Ôn Nhu Bại Hoại - Chương 29: Em Khen Anh Thông Minh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Ôn Nhu Bại Hoại


Chương 29: Em Khen Anh Thông Minh


Án mạng ở khu biệt thự nhà giàu lập tức lên đầu đề, một nhà bốn người, trừ nam chủ nhân cùng con gái út, vợ và con trai tính cả mấy người giúp việc đều bị sát hại hết, việc này ồn ào suốt mấy ngày nay, lời bàn tán trên mạng nhiều không dứt.

Theo tốc độ chuyện này bị phóng đại, thân phận người bị hại cũng dần dần sáng tỏ, chính là cổ đông lớn nhất Hoa Đông – Thịnh Thương tiên sinh.

Vì vậy chủ tịch Công ty Hoa Đông là Tô Minh Hòa tự nhiên sẽ bị cuốn vào.

Qua vài ngày, Thịnh Thương và con gái Thịnh Ưu vẫn chưa tỉnh lại, lúc này Tô Minh Hòa mới khoan thai tới thăm.

Ở cửa bệnh viện An Hòa, Tô Minh Hòa bị một đám phóng viên vây quanh.

“Xin hỏi Tô tiên sinh, ngài có biết cổ đông của công ty bị hại không?”
“Sao tới bây giờ ngài mới tới thăm?”
“Có người đồn đại rằng quan hệ hai người không hòa thuận, Tô tiên sinh có thể trả lời một chút chứ?”
“Các vị!”, Tô Minh Hòa xua xua tay, không hề bị đám phóng viên khí thế hùng hổ doạ người chọc giận, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa, mặc cho ai nói gì thì ông ta vẫn không chút phản ứng.

Tri Hiểu khi tới bệnh viện thì gặp cảnh này, cô dừng chân nhìn trong chốc lát, Tô Minh Hòa không hề kinh ngạc với vấn đề của phóng viên, rộng lượng trả lời: “Mấy hôm nay tôi ở nước ngoài có chút việc, chuyện này cũng là về nước mới nghe nói, vừa nghe vậy tôi đã vội chạy tới đây, còn quan hệ của tôi và Thịnh Thương, đều là lão bằng hữu nhiều năm, sao có thể truyền ra lời đồn như vậy? Quả thực là lời nói vô căn cứ!”
Bên trong đám người, ánh mắt ông ta và Tri Hiểu trong thoáng chốc đã giao nhau, nhưng khi nhìn lại, nơi đó đã không còn ai cả, Tô Minh Hòa có chút thất thần trong chốc lát, bảo tiêu chặn lại phóng viên phỏng vấn, Tô Minh Hòa mang theo thư ký tiến vào bệnh viện.

Thịnh Thương nằm ở phòng bệnh tư nhân, bởi vì mới thoát khỏi nguy hiểm, thân thể vẫn rất suy yếu, Tô Minh Hòa đứng ở trước giường nhìn người nằm trên giường, rất lâu sau cũng không có phân phó gì cả, thư ký nhịn không được hỏi: “Tô tổng, cần chúng tôi làm như thế nào?”
Tô Minh Hòa sớm đã không còn bộ dáng ôn hòa nho nhã vừa rồi, vẻ mặt âm trầm, ông ta chậm rãi than thở, nghe như có chút đáng tiếc: “Cho dù muốn động thủ cũng không thể liên lụy tới tôi, tôi không muốn hai tay mình nhiễm máu!”
Thư ký gật đầu: “Cái này ngài yên tâm, bệnh viện người nhiều phức tạp, có rất nhiều cơ hội xuống tay!”
Tô Minh Hòa tuyệt đối không cho Thịnh Thương cơ hội xoay người, trong công ty có một đống lão ngoan đồng, ỷ vào cổ phần nhiều mà luôn can thiệp vào quyết định của ông, đặc biệt là lão già Thịnh Thương này, luôn đối nghịch với ông ta, Tô Minh Hòa đã sớm nhẫn nại đủ rồi.

Người cũng đã giết một lần rồi còn sợ lần thứ hai? Tô Minh Hòa chính là người như vậy, chỉ cần có lần đầu tiên liền sẽ không sợ lần thứ hai, dù sao vốn không phải ông ta động tay, tra cũng tra không đến trên đầu mình.

Có tiền có thể sử quỷ đẩy ma, xã hội này, thật giả khó phân biệt, chân tướng mọi người theo đuổi thật sự là chân tướng sao?
Có đôi khi chỉ là cùng nhau làm giả, làm giả một cái “chân tướng” lừa gạt mọi người, vậy mà bọn họ còn vỗ tay khen ngợi.

Tựa như Tô Minh Hòa ra vẻ ngụy quân tử đạo mạo như vậy, nhưng trên mạng lại có rất nhiều fans đi theo, kỳ thật, ông ta chỉ là một con hồ ly khoác da sói, giảo hoạt lại ngoan độc.

Tri Hiểu rất ít để ý tin tức về Tô Minh Hòa, bởi vì người này cô đã hận đến không muốn nghe thấy hay nhìn thấy bất cứ thứ gì về ông ta.

Nhưng hôm nay, cô cầm di động nhấn tìm kiếm tên ông ta, mấy vạn tin tức liên quan xuất hiện, đều là khen Tô tiên sinh thiện lương vô tư, làm công ích không cầu hồi báo, đối với vợ săn sóc tỉ mỉ, đối với con trai chiếu cố có thừa, ngay cả đối với công nhân cũng thân thiết hòa ái.

Bao nhiêu tin tức tốt đẹp, ông ta ở trước mặt công chúng đã tạo ra một hình tượng thân sĩ, nhưng nội tâm lại sớm đã hư thối bất kham.

Từ khi Tri Hiểu nhận thức được mọi chuyện, gần như lúc nào cô cũng luyệt tập cách kiềm nén tâm tư, đến hôm nay nhìn thấy Tô Minh Hòa cô mới biết, một người đau đớn bao nhiêu sẽ hận thù bấy nhiêu, dù cho trên mặt đã hoàn toàn che đi cừu hận, nhưng thâm tâm cô lại chỉ hận không thể đem Tô Minh Hòa rút gân lột da, nghiền xương thành tro.

Cô một mình ngồi ở trong góc, đầu tựa vào bên cửa sổ, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên đầu cô, nhưng không chiếu nổi trái tim cô, Tri Hiểu cảm thấy phía sau có người, thân thể đột nhiên bị ôm lên, Cố Hoài đem cô đặt ở nơi hứng trọn ánh nắng, nheo mắt nhẹ ngửi mùi hương trên người cô: “Tắm nắng sẽ thoải mái hơn rất nhiều!”
Cho dù cô không nói thì Cố Hoài cũng hiểu, hiểu cô thương tâm khổ sở, biết cô không muốn đề cập, anh cũng không hỏi, tay anh vòng từ phía sau ôm lấy cô, hôn nhẹ vành tai cô: “Hiểu Hiểu, anh ở đây!”
Tri Hiểu ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, có lẽ anh vừa phẫu thuật xong, lại vội vàng thay quần áo tới chỗ cô, cô xoay người ôm chặt anh: “Em rất tốt, anh đừng lo lắng!”
Mặt trời mùa thu rất ấm áp, trên bầu trời, một khoảng âm u khi nãy đã bị nắng vàng thay thế, dần dần tỏa sáng, cô nắm chặt áo Cố Hoài, vùi vào trong lòng anh, thanh âm rầu rĩ từ trong lòng truyền ra: “Cố Hoài, cảm ơn anh!”
*
Đối với chuyện Tô Minh Hòa tới thăm Thịnh Thương, Tri Hiểu để tâm hơn một chút, người khác không biết cách Tô Minh Hòa làm người, cô lại rất rõ ràng, chuyện này với ông ta có quan hệ hay không còn chưa thể nói, ông ta tới thăm vì mục đích gì, Tri Hiểu không thể không phòng bị.

Nếu Thịnh Thương và Thịnh Ưu chết ở đây, bệnh viện An Hòa khó thoát khỏi phiền phức, cô và Cố Hoài cũng sẽ bị liên lụy vào, cho nên khi Tô Minh Hòa để thư ký lại chăm sóc Thịnh Thương, cô cũng đồng thời cho mấy y tá tới chăm sóc để ý.

Liên tục mấy ngày, y tá kia một tấc không rời chăm sóc Thịnh Thương chu đáo, Tri Hiểu nhìn qua vài lần, cứ cảm thấy có chút kỳ quái.

Buổi tối khi kiểm tra phòng bệnh, phòng bệnh của Thịnh Thương tắt đèn sớm nhất, Tri Hiểu nhíu nhíu mày đang muốn đi vào thì tay bị giữ lại, xoay người nhìn thấy là Cố Hoài, anh kéo cô ra phía sau: “Đi theo anh!”
“Không phải anh tan ca rồi sao?”
Anh nắm tay cô thật chặt: “Em còn ở bệnh viện, anh sao yên tâm được!”
Hai người vào phòng bệnh, bên trong một người cũng không có, gió thổi tấm rèm bay lên cao, sượt qua trên mặt Thịnh Thương, người nằm trên giường không khác gì người đã chết, điện tâm đồ thể hiện nhịp tim vô cùng yếu ớt.

Cố Hoài vội ấn nút gọi bác sĩ, bác sĩ trực ban vội chạy tới.

“Khẩn trương chuẩn bị phẫu thuật!”
Xe được đẩy tới phòng phẫu thuật, ở chỗ ngoặt, thư ký đánh một cuộc điện thoại: “Tô tổng, người đã đưa vào phòng giải phẫu.


“Rất tốt, để cho hắn ta chết ở trên bàn giải phẫu đi, không liên quan tới chúng ta!”
Bởi vì chuyện quá khẩn cấp, Cố Hoài và Tri Hiểu cùng nhau phẫu thuật, suốt một đêm, đèn phòng phẫu thuật sáng liên tục, đến khi bình minh ló dạng, ánh đèn rốt cuộc cũng tắt đi, thư ký nhìn Tri Hiểu trước mặt, khẩn trương hỏi: “Thịnh tổng không có việc gì chứ?”
Tri Hiểu nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái: “Đã cứu được rồi.


Thư ký hơi sửng sốt: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
Khi Tô Minh Hòa biết tin này cũng kinh ngạc không thể nói thành lời, không nghĩ tới Thịnh Thương mệnh lớn như vậy, càng không nghĩ tới y thuật của Cố Hoài và Tri Hiểu đáng tin như vậy.

Thân phận Cố Hoài ông ta rất rõ ràng, nhưng Tri Hiểu này vậy mà lợi hại như vậy, làm ông ta cũng có vài phần hứng thú.

Suốt một đêm phẫu thuật làm Cố Hoài và Tri Hiểu có chút mệt mỏi, cô nằm ở phòng nghỉ ngủ một giấc, Cố Hoài lái xe đi ra ngoài mua chút đồ ăn.

Nhưng chưa ngủ được bao lâu thì y tá đã đánh thức cô, cô xoa xoa mắt: “Làm sao vậy?”
“Bác sĩ Tri, có người tìm cô!”
Khi Tri Hiểu chỉnh lại quần áo đi ra ngoài, Tô Minh Hòa xoay người nhìn cô, cách nhau không xa, hai người lẳng lặng đối diện, ông ta so với mười mấy năm trước không thay đổi nhiều, vẫn là tuấn tú nho nhã, ôn hòa thân thiết như vậy.

Tô Minh Hòa cười cười: “Cô chính là bác sĩ Tri sao? Tôi là Tô Minh Hòa, người muốn gặp cô!”
Tri Hiểu sửa lại tóc, không chút để ý nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Chuyện gì vậy? Tôi mới phẫu thuật xong, cần nghỉ ngơi!”
Thư ký có chút không vừa ý bộ dáng này của cô, đang muốn răn dạy, Tô Minh Hòa giơ tay ngăn cản, mỉm cười nói: “Bác sĩ Tri, có thể nói chuyện một chút không?”
Tri Hiểu lẳng lặng nhìn kỹ người trước mặt, xoay người rời đi: “Tôi không rảnh!”
“Bác sĩ Tri rất giống một người!”
Tri Hiểu dừng chân lại, tay ở trong túi áo khẽ nắm chặt, xoay người cười nhạt: “À? Là ai?”
“Con trai tôi!”
Tri Hiểu nhướng mày, Tô Dập?
Cô nhếch mép: “Tôi không quen biết con trai ngài!”
“Tôi biết cô không quen nó.

”, ông ta đến gần hai bước, trong lời nói ôn hòa lại ẩn giấu vài phần không cao hứng: “Cô cùng nó giống nhau ở chỗ kiêu ngạo khó thuần, căn bản không đem người khác để vào mắt!”
Tri Hiểu gật gật đầu: “Tôi coi như Tô tiên sinh khích lệ tôi!”
Cô đi về phía cửa bệnh viện, xoay người nhìn ông ta một cái: “Tô tiên sinh không phải muốn cùng tôi nói chuyện riêng sao, đi thôi!”
Chỉ là Tri Hiểu không nghĩ tới, cô và Tô Minh Hòa mới vừa ngồi xuống ở nhà ăn, Cố Hoài liền xuất hiện, mặt anh lạnh lùng ngồi ở bên cạnh Tri Hiểu, ánh mắt khi xẹt qua Tô Minh Hòa không mang theo nửa phần cảm tình, nói với Tri Hiểu: “Vừa rồi thấy em cùng vị tiên sinh này rời đi, anh cũng liền đi theo tới, hai người cứ nói chuyện, anh chờ em!”
Tri Hiểu biết anh là không yên tâm cô nên mới cùng lại đây, cô dịch ghế tới gần Cố Hoài, nắm lấy tay anh, anh nhéo nhéo lòng bàn tay cô như đang trách cứ, rồi sau đó lại cầm thật chặt.

Cố Hoài giống như thật sự không muốn biết bọn họ nói cái gì, đầu quay đi nhìn vào hư vô, sườn mặt hoàn mỹ, mắt kính hơi rũ xuống, không biết suy nghĩ cái gì!
Động tác nhỏ của hai người không tránh được đôi mắt Tô Minh Hòa, ông ta làm bộ không nhìn thấy, cười mở miệng: “Bác sĩ Tri có lẽ chưa hiểu tôi, tôi tuy rằng dễ nói chuyện, nhưng là người trong giới này, không có vài phần quyết đoán sẽ quản không được Hoa Đông lớn như vậy, nếu trước mặt đột nhiên xuất hiện một khối đá cứng, tôi cũng sẽ tức giận, chẳng sợ hao tâm tốn sức cũng sẽ đem nó đẩy ra, bác sĩ Tri hiểu ý tôi chứ?”

Tri Hiểu nghe hiểu, đây là đối phương đang bất mãn cô năm lần bảy lượt trở ngại ông ta, trực tiếp bắt đầu uy hiếp, xem ra Thịnh Thương xảy ra chuyện quả nhiên cùng ông ta có quan hệ.

Đối với cái uy hiếp này, Cố Hoài rất không vui, Tri Hiểu đang ở cạnh anh, Tô Minh Hòa vẫn có thể không coi ai ra gì nói lời này, có thể thấy được nếu anh không ở đây, ông ta nhất định không hòa nhã với Tri Hiểu.

Cố Hoài vẫy tay gọi phục vụ tới, gọi một bình rượu đặc biệt, Cố Hoài đem rượu đổ vào chiếc ly đế dài, khẽ lắc nhẹ, anh cười nhạt: “Tô tiên sinh biết tên loại rượu này chứ?”
Tô Minh Hòa liếc qua anh, hai tay đặt lên bàn, mỉm cười lắc đầu: “Mời bác sĩ Cố chỉ giáo!”
“Đây là Nam Phỉ Minh Qua.

”, Cố Hoài gỡ mắt kính xuống, trong ánh mắt lạnh lẽo vô cảm, ngón tay thon dài khẽ gõ mặt bàn, giống như gõ vào lòng người, giọng anh rất trầm, bộ dáng cười như không cười: “Tô Dập thích, tôi liền cho tặng cho cậu ấy vài bình!”
“Cậu!” Tô Minh Hòa không duy trì nổi phong độ nho nhã, ông ta bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng nhìn Cố Hoài, đưa cho Tô Dập rượu này khẳng định không phải rượu ngon gì, tuy rằng sẽ không lấy mạng nó, nhưng tra tấn người cũng đủ rồi, Tô Minh Hòa sống hơn nửa đời, lại chưa từng bị ai trêu ngươi như vậy!
Cố Hoài không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt ông ta, bình đạm cười: “Chúng ta đều là người làm ăn, tuy rằng bây giờ tôi không ở trong giới, nhưng chuyện gì cần thì vẫn nhớ, lần này là mấy bình rượu vang đỏ, nhiều lắm chỉ làm quý công tử không thoải mái mấy ngày, tiếp theo thì tôi cũng không biết!”
Cố Hoài rốt cuộc vẫn là người làm ăn, lăn lộn mười mấy năm, thủ đoạn gì cũng biết, ngay sau khi Thịnh Thương xảy ra chuyện anh liền phái người điều tra tên đàn ông mặt sẹo hôm đó, tuy rằng tiến triển không thuận lợi, nhưng cũng không phải không thu hoạch được gì.

Tô Minh Hòa chỉ có một con trai bảo bối, Cố Hoài cũng rõ ràng tính cách người này, Tri Hiểu trở ngại ông ta, ông ta nhất định sẽ vừa đe dọa vừa dụ dỗ một phen, cho nên Cố Hoài sớm đã tiên hạ thủ vi cường.

Tri Hiểu nghe xong liền kinh ngạc đến ngây người: “Cố Hoài, anh thật là gian trá!”
Anh ra vẻ nghiêm túc: “Sao lại nói vậy?”
“Không đúng, không đúng.

”, Tri Hiểu ôm cánh tay anh: “Em khen anh thông minh.


“Vậy có khen thưởng gì hay không?”
……
Đêm khuya, khi Tri Hiểu ngồi ở trên người anh, anh kiềm chế nhìn thoáng qua hai tay bị trói lại của mình mới hiểu thế nào là khen thưởng của Tri Hiểu, thật là muốn chết mà!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN