Ôn Nhu Nữ Phụ
Chương 6: Mừng thọ 1
Hôm nay là ngày mừng thọ 80 của cụ Dương. Dương gia mời rất nhiều bạn bè, thân thích đến chung vui cùng gia đình.
Mặc dù Dương gia chỉ nổi bật trong quân đội, nhưng cũng có số ít con cháu theo thương và chính giới. Có thể nói ở Việt Nam, Dương gia cũng là một dòng dõi nổi tiếng khiến người ta ngước nhìn, nịnh bợ.
Mặc dù mới tới buổi chiều nhưng đã có vô số khách khứa đi lại ở Dương gia. Họ không chỉ muốn nịnh bợ Dương gia, một buổi tụ họp như vậy cũng tập trung vô số người cho họ nịnh bợ.
Thiên Lam không chịu nổi cảnh tấp nập ở đại sảnh liền trốn ra ngoài vườn hoa. Dù đã tham gia vô số buổi tiệc, cô vẫn thấy chán ghét việc giao lưu, nói chuyện này.
“Em cũng bỏ trốn ra ngoài này sao?”
Một giọng nói vang lên từ phía sau khiến Thiên Lam sửng sốt. Chẳng lẽ ngoài này cũng có người.
Thiên Lam quay về phía sau. Trên chiếc bàn đá, dưới cây hoa quế, là hai chàng trai cô từng gặp ở Hương Mĩ.
“Xin chào”
“Chào em, anh tên Jim” Rồi chỉ người bên cạnh ” Đây là Alex”
“Em là Thiên Lam, có thể gọi em là Anna.” Thiên Lam lễ phép trả lời.
“Vậy Anna, em cũng trốn ra đây hả?” Jim tinh nghịch nháy mắt cùng cô.
Thiên Lam nhìn anh chàng tự nhiên thân quen cũng không chán ghét.
“Vâng. Em thấy bên trong nhàm chán quá nên ra ngoài hít thở một chút.”
Nghe vậy, Jim cười càng vui vẻ.”Anh cũng thấy vậy.” Jim chỉ chiếc ghế bên cạnh Alex.” Em ngồi đây cùng đi. Lát sau vào.”
Thiên Lam nhìn qua Alex thấy anh không có vẻ gì khó chịu mới nhẹ nhàng ngồi xuống, còn không quên nói cảm ơn.
“Cảm ơn.”
Thiên Lam đón lấy ly trà hoa cúc Jim đưa tới. Trong bóng chiều tà đỏ lự, có thể ngồi thưởng trà dưới bóng cây hoa quế quả là một điều tuyệt vời.
Nhưng ai đó lại không để cho cô được thanh thản như vậy.
Vẫn điệu cười tỏa sáng, Jim hỏi.
“Em đến một mình hay cùng bạn vậy.”
Thiên Lam liếc nhìn anh.” Nếu em một mình thì sao, cùng bạn thì sao?”
“Haha, nếu là một mình. Chút nữa anh có vinh hạnh được làm bạn nhảy của em không?” Jim liếc nhìn Alex rồi chớp chớp mắt với cô.
Thấy vậy, Alex liếc nhìn Jim một cái rồi lại lạnh lùng nâng cốc trà lên uống. Sự bình thản như muốn chế giễu cậu bạn thật nhàm chán.
Thiên Lam như không thấy hai người ngầm trao đổi. Cô bình tĩnh nhìn Jim, cười cười.
“Là vinh hạnh của em mới đúng. Chỉ sợ bạn nhảy của anh nhiều quá không tới lượt em thôi.”
Một công tử đào hoa như vậy, có bao nhiêu cô gái xếp hàng phía sau kia chứ.
“Dù có bao nhiêu cô gái, anh vẫn dành cho em quyền ưu tiên mà.”
* * *
5h chiều
Buổi lễ chính thức bắt đầu.
Thiên Lam đứng cùng Thiên Minh, Thiên Tuyết, bên cạnh là ba Dương và dì Nhã Huệ. Giữa đại sảnh là cụ Dương đang đọc lời phát biểu.
“…Hôm nay là thọ lễ 80 tuổi của tôi. Tôi rất vui mừng khi có đầy đủ quý vị tới tham gia, cùng vui với tôi trong ngày hôm nay. Bây giờ, tôi xin tuyên bố, buổi lễ bắt đầu…”
Lời vừa kết thúc, liền có người đẩy bánh kem đến trước mặt ông cụ. Chiếc bánh kem to ba tầng được trang trí cực kì tinh xảo đẹp mắt. Trước tiên, ông cụ cắt mẫu một đường, rồi từ phục vụ thay ông cắt bánh chia cho mọi người.
Sau lễ cắt bánh là phần tặng quà của mọi người. Thiên Lam đứng phía sau Thiên Minh giúp nhận và cất quà tặng. Bởi vì khách khứa rất đông nên mọi người chỉ nhận tượng trưng một số ít. Còn lại đều được xếp vào nơi để quà, có danh sách rõ ràng.
Tặng quà xong, mọi người có thể tự do hoạt động. Ba Dương muốn dẫn Thiên Lam theo để giới thiệu cho mọi người nhưng bị cô từ chối. Từ nhỏ, Dương Thiên Lam đã không ở cùng ba mẹ, nên thân phận của cô cũng không ảnh hưởng gì. Mặc dù, Eric không nói rõ, nhưng chắc chắn cũng hi vọng cô sớm trở về. Như vậy, thời gian cô ở đây rất ít, không cần thiết những mối quan hệ xã giao này.
Không lay chuyển được cô, ba Dương cùng Dì Nhã Huệ chỉ có thể tự đi một mình. Thiên Minh và Thiên Tuyết cũng đã tới cùng bạn bè. Còn lại một mình, Thiên Lam cũng không muốn đi lại trong hội trường, mà tự kiếm một góc yên tĩnh để ngồi.
Tiệc đứng chính là có rất nhiều các loại món ăn được trang trí tinh xảo, đẹp mắt. Thiên Lam lấy cho mình một góc bánh ngọt rồi im lặng ngồi trên ghế chờ thưởng thức.
“Cô đúng là không biết xấu hổ mà. Loại con gái nghèo hèn như cô chỉ xứng với loại quần áo bẩn thỉu vậy thôi.”
Tiếng cô gái không to, nhưng bởi vì họ đang đứng cạnh bàn ăn nên Thiên Lam vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
Thiên Lam tò mò nhìn qua liền thấy một cô gái đang trút một li rượu vang lên quần áo của một cô gái khác. Mà cô gái kia có thể là không kịp phản ứng nên không có hành động nào cả.
Lại có người gây chuyện ở đây?
Thiên Lam hơi tức giận. Nhưng cô chưa kịp lên tiếng, đã có một chàng trai bước tới, hắn đỡ lấy cô gái bị tạt rượu, giọng lo lắng.
“Cậu không sao chứ?” Rồi tức giận nhìn người kia “Lâm Ngọc Dao, cô làm gì vậy hả?”
Lâm Ngọc Dao. Thì ra chính là vị nữ phụ trong truyền thuyết. Như vậy cô gái kia chính là nữ chính Hạ Vi Vi. Chẳng lẽ bây giờ chính diễn ra cuộc đụng độ, vạch trần nữ phụ. Vậy ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ kia chẳng phải là nam phụ Ngọc Minh sao.
“Tôi làm gì không cần cậu lo. Hoàng Ngọc Minh cậu bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Thấy có người giúp đỡ Hạ Vi Vi, Lâm Ngọc Dao vốn đang tức giận, nhưng nhìn là Hoàng Ngọc Minh, lại thấy Tử Nam chỉ đứng bên cạnh, không xen vào, cô càng lớn lối, mỉa mai nhìn hai người.
“Lâm Ngọc Dao, cô nên nhớ mình đang ở đâu?” Nhìn cô mỉa mai, Hoàng Ngọc Minh càng tức giận. Hạ Vi Vi vốn là bạn học cùng hắn lại là người hắn thích. Sao có thể nhìn cô bị uất ức như vậy? “Không phải cô thích làm gì thì sẽ làm cái đó. Cái giá phải trả vốn rất cao.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!