Ôn Nhu Ái Nhân - Chương 11: C11: Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Ôn Nhu Ái Nhân


Chương 11: C11: Chương 11


Lời này vừa nói ra, xung quanh bỗng im lặng.

Vẻ mặt của Trương Du trở nên vô cùng cổ quái, nhưng cậu vẫn thành thật đưa điện thoại ra, đồng thời không quên “note” vài chữ: “Nữ thần hiếm khi giúp đỡ người khác trên Weibo, lão sư, cô…”

Cậu còn chưa nói hết nửa câu sau đã bị Sư Giá cắt ngang.

“Tôi sẽ tự mình xem.”

Trương Du: “…”

Đúng, cậu nên an tĩnh như gà!

Nhưng một lúc sau, Sư Giá vẫn không hiểu, nàng chỉ vào Weibo của Tang Thúc, cau mày nói: “Cue là gì?”

Trương Du: “…Lão sư, cô chưa bao giờ lướt Internet à?”

Kết quả, thực tập sinh nhỏ bé quên mất ý nghĩa của việc an tĩnh như gà là gì đã nhận được ánh mắt lạnh lùng thứ hai từ Sư Giá.

Trương Du ngay lập tức từ bỏ thái độ khinh thường đối với lão sư của mình, hành động cung kính, nghiêm túc như tiểu vương tử đảm đương Bách Khoa Baidu nói: “Nó giống như ý nghĩa của việc đưa ai vào chủ đề, lời này của nữ thần là nói những người mua hot search phía sau không cần mang theo nàng, nàng cùng chuyện này không có bất cứ quan hệ gì.”

Sư Giá, người chưa bao giờ lướt Internet, “A” một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết.

Nàng nhìn những bình luận phía dưới Weibo của Tang Thúc, nhìn thấy phản hồi từ chính Tang Thúc dưới bài đăng đầu tiên có lượt thích cao nhất.

Tang Thúc trả lời một cư dân mạng hỏi về hot search nhà bên cạnh.

[Tang Thúc V: Một đoạn ngắn cũng làm cho mọi người cao trào lâu như vậy? Bỏ đầu bấm đuôi thì có gì đáng nói? Hot search này làm sao lại xuất hiện, có người thậm chí còn không nghĩ tới à?]

Sư Giá tuy không phải là người hâm mộ giới giải trí nhưng nàng vẫn có chút lo lắng khi thấy Tang Thúc thẳng thắn như vậy trên Weibo: “Nàng nói chuyện như vậy cũng được à?”

Trương Du tiến lên nhìn, không có kinh ngạc như Sư Giá, liền giải thích: “Những nghệ sĩ khác nói lời này nhất định sẽ khiến người ta ngạc nhiên, nhưng nữ thần của em vẫn luôn là như vậy, quen thì sẽ thấy bình thường!”

Sư Giá: “…”

Trả điện thoại lại cho thực tập sinh, nàng cảm thấy có chút bất an.

Sư Giá cảm thấy Tang Thúc trước đây không phải là Tang Thúc mà nàng biết bây giờ.

Mãi đến trưa, sau khi làm xong việc, cuối cùng Sư Giá cũng có thời gian nghỉ ngơi, ngồi trong phòng làm việc, nàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tang Thúc.

Sư Giá: [Cảm ơn.]

Tang Thúc lập tức trả lời: [???]

Sư Giá: [Sáng nay nói giúp tôi trên Weibo.]

Tang Thúc cũng vừa kết thúc công việc, các cố vấn trong chương trình của các cô cũng không lớn tuổi, cùng các thiếu nữ hơn hai mươi tuổi cùng ngồi một chỗ ăn cơm, họ gọi đây là gia tăng tình cảm. Khi tiếng thông báo tin nhắn Wechat vang lên, Tang Thúc nhanh chóng liến nhìn điện thoại, nhìn thấy tên người gửi, khóe miệng cô không nhịn được cong lên, để đũa xuống, cầm điện thoại tập trung trả lời đối phương.

Tang Thúc: [Muốn cảm tạ tôi?]

Sư Giá: […Ừ.]

Tang Thúc: [Cảm tạ thế nào?]

Sư Giá ngồi trong phòng làm việc cau mày, không phải nàng vừa cảm ơn rồi sao?

Sư Giá: [Cảm ơn.]

Lần này đến lượt Tang Thúc sửng sốt, vậy ý nàng muốn cảm tạ cô là gửi cho cô… tin nhắn cảm ơn?

Sao có thể như vậy được?

Tang Thúc: [Lần sau em đến thăm tôi, chúng ta ăn cơm cùng nhau, được không?]

Ít nhất cũng phải ăn cơm cùng nhau để bày tỏ lòng biết ơn của, phải không?

Sư Giá ném điện thoại vào ngăn kéo, Tang Thúc đúng là một kẻ vô liêm sỉ!

Nằm trong dự liệu của Tang Thúc, Sư Giá không trả lời cô. Nhưng điều này cũng không cản trở tâm trạng tốt của cô, chờ đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, mới nhận ra mọi người xung quanh bàn đều đang nhìn mình.

Tang Thúc sờ sờ mặt mình, lười biếng cười hỏi: “Sao vậy? Nhìn tôi làm gì?”

Một nữ sinh yếu ớt giơ tay nói: “Tang lão sư, vừa rồi cô cười rất… xuân tâm nhộn nhạo!”

Có người bắt đầu, sau đó ngày càng có nhiều người lên tiếng—

“Vẫn còn có chút kiêu ngạo!”

“Đúng vậy! Dù sao cũng chỉ là nụ cười khi trò chuyện với đối tượng mà thôi!”

“Rõ ràng là cười khi lừa được người khác!”

“Lão sư, vừa rồi cô gửi tin nhắn cho đối tượng của mình đúng không?”

Cuối cùng, câu hỏi quan trọng nhất cũng được ném ra, mọi người không hẹn cùng im lặng, rối rít nhìn Tang Thúc, chờ cô trả lời.

Tang Thúc cười khẽ một tiếng, không hề xấu hổ, hào phóng lắc đầu, “Không phải, còn chưa theo đuổi được, vẫn đang cố gắng.”

“Mẹ kiếp? Nữ thần tự mình theo đuổi? Thật sao? Cho đối phương một cú đập thẳng vào tường! Xem thử đôi chân dài của Tang lão sư!”

Cảnh tượng này sống động đến mức một nhóm người hét lên “666”*, khiến Tang Thúc cũng bật cười. Loại chuyện vách tường này, nhưng nếu như dùng trên người Sư Giá cũng không tệ?

*(666 dùng để khen ngợi ai đó rất giỏi khiến người khác phải bất ngờ và vỗ tay thán phục, được viết là “六六六”, đọc là “/liùliùliù/”, có cách phát âm khá giống với 牛 (/niú/). Mà 牛 trong tiếng Trung có nghĩa là tài giỏi, giỏi giang.)

Sau khi Tang Thúc rời đi, các cô gái ngồi xung quanh lại bắt đầu trò chuyện với nhau. Mặc dù Tang Thúc sẽ không khiến mọi người cảm thấy khó tiếp xúc, nhưng nếu thảo luận về những lời bàn tán có liên đến người trước mặt cũng quá không phải phép đi. Sáng nay, mọi người đều nhìn thấy những hot search trên Weibo, nhưng xung quanh Tang Thúc không có ai đủ can đảm để hỏi người tối hôm qua là ai.

“Tang lão sư hình như không để tâm đ ến chuyện trên Weibo? Tôi không thấy nàng nhắm vào ai trong buổi tập sáng nay?”

“Oa! Đoán chừng là muốn lấy đại cục làm trọng đi!”

“Nhưng đây rốt cuộc là ai a? Tôi kháo, lại có thể đi đến máy giám sát nói chuyện? Sợ là muốn lăng xê.”

“Lần đầu tiên nhìn tôi cũng nghĩ như vậy, thao tác này cũng quá phổ biến đi? Chờ đến lúc hình ảnh một người xinh đẹp, mạnh mẽ, khốn khổ được người trên mạng bênh vực, lại đứng ra nói mình chính là người trong bài viết, khẳng định có thể hút fan.”

“Vốn là chiêu này, nhưng có lẽ đối phương không ngờ rằng Tang lão sư lại phản ứng nhanh như vậy? Ha ha ha, Weibo của Tang lão sư hoàn toàn là thái độ “muốn hút máu của lão tử là không có khả năng” ha ha ha!”

“Có ngu ngốc hay không, chắn chắn sẽ không tiếp tục nữa! Thái độ này của Tang lão sư, nếu lại cọ xát nhiệt độ, nhất định sẽ bị phản công?! Chỉ là chúng ta hiện tại không biết là ai làm ra, có chút đáng tiếc, thật là con người đầy mưu mô!”

Mọi người đang thảo luận sôi nổi, Sư Minh Yên ngồi ở bàn phía sau lại nắm chặt tay.

Họ đều là những người đã làm việc trong ngành ít nhất một hoặc hai năm, đối với thủ đoạn quảng bá cũng không xa lạ gì. Giống như những gì vừa bị suy đoán, công tay quản lý của cô quả thật tính toán như vậy.

Cô gái ngồi bên cạnh Sư Minh Yên thấy sắc mặt cô không tốt, cho rằng cũng nghe thấy bàn bên cạnh thảo luận mà tức giận, mở miệng nói: “Yên Yên, cô không cần lo lắng, loại người như vậy, dựa vào lăng xê cũng sẽ không thật sự ra mắt. Đừng lo lắng, thứ hạng hiện tại của cô vẫn rất tốt! Cô hát nhảy toàn năng như vậy sẽ không bị ảnh hưởng!”

Nào biết lời này vừa nói ra, vẻ mặt Sư Minh Yên đừng nói trở nên dễ chịu một chút, ngược lại càng khó coi hơn.

*

Tang Thúc đề cập đến chuyện cùng nhau ăn cơm, Sư Giá suy nghĩ hai ngày, đến ngày thứ ba, sau khi tan làm trở về nhà, đem thức ăn bỏ vào hộp giữ nhiệt, cầm theo bộ bát đũa hoa trà lúc trước mang từ Nhật Bản về, ra khỏi cửa.

Khi đến thành Bắc, Tang Thúc còn đang ở phòng tập dạy học viên.

Tang Thúc nhận được tin nhắn của Sư Giá, trong lòng có chút áy náy.

Sau khi xong việc cũng đã hơn 8 giờ tối, cô vội vàng trở về.

Tang Thúc mở cửa, căn phòng bình thường tối đen như mực lúc này lại có một ngọn đèn được thắp lên, trên chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh, một bóng người gầy một tay chống đầu chợp mắt.

Tang Thúc đi tới, nhìn cô gái trẻ trầm lặng nhắm mắt trước mặt, trong lòng đột nhiên có một cảm giác yên bình, thoải mái.

Cô vừa định đắp áo khoác của mình lên cho Sư Giá, không nghĩ tới cô mới tới gần thì người trên sô pha đã mở mắt.

Tang Thúc vẫn duy trì động tác hơi khom lưng, cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống một bên mặt Sư Giá, hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau.

Còn chưa kịp mở miệng, Tang Thúc đã nhìn chằm chằm vào người thoạt nhìn giống như bị mình nửa ôm vào trong ngực, ánh mắt sâu kín rơi xuống đôi môi màu cam tràn đầy sức sống.

Tác giả có lời muốn nói:

Tang Thúc: Muốn hôn thì phải làm sao!

Nhịn xuống!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN