả đêm chưa, khi ấy tâm trí sẽ dần dần rời rạc, cảm xúc đi tới cực điểm, bên bờ sụp đổ.
Tối qua là như vậy đấy, tôi cầm hết tấm ảnh này đến tấm ảnh khác nói chuyện của Lý Miễn ngày bé. Nghịch bùn ở vườn trẻ, nhập học cấp 1, nghi lễ kéo cờ, cạnh tranh ủy viên, tốt nghiệp, đến Bắc Kinh, mỗi tấm ảnh là gương mặt tươi tắn của cậu.
Đây chưa bao giờ là Chu Miễn trong tưởng tượng của cô ấy.
Triệu Ngữ Tĩnh không muốn nghe, ban đầu đẩy tôi đi đuổi tôi về, tiếp đến là đập phá đồ đạc, còn xé mấy tấm ảnh, sau đó nữa là bật khóc, cả hai cùng nhau khóc, ôm đầu khóc lóc.
Hai chúng tôi giằng co nhau, lại giằng ra sự đồng cảm. Thực chất tình cảm Triệu Ngữ Tĩnh dành cho Lý Miễn rất phức tạp, đúng là có thích, nhưng nhiều hơn hết là sự lệ thuộc đồng bệnh tương liên.
Gặp một người ở trong bóng tối, dẫu chỉ là một cái chìa tay cũng đem lại ánh sáng.
Chúng tôi nói rất nhiều, không biết bắt đầu từ lúc nào mà tấm vách ngăn đã được tháo dỡ, chuyện gì cũng chia sẻ. Tôi kể lại chuyện mình cũng từng bị cô lập, còn dùng khúc mía rạch mặt người ta, Triệu Ngữ Tĩnh hâm mộ lẫn buồn bã nói: “Tôi không lợi hại như cậu.”
“Cũng không trách cậu được.”
Một phần sức mạnh là đến từ gia đình và tuổi thơ, nhưng cứ mắc kẹt trong những gì đã mất sẽ chỉ khiến tương lai càng trở nên khó khăn. Tôi đề nghị cô ấy nên thi đại học, học từ xa, lúc ấy đang thịnh hành học trực tuyến, hình thức mới mẻ, thế nên cũng giới thiệu với cô ấy luôn.
Triệu Ngữ Tĩnh làm ở quán trà sữa một thời gian, chợt một ngày không thấy cô ấy đâu, quán trà sữa cũng đổi nhân viên mới.
Rồi về sau, vào ngày lễ độc thân năm nào đó, khi ngày 11.11 Taobao bắt đầu càn quét. Có lẽ cô ấy đã bắt kịp xu hướng, bởi vì không lâu sau, tôi nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh đến từ cửa hàng Taobao, người gửi là chủ cửa hàng, Triệu Ngữ Tĩnh.
—
Thời gian dần trôi, trải qua một mùa hè rồi bước vào ngày thu.
Tôi mặc một chiếc váy màu đỏ trễ vai, trang điểm đậm, đi giày cao gót, khập khiễng bước đi giữa đám đông.
Chiếc máy ảnh đi mượn nằm lủng lẳng trên cổ Lý Miễn, áo khoác vắt trên tay, cậu gọi tôi từ xa: “Không phải các cậu sắp lên sân khấu rồi à, có chuyện gì vậy?”
“Tìm Lâm Hiếu Thành, không thấy cậu ta đâu.”
Trước ngày Quốc khánh, cuối cùng cũng đến lúc biểu diễn hợp xướng đã tập mấy tháng trời. Chỉ còn 15 phút nữa thôi, rõ ràng một giây trước còn nghe cậu ta lải nhải trang điểm như con linh vật Bé Phúc*, nhưng quay đi quay lại đã biến mất, làm tôi cuống tới nỗi đổ mồ hôi.
(*Bé Phúc là linh vật của Thế vận hội mùa hè Bắc Kinh 2008.)
“Đi đâu rồi không biết?” Vừa lẩm nhẩm vừa đi tìm, ở hậu trường có rất nhiều rèm, vén từng tấm rèm một, càng đi càng sâu.
Cuối cùng cũng dừng chân ở một ngã rẽ, rồi đứng ngây ra bởi hình ảnh trước mắt.
Lâm Hiếu Thành cúi người tựa vào mấy chiếc thùng chất đống, mắt nhắm lại, cô Trịnh đứng đối diện, ngẩng đầu, cầm cọ trang điểm cho cậu.
Động tác rất nhẹ, màu sắc rất nhạt.
Tôi chấn động, lấy tay lau mặt, có phải chuyên viên trang điểm do trường thuê đã quá tay rồi không? Đúng là y chang Bé Phúc. Không ngờ Lâm Hiếu Thành còn có đãi ngộ này.
Một giây sau, tôi thấy cậu ta nghiêng người hôn lên khóe môi cô Trịnh. Cọ trang điểm của cô khựng giữa không trung, tôi ngạc nhiên đến mức run tay, chùi lem cả phấn mắt.