Ôn Nhu Ái Nhân - Chương 16: C16: Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Ôn Nhu Ái Nhân


Chương 16: C16: Chương 16


Trong lúc Trương Du còn đang sửng sốt, Sư Giá đã bưng khay thức ăn đi ra khỏi căn tin.

Trở lại phòng làm việc, vốn là thời gian nghỉ trưa hiếm hoi, nhưng Sư Giá lại không ngủ, chỉ tựa người vào ghế liên tục nhìn điện thoại, cuối cùng nàng vẫn nhịn xuống không cầm lên.

Nàng không để trong lòng lời nói của Tang Thúc vào tối hôm qua, nhưng là cũng bị ảnh hưởng, Sư Giá xua đuổi hình ảnh còn đọng lại trong đầu, nàng lấy một cuốn sách cầm trên tay đọc.

Do lịch làm việc dày đặc nên những tin tức bát quái về Tang Thúc rất nhanh đã bị Sư Giá ném ra sau đầu, nhưng đến tối, khi nàng đã tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị ngủ thì Tang Thúc lại gọi đến.

Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, Sư Giá có hơi sửng sốt một chút.

Nàng bắt máy, vừa mới nói một câu “Xin chào”, chợt bên tai truyền đến giọng nói ủy khuất của người ở đầu bên kia—

“Bác sĩ Sư, tôi lại bị người ta mắng rồi…”

Sư Giá: “…”

Tang Thúc vừa từ ký túc xá của học viên trở về, đối với những lời nói lộn xộn trên mạng, từ khi ra mắt đến nay cô đã sớm quen, từ việc im lặng trước đây đến việc mỗi khi không đồng ý sẽ oán hận, những chuyện này cô rất ít khi để ở trong lòng. Bây giờ muốn tìm Sư Giá cầu an ủi, muốn được ôm ôm, ủy khuất gì đó đều là giả bộ.

Sư Giá ho nhẹ một tiếng, nghĩ đến việc mình ở trên mạng đứng về phía Tang Thúc, chỉ trích những fan não tàn kia, tai có chút đỏ. Chỉ vì cảm thấy tâm tình Tang Thúc không tốt mà nàng cũng đã quên tối hôm qua ngồi ở trước mặt mình là cô gái quá phận, kiêu ngạo như thế nào, nghe được âm thanh ủy khuất thương tâm của Tang Thúc đã có thể đồng cảm với cô, trầm giọng an ủi cô qua điện thoại: “Không cần xem là tốt rồi…” Nhưng bản lĩnh an ủi người khác của nàng thật sự là không tốt, cũng vô tình nói đến chuyện buổi trưa cho người đối diện.

Tang Thúc vốn chỉ muốn lấy việc mình bị công kích trên mạng làm cớ để nói chuyện với Sư Giá, là người của công chúng, ai mà không bị mắng? Cô đương nhiên là không đau lòng, cô là đại ma đầu có bản lĩnh khiến người khác tức đến giậm chân, sao có thể dễ dàng bị người ta nói bậy nói bạ mà lui vào góc oán hận chứ? Nhưng bây giờ nghe được Sư Giá, người hoàn toàn không lướt Internet nói rằng nàng đã giúp cô dỗi lại những anifan trên mạng, Tang Thúc từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt của cô cũng trở nên nghiêm túc.

“Có ai mắng em không?” Giọng Tang Thúc trầm xuống, làm gì còn nửa điểm ủy khuất, chỉ có khí tức của đại ma đầu làm cho người khác không dám tới gần.

Sư Giá còn chưa nghe ra, nàng đang đắp mặt nạ, nghiêng đầu, đặt điện thoại di động lên bàn, vừa nói vừa đắp mặt nạ trên tay: “Không có, tôi đã đóng bình luận.”

Tuy nhiên, có một số bạn học cũ đã gửi tin nhắn Wechat cho nàng, hỏi có phải tài khoản của nàng bị hack rồi hay không.

Một tài khoản ngàn năm không đăng gì trên Weibo bỗng dưng hôm nay xuất hiện như một xác chết vùng dậy, hơn nữa còn đăng lên Weibo về đề tài ngôi sao, một đám người cảm thấy cực kỳ huyền ảo. Sư Giá là ai chứ! Biệt danh của nàng khi còn đi học là Tam Nương liều mạng nha!

Không nói đến thời gian đi học bình thường, trong lớp chỉ cần ai muốn xin nghỉ hoặc giúp đỡ trả lời câu hỏi thì việc tìm Sư Giá cũng không có vấn đề gì, ngay cả tiết triết học Mác Lênin học bá cũng sẽ không bỏ một tiết nào, là người tuyệt đối sẽ không trốn học.

Ngoài thời gian học, Sư Giá đều làm việc bán thời gian. Có người đoán gia cảnh của nàng khó khăn, nhưng chưa từng thấy nàng xin học bổng, thậm chí có vài lần thấy nàng được ô tô sang trọng đến đón ở cổng trường. Tin đồn bao nuôi cũng không có, cũng không biết rốt cuộc là bởi vì mỗi lần tới đây đón nàng không phải là Liễu Nguyệt thì cũng là dì giúp việc, hay là Sư Giá có một gương mặt nhìn thế nào cũng không giống như là được bao nuôi. Dù sao đối với học bá hàng năm đều có thể lấy được học bổng quốc gia, mọi người đều rất tin tưởng.

Sư Giá là một người sống thực tế, rất hiếm khi thấy nàng lướt Internet, thậm chí mỗi lần mạng của trường bị ngắt, toàn ký túc xá cũng chỉ có máy tính của Sư Giá mở, dù sao xem video phẫu thuật cũng không cần dùng đến Internet…

Đối với một người không liên quan gì đến giới giải trí, bỗng nhiên một ngày đăng Weibo như vậy, ai mà không ngạc nhiên được chứ?

Sư Giá cũng không thể giải thích khi đối mặt với những câu hỏi này, nhưng nàng vẫn thành thật thừa nhận với các bạn cùng lớp rằng bài đăng trên Weibo là do nàng đăng. Kết quả lại bị kéo vào một nhóm nhỏ, à, là một nhóm nhỏ chuyên buôn chuyện…

Về phần Tang Thúc, sau khi nghe câu trả lời của Sư Giá, cô nhất thời không biết nên cười lớn hay khuyên nàng về sau đừng làm như vậy. Bản thân Tang Thúc cũng không sợ bị mắng, nhưng những người như Sư Giá thì không nên bị những kẻ trên mạng đuổi theo mắng mỏ.

“Sau này em đừng làm như vậy, không cần vì tôi mà ra mặt.” Tang Thúc nói.

Sư Giá không biết Tang Thúc vẫn đang lo lắng cho mình, nàng nhìn đồng hồ rồi tháo mặt nạ ra: “Bọn họ nói sai rồi.”

Đây là lí do tại sao nàng lại làm như vậy.

Tang Thúc mỉm cười, trong ấn tượng của cô, Sư Giá vẫn luôn giữ phép tắc như xưa, giống như một tiểu đạo sĩ chất phác, nhưng hết lần này tới lần khác làm cô vui, “Weibo của em tên gì?”

Sư Giá im lặng một lát.

Tang Thúc hỏi: “Em còn muốn giữ bí mật à? Tôi không thể biết sao?”

Sư Giá: “…Cũng không phải.”

Chỉ là cảm giác có chút kỳ lạ, tựa hồ có chút thân thiết, nhưng nàng và Tang Thúc thân thiết như vậy sao?

Sau khi nói tên của mình cho Tang Thúc, rất nhanh liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cúi đầu nhìn, trong khung hiển thị trên Weibo có người theo dõi mới. Cùng lúc đó, giọng nói của Tang Thúc truyền tới, dường như có chút bất bình: “Bác sĩ Sư, sao em có thể giúp tôi nói chuyện mà không theo dõi tôi được?”

Sư Giá: “…”

“Bác sĩ Sư, em hãy mau theo dõi tôi đi!” Tang Thúc nhanh chóng nói lại.

Sư Giá: “…”

Nàng nào biết rằng hiện giờ người ở đầu dây bên kia đang cười híp cả mắt lại, trên mặt là niềm vui sướng không cách nào che giấu.

Tang Thúc biết mình có rất nhiều fan, trong tình hình hỗn loạn hiện nay trên Weibo, một số fan của Sư Minh Yên đang mắng cô quá khắc nghiệt, nhưng fan của cô hầu như luôn có thể tự bảo vệ mình. Thấy có fan nói giúp mình, Tang Thúc sẽ cảm thấy vừa vui vẻ vừa ấm áp. Nhưng khi thấy Sư Giá vì mình nói chuyện, cô có loại xúc động hận không thể lập tức chạy tới trước mặt người nọ ôm đối phương.

Thấy Sư Giá đã theo dõi lại mình, mũi tên một chiều kia rốt cuộc đã biến thành hai chiều, ý cười trong mắt Tang Thúc càng sâu, nhanh chóng đăng bài trên Weibo.

Bài viết này có hơi khác một chút.

Trên trang chủ Weibo cáu kỉnh của Tang Thúc, bài đăng này có vẻ đặc biệt nhẹ nhàng.

[Tang Thúc V: Tại sao lại có cảm giác được chiều chuộng như vậy, không muốn ngủ, tôi muốn ôm em ngủ.]

Sư Giá đã tắt hết thông báo trên Weibo, nàng luôn cảm thấy những phần mềm xã hội này thật lãng phí thời gian, cùng Tang Thúc chúc ngủ ngon, liền ngủ.

Nhưng ít ai biết được một làn sóng mới đang càn quét Internet, nhân vật chính vẫn là Tang Thúc, nhưng hướng quan tâm của cư dân mạng lại hoàn toàn khác.

Phía dưới bài đăng mới nhất trên Weibo của Tang Thúc ngay lập tức bị người hâm mộ công chiếm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN