Ôn Nhu Nữ Phụ
Chương 26
“Chào mừng tất cả các bạn đã đến với buổi biểu diễn hôm nay…” Người MC bước lên bục với lời chào quen thuộc. Đó là một mĩ nữ xinh đẹp trong bộ váy trắng thuần khiết mà gợi cảm.
“Cô ấy rất xinh đẹp.” Thiên Lam nhỏ giọng thì thầm.
“Không đẹp bằng em.” Alex nhận xét. Mặc dù Thiên Lam có chút non nớt, nhưng vẻ ngoài vẫn là rất xinh đẹp. Từ khuôn mặt tới dáng vóc, làn da đều hoàn mĩ.
Thiên Lam không nói gì gật gật đầu. Trong lòng lại thật ngọt ngào, hạnh phúc. Một mĩ nữ như vậy còn bị Alex không nhìn, có thể thấy được ánh mắt của hắn kén chọn ra sao. Còn như bản thân. Thiên Lam vẫn thật tự tin vào vẻ ngoài của mình. Vẻ đẹp tự nhiên như vậy, không phải ai muốn là có được.
Vui sướng quay lại buổi biểu diễn. Bộ sưu tập khá thú vịvới đủ chủng loại quần áo khiến chúng ta muốn khoác lên để đi dự một bữa tiệc đêm. Điển hình như chiếc áo vest nam được thêu hoạ tiết nổi bật kết hợp với chiếc dây ca-vát thắt ngang eo; hay như chiếc tuxedo trắng kết hợp với thắt lưng cách điệu, đi kèm cùng tất lưới thay vì quần,… Không cần phải nghi ngờ chắc ai cũng biết tất cả những chi tiết trong cách thiết kế đều được làm rất cẩn thận và kì công, nhưng cách phối đồ lại tạo nên cảm giác về một thế giới ăn chơi phóng khoáng: Một chiếc áo khoác oversized mặc cùng một chiếc quần dài khá kín và sang trọng, nhưng lại để hở ra bên trong là chiếc tank top màu trắng với phụ kiện là chiếc ca-vát ca rô thắt trực tiếp lên cổ,…
* * *
“Anna, con thấy show diễn hôm nay như thế nào?”
Thiên Lam nhìn vị phu nhân sang trọng trước mặt. Đôi mắt xanh biếc dịu dàng, mũi cao thẳng, miệng nhỏ nhắn cùng làn da trắng mịn. Thật khó có thể tin vị tiểu thư xinh đẹp như vậy đã gần bước sang tuổi 40. Thiên Lam có thể hiểu rằng, lí do cô giáo Hanna và mẹ cô là bạn thân chính nhờ hai người cùng có gương mặt trẻ con dễ thương như vậy.
Khi vừa kết thúc show diễn, Thiên Lam liền được mời tới nơi này. Nghe một ‘vị tiểu thư’ giới thiệu bản thân chính là cô giáo của cô, Hanna. Lúc đó, Thiên Lam không biết biểu lộ của mình như thế nào. Chắc là rất buồn cười đi.
“Rất độc đáo.” Thiên Lam đúng là được mở mang tầm mắt trước những thiết kế này. Cô vẫn biết thiết kế cần sáng tạo. Nhưng để phá cách trong những trang phục trang trọng mặc trong những dịp đặc biệt vẫn là một điều không tưởng. Quả nhiên, cô vẫn cần học hỏi rất nhiều.
“Đó là cách nhìn của người bên ngoài. Là đồng đạo, ta muốn nghe ý nghĩ thực sự của con.” Hanna bất đắc dĩ nói. Anna vẫn cẩn thận như vậy. Nếu không nói thẳng, con bé luôn tìm cách phớt lờ cho qua. “Thôi bỏ đi. Nghe mẹ con nói con bị thương. Như thế nào rồi?”
“Dạ, con khỏe rồi.” Thiên Lam lễ phép thưa.
“Chuyện quá khứ cho qua cũng không sao. Tương lai mới đáng mong đợi.” Hanna vuốt mái tóc cô, dịu dàng nói. Bà cũng biết tin Anna không nhớ những chuyện trước kia. Nhưng vậy thì có sao, quá khứ cũng không tất là niềm vui. Quan trọng là con đường tương lai nên đi như thế nào.
“Vâng.” Nhìn bà, Thiên Lam lại nghĩ tới mẹ cô. Mặc dù hai người chưa chính thức gặp mặt, nhưng qua video, cô cũng nhận ra bà là một vị tiểu thư bị mọi người yêu thương. Dù đã gần 40 tuổi nhưng bà vẫn rất ngây thơ, lãng mạn. Có thấy được, cuộc sống của bà ở nhà chồng cũng rất tốt.
“Đây là bạn trai con đi.” Hanna chỉ Alex đứng bên cạnh. Mặc dù hắn không nói câu gì, nhưng khí thế đó người khác cũng không thể làm như không thấy. Nhìn hành động thân thiết của hai người, không khó đoán biết là đôi tình nhân nhỏ thắm thiết, nồng nàn.
“Dạ. Anh ấy gọi Alex.” Thiên Lam kéo tay Alex giới thiệu.
Nhìn Alex là biết hắn không phải người tầm thường. Người như vậy, Anna có thể nắm bắt được sao? Anna bây giờ còn nhỏ, nghĩ tới cũng là không suy xét nhiều như vậy. Chỉ hi vọng hắn thật lòng đối với Anna.
“Anna còn nhỏ, phải phiền cậu bao dung nhiều hơn.” Hanna khiêm tốn nói. Nếu là người khác, với gia cảnh của Anna, bà cũng có thể yên tâm. Nhưng Alex, nghĩ tới thân phận cũng không thấp kém. Có lẽ, so với Anna còn cao sang quyền quý.
“Thiên Lam tốt lắm.” Alex vuốt mái tóc cô ra phía sau. Thiên Lam đã 18 tuổi, đủ trưởng thành rồi. Hắn mới không đồng ý nói Thiên Lam còn nhỏ, giống như hắn là người luyến đồng vậy.
Thiên Lam trừng mắt nhìn hắn. Làm cái gì vậy? Đây là trước mặt trưởng bối đó.
Nhìn Thiên Lam bất mãn, Alex bất đắc dĩ xoa đầu cô. Hắn mới không quan tâm đang ở trước mặt ai. Bất cứ lúc nào hắn cũng muốn thể hiện tình cảm cùng cô.
Hanna tươi cười nhìn hai người hỗ động. Bà đã 40, không phải là 20. Có những ánh mắt bà chỉ liếc qua là hiểu được. Giống như bây giờ, nhìn Anna có vẻ chịu thiệt bị ăn gắt gao, nhưng chú ý mới biết cũng không hẳn như vậy. Ánh mắt anh chàng Alex nhìn Anna rất nhu hòa, thâm tình. Có lẽ Anna thật sự tìm được một người tốt yêu thương con bé. Như vậy, bà cũng có thể yên tâm.
“Không cần ở trước mặt bà già này tú ân ái. Ra ngoài đi.” Hanna vui vẻ đuổi người. Nhìn bọn trẻ, bà lại nhớ tới người bạn già của mình. Không biết bây giờ ông ấy đang làm gì?
“Không phải vậy…” Thiên Lam ngượng ngùng giải thích.
“Chúng tôi đi trước.” Không đợi Thiên Lam nói hết, Alex đã lôi kéo cô bước đi. Hắn nhìn rõ ràng, Hanna là thật bảo họ đi ra mà không phải chỉ là câu bông đùa. Có lẽ bà có chuyện vội vàng nên chỉ có chút thời gian gặp họ như vậy.
Thiên Lam tức giận nhìn Alex. Dì Hanna chỉ nói đùa mà thôi. Tại sao hắn lại thật sự kéo cô ra ngoài.
“Dì Hanna có việc bận. Đã nhiều lần dì ấy nhìn đồng hồ.” Alex nói thật. Từ khi gặp mặt, bà đã 3 lần nhìn đồng hồ. Mặc dù chỉ là lướt qua như vô tình, nhưng nhiều lần vẫn bị hắn biết được. Đặc biệt lời vừa rồi, bà có chút đăm chiêu, vừa như muốn họ đi lại có chút luyến tiếc.
Thiên Lam không chú ý tới điều này. Nhưng Alex vốn sâu sắc hơn cô, có lẽ thật bị hắn nói đúng, dì Hanna là thật bận rộn nên mới bảo họ ra. Từ đây có thể thấy được Thiên Lam tin tưởng Alex như thế nào. Chỉ cần Alex nói ra, cô sẽ tìm lí do để tin tưởng.
“Vậy cũng phải để em nói tạm biệt dì chứ.” Thiên Lam buồn buồn nói.
“Lần sau sẽ để em nói.” Alex xoa đầu cô an ủi.
Thiên Lam gạt tay hắn ra. Gần đây anh rất thích xoa đầu cô. Cô cũng không phải là chó nhỏ, hắn muốn xoa thì xoa. Rối hết tóc cô, cô sẽ nổi giận.
Hanna nhìn hai người đi xa, trong mắt có vui cười cùng luyến tiếc. Bà là thực có chuyện bận rộn, nhưng khi nói câu đó, bà cũng có phần bông đùa. Không ngờ vẫn bị nhìn ra được. Quả là một người sâu sắc.
Lần nữa liếc nhìn đồng hồ. Đã đến giờ, bà vẫn nên đi trước. Hi vọng lần sau gặp mặt sẽ có nhiều thời gian nói chuyện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!