Ôn Mộc Thành Lâm - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Ôn Mộc Thành Lâm


Chương 12


Mãi đến tận sáng, Ôn Mộc cứ nghĩ mãi về vấn đề này, Cố Thành Lâm thật ra không nói gì, mà cũng là bởi vì anh không nói gì, mới làm Ôn Mộc nghĩ bậy nghĩ bạ, dù sao Cố Thành Lâm không giống như là một người hay nói giỡn. Trên đường trở về Ôn Mộc đạp xe đạp hỏi anh: “Chỗ tớ ở, rốt cuộc là từng xảy ra chuyện gì?”

“Cậu tò mò thật à?” Cố Thành Lâm ngồi ở phía sau, co chân.

“Thật… Dù sao tớ cũng đang ở đó.”

Cố Thành Lâm nói: “Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn.”

Ôn Mộc thở phào nhẹ nhõm.

“Nửa năm trước, trong căn phòng đó thỉnh thoảng sẽ truyền ra tiếng khóc, đứt quãng.” Cố Thành Lâm cảm thấy xe lung lay một chút, anh ra vẻ tốt bụng mà động viên, “Đừng lo lắng, đã lâu rồi tôi không còn nghe nữa, vì làm ca đêm…” Lời còn chưa dứt, tiếng thắng xe chói tai đột ngột vang lên, Cố Thành Lâm không ngồi vững, thân thể đột nhiên nhào về phía trước, hai tay túm chặt eo Ôn Mộc để mình ngồi vững, nhìn gáy cậu hỏi, “Cậu muốn mưu sát à?”

Một giây trước Ôn Mộc vẫn còn đắm chìm trong không khí kinh dị tự mình não bổ, một giây sau đã bị xúc cảm trên người đốt nóng sống lưng.

Tiếng khóc tiếng la gì cũng không sánh bằng việc lúc này Cố Thành Lâm dùng cả hai tay ôm eo cậu, cách một lớp áo thun mỏng manh cũng không dán sát thịt, nhưng Ôn Mộc có thể cảm nhận được mỗi một đường nét trong lòng bàn tay Cố Thành Lâm, cậu cảm thấy hơi ngứa, mà không nỡ bảo Cố Thành Lâm bỏ tay ra, Ôn Mộc quên cả sợ, không dám nhắc việc Cố Thành Lâm đang làm, sợ này sau khi chút tiếp xúc không tính là thân mật này bị phát hiện, Cố Thành Lâm sẽ bỏ tay ra, cậu tiếp tục đạp lên phía trước, làm bộ tự nhiên nói: “Tớ không muốn mưu sát, mà là biểu diễn xe đạp không được tốt cho lắm.”

“Cậu không phải biểu diễn xe đạp không tốt.” Cố Thành Lâm nắm eo rất vững vàng.

“Vậy thì cái gì không tốt?” Ôn Mộc hỏi.

“Chắc là đầu óc không tốt.” Cố Thành Lâm nói, đột nhiên phát hiện phía dưới cái gáy trắng nõn của Ôn Mộc có một nốt ruồi, tròn tròn, màu nâu.

“Bởi vì đầu óc không tốt nên với thích cậu nhiều như vậy?” Ôn Mộc nhỏ giọng lầm bầm.

“Hả?” Cố Anh Thành Lâm cau mày, tay sít chặt eo cậu, bàn tay như cái kềm mà bóp lấy hai bên eo, Ôn Mộc lập tức mất cân bằng, lung lay hai lần vội vàng nói: “Đừng mà, tớ sợ ngứa… Cậu vịn chắc đừng nhúc nhích.”

Cố Thành Lâm buông lỏng tay, nhưng vẫn không bỏ ra, lại hỏi: “Tại sao cậu lại thích tôi.”

“Cảm thấy cậu rất tốt, cảm thấy cậu chỗ nào cũng tốt.” Ôn Mộc nói không chút suy nghĩ.

“Trước đây không phải cậu thầm mến tôi không dám nói à.”

Ôn Mộc nhớ tới khoảng thời gian thầm mến lâu dài, mặt liền nóng lên: “Cậu, cậu biết à.”

“Rõ ràng quá mà, ánh mắt cậu cứ dính lên người tôi.” Ngón tay Cố Thành Lâm cọ cọ lớp vải sợi bông của áo thun, cảm giác mềm mại.

“Vậy… Vậy cậu trước đây cũng chú ý tới tớ hả?”

“Không hề.” Cố Thành Lâm không chút khách khí, “Cậu thích tôi không nói tôi biết, còn muốn tôi chú ý tới cậu? Nằm mơ à?”

“Ồ.” Ôn Mộc mất mát hai giây, cảm thấy Cố Thành Lâm nói rất đúng, lại nghĩ đến mình đã thổ lộ, nhanh chóng hỏi, “Vậy sau này cậu chú ý tới tôi một xíu có được không?”

Cố Thành Lâm không lên tiếng, một lát sau tùy ý đáp một tiếng.

Không ngờ có thể được đáp lại, Ôn Mộc vội vàng dừng xe, quay đầu nhìn về phía Cố Thành Lâm, một chút đáp lại đã cho cậu rất nhiều tự tin, cậu toét miệng chào hàng bản thân: “Tớ tên Ôn Mộc, một mét bảy mươi tám, thích Cố Thành Lâm, tớ cũng rất tốt.”

Mặt trời chói chang, loang lổ xuyên qua bóng cây chiếu lên mặt Ôn Mộc, vừa dũng cảm vừa tự tin, Cố Thành Lâm nhìn đôi mắt nóng bỏng, quay đầu cậu trở lại: “Biết rồi.”

Nhưng tâm trạng sung sướng chỉ kéo dài đến khi bước vào trong nhà, Ôn Mộc một mình nằm ở trên giường, đột nhiên nhớ lại chuyện Cố Thành Lâm kể, rõ ràng là giữa hè, rõ ràng là ban ngày, Ôn Mộc vẫn cảm thấy trong phòng hơi âm u.

Cậu ép bản thân mình nhắm mắt lại ngủ, kết quả còn không bằng mở mắt ra, một mảnh đen thùi càng kích thích cái chuyện kinh dị kia chạy tán loạn, thực sự nằm không nổi, Ôn Mộc thẳng thắn ngồi dậy, tìm một chiếc áo thun chưa giặt bỏ vào chậu nước, đi xuống lầu.

Mười một giờ sáng, dưới lầu phần lớn là các bác gái không đi làm mua đồ ăn rửa rau chuẩn bị nấu cơm, Ôn Mộc mới vừa chống lại tập kích của yêu ma quỷ quái, lại bị mùi thơm đồ ăn khắp nơi công kích, cậu đột nhiên cảm thấy, cuộc sống thật sự khá khó khăn.

“Anh Ôn Mộc!”

Ôn Mộc nghe thấy âm thanh ngẩng đầu, phát hiện Ông Đinh Đinh đang cầm súng nước chạy loạn ở trong sân, cậu cười đi tới, xoa xoa cái đầu nấm nhỏ của Ông Đinh Đinh, hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Ông Đinh Đinh hơi kích động, đạp dép lê nhảy tại chỗ hai lần: “Chưa ăn chưa ăn, hôm nay là anh Thành Lâm làm cơm, anh ấy nấu chậm lắm!”

Cố Thành Lâm biết nấu cơm? Ôn Mộc hơi kinh ngạc, bưng chậu nước, đi tới bên đầm nước, bắt đầu tìm kiếm vị trí nhà bếp chung, Ông Đinh Đinh không biết từ đâu tìm ra một cái súng nước nữa, ôm chân Ôn Mộc dụi dụi: “Anh Ôn Mộc chơi với em đi.”

“Nhưng anh còn phải giặt đồ mà.” Ôn Mộc làm khó dễ.

Ông Đinh Đinh chớp chớp đôi mắt tròn vo, tranh thủ cơ hội cho mình: “Chơi một lúc thôi được không!” lại ra chiêu với Ôn Mộc, “Bà Vương trước khi giặt đồ đều phải ngâm nước, anh Ôn Mộc cũng ngâm nước đi đã!” rồi giả bộ đáng thương, “Trong sân chẳng có ai chơi với em, em cô đơn lắm…”

Ôn Mộc bị dáng vẻ cố dùng sức chớp ra nước mắt của Ông Đinh Đinh chọc cười, chọt chọt trán nhóc, đồng ý: “Được rồi, vậy thì chơi một lúc thôi nhé.”

Trong phòng bếp mơ hồ có thể nghe được tiếng la hét trong sân, Ông Đinh Đinh không biết làm sao lại điên lên, bà Vương hôm qua vừa về quê, Cố Thành Lâm thừa dịp không ngủ, nấu luôn cả bữa trưa và bữa tối, anh mới vừa bưng đồ ăn ra, liền thấy Ôn Mộc, áo thun trên người câu ướt một mảng lớn, tóc tai cũng ướt đẫm, trong tay còn cầm một cây sung nước màu sắc sặc sỡ của bọn trẻ con, đang lén lén lút lút trốn đằng sau một cây cột ở trên hành lang lầu một, cảm giác Cố Thành Lâm tới gần, Ôn Mộc quay đầu hơi lúng túng, Cố Thành Lâm liếc mắt một cái đứng ở giữa sân nhìn Ông Đinh Đinh đếm số, chỉ có mặt dính một chút nước, rõ ràng hoàn toàn thắng lợi.

Ông Đinh Đinh nhắm mắt lại đếm xong, tràn đầy tự tin gọi: “Em tới tìm anh nha anh Ôn Mộc! Trình độ bắn súng của em rất chuẩn đó!” Nhóc chạy một vòng quanh sân không tìm được, cuối cùng quăng luôn đôi dép mà chạy sang phía nhà bếp, mơ hồ nhìn thấy góc áo Ôn Mộc từ sau cây cột, quyết đoán bưng súng nước nhỏ chạy tới vài bước, đột nhiên vòng tới đằng sau cây cột, lại phát hiện súng trên tay Ôn Mộc không biết từ lúc nào đổi thành mâm thức ăn, bên trong có món thịt bò khoai tây thơm lừng, đang nhìn nhóc cười vô tội.

Ông Đinh Đinh còn chưa phản ứng lại, đột nhiên giật thót tim, cái áo nhỏ khô thoáng từ đột nhiên ướt đẫm từ phía sau, tia nước bắn vào người vô cùng lạnh lẽo, Ông Đinh Đinh nhanh chóng quay đầu lại, kết quả đối phương không chút lưu tình, bắn liên tục lên mặt nhóc, Ông Đinh Đinh điên lên, giơ súng định phản kháng, kết quả kẻ địch quá mạnh, một phát liền tước vũ khí của nhóc.

Cố Thành Lâm giơ súng nước nhắm ngay đầu Ông Đinh Đinh, nhướng mày: “Bắt nạt người ta đúng không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN