Ông Bố Siêu Phàm - Chương 12: Anh đang theo dõi tôi?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Ông Bố Siêu Phàm


Chương 12: Anh đang theo dõi tôi?


“”Ăn cơm thôi nào.”” Lục Trần mang món ăn ra và nói với Lâm Di Quân.

Anh ấy đã đưa Kỳ Kỳ đi chơi một ngày hôm nay và đã ăn ở ngoài, nhưng đã trở lại đúng giờ để làm bữa tối cho Lâm Di Quân.

“Không ăn, nhìn thấy anh tôi đã no rồi.” Lâm Di Quân, nói theo giọng không vui.

Lục Trần nhướn mày. Trong thời gian này, anh thường xuyên cãi nhau với Lâm Di Quân, bây giờ anh không muốn cãi nhau với cô ấy.

“Em muốn anh đút cho em ăn luôn à?” Lục Trần nói đùa để làm dịu cảm xúc của Lâm Di Quân.

“Anh chỉ còn bản lĩnh để đút phụ nữ thôi à? Lục Trần, anh có thể giống một người đàn ông một chút không? Có tiền đồ một chút được không?” Lâm Di Quân nhìn với ánh mặt khinh bỉ.

“Có chuyện gì vậy?” Lục Trần cau mày, cảm thấy Lâm Di Quân có lẽ gặp phải điều gì đó không vui, nếu không cô ấy sẽ không tức giận mà không có lý do.

“Cũng tại anh đã xúc phạm Phạm Minh. Mấy hôm nay anh ấy đã yêu cầu tôi nói chuyện với khách hàng. Nếu anh ấy không thể nhận được đơn đặt hàng đó, anh ấy sẽ khấu trừ tiền thưởng của tôi trong tháng này.” Lâm Di Quân nói trong tức giận.

“Khách hàng làm khó em à?” Lục Trần hỏi.

“Không những làm khó, anh ta còn muốn tôi đến khách sạn với hắn. Hắn không soi gương nhìn lại mình, nhìn trông giống như một con lợn vậy, nghĩ rằng có tiền là có thể làm bất cứ điều gì sao?” Lâm Di Quân cảm thấy ớn lạnh.

“Anh ta là ai? Anh có thể giải quyết việc này. ” Lục Trần nói.

“Anh giúp tôi giải quyết?” Lâm Di Quân lạnh lùng nhìn Lục Trần, khinh bỉ nói, “Anh không nhìn lại khả năng của mình đi, anh nghĩ anh đi đánh hắn ta một trận là được à? Lục Trần, anh có thể tự mình tìm việc. Đó là sự giúp đỡ tốt nhất cho tôi rồi, còn nữa, anh tốt hơn hết là hãy bỏ ý tưởng đó đi, nếu vì anh làm bậy mà tôi mất đi khách hàng này, tôi không tha cho anh đâu.””

“Không lẽ em muốn đi khách sạn với anh ta?” Lục Trần cười khẩy.

“Anh!” Lâm Di Quân chỉ vào Lục Trần, lạnh lùng nói: “Lục Trần, nếu anh mà cũng nghi ngờ tôi, chúng ta có thể ly hôn! ”

Lâm Di Quân nói kiểu giận dữ và giật tay ra, trở về phòng của Kỳ Kỳ một cách giận dữ.

Lục Trần nhún vai, cất thức ăn đi, rồi ra ngoài phòng khách xem TV.

Ngày hôm sau, Lục Trần gửi Kỳ Kỳ đến trường mẫu giáo, sau đó đến Điện Tử Đông Giai.

Kể từ khi mua lại Điện Tử Đông Giai, vì chăm sóc con gái,anh chưa bao giờ đến công ty, đúng lúc hôm nay đến tuần tra, sẵn kiểm tra khách hàng của Lâm Di Quân là ai.

Ngay khi anh bước vào cửa công ty, Lục Trần đã thấy một vài nhân viên bảo vệ chỉ vào anh. Nghe được những lời của nhân viên bảo vệ, một cơn giận dữ bùng lên trong lòng anh.

“Không phải nghe nói rằng anh ta đã bị sa thải, sao lại trở lại thế? ” Mấy nhân viên bảo vệ nói.

“”Sa thải ư? Anh nghĩ quá nhiều rồi đấy””. Lục Trần nói

“A, tôi nhớ rằng đội trưởng Vu từng nói trước đây, không những sa thải anh ta, mà anh ta không thể nhận được tiền lương của mình nữa.” Nhân viên bảo vệ tiếp tục nói

“Đúng vậy, vốn dĩ giám đốc Phạm đã muốn đuổi việc anh ta, nhưng nào ngờ Hạ Tổng đã cứu anh ta vào thời điểm quan trọng đó, còn yêu cầu giám đốc Phạm xin lỗi anh ta. Mấy anh có biết tại sao không? ” Một nhân viên bảo vệ khác tiếp lời.

“”Tại sao?”” Có người thắc mắc

“Nghe nói rằng vợ anh ta, Lâm Di Quân ngoại tình với giám đốc Hạ đó.. ” Nhân viên bảo vệ kia đáp.

Lục Trần lạnh lùng liếc nhìn mấy anh nhân viên bảo vệ, còn mấy anh nhân viên bảo vệ thì thầm nhún vai và bỏ đi.

Chỉ là lúc bỏ đi, ánh mắt nhìn vào Lục Trần cũng đầy chê giễu.

Lục Trần đến văn phòng của Hạ Quân với một chút tức giận, Hạ Quân vội vàng chào đón anh. Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt hậm hực của Lục Trần, nụ cười trên khuôn mặt anh trở nên hơi cứng đơ.

“Lục Thiếu Gia, anh tới rồi.” Hạ Quân nói một cách giả vờ.

Lục Trần đi đến vị trí của Hạ Quân và ngồi lên ghế của anh ta. Anh lấy ra một điếu thuốc và hỏi: “Anh có biết Lâm Di Quân trong phòng kinh doanh là vợ tôi không?”

Hạ Quân gật đầu và nói, “Tôi chỉ mới biết những ngày nay. Lục Thiếu Gia, ý anh là nâng cao chức vụ của vợ anh?”

Lục Trần dựa vào lưng và nói nhẹ: “Chức vụ của cô ấy anh tự xem làm thế nào, nhưng đừng làm khoa trương quá. Hôm nay tôi muốn nói về một điều khác.”

Hạ Quân gật đầu. Sau khi biết Lâm Di Quân là vợ của Lục Trần, anh ta đã suy nghĩ về câu hỏi này. Anh ta cũng định tìm một cơ hội để hỏi ý kiến của Lục Trần.

“Bây giờ công ty đang bàn tán rằng anh ngoại tình với vợ tôi, anh có biết không?” Lục Trần nhìn chằm chằm vào Hạ Quân.

“A? Lục thiếu gia, gần đây tôi mới biết về thiếu phu nhân. Tôi chưa bao giờ tiếp xúc với cô ấy, và tôi thậm chí chưa bao giờ nói chuyện với cô ấy. Thiếu gia à, xin anh hãy minh xét!” Hạ Quân rùng mình trong lòng, đây chỉ là tin đồn nhảm thôi!

Những năm gần đây anh ta đã bao nuôi nhân tình, nhưng đó là những phụ nữ bên ngoài công ty. Hạ Quân cảm thấy rằng ai đó muốn hãm hại anh ta.

“Tôi biết chuyện này không liên quan đến anh, nhưng nếu anh không xử lý vấn đề này, thì hãy cút ngay cho tôi.” Lục Trần nói với giọng trầm.

“Lục thiếu gia yên tâm, tôi sẽ kiểm tra ngay, chỉ cần tôi nghe thấy ai nói, người đó sẽ bị sa thải.” Hạ Quân thả lỏng người lại, nói đảm bảo.

“Sa thải có tác dụng gì chứ, sa thải thì có thể giải quyết được vấn đề này sao? Hãy dùng bộ não của anh đi, suy nghĩ làm sao lấy lại sự trong sạch của anh đi.” Lục Trần chỉ vào đầu và nói.

Hạ Quân choáng váng, và sau đó hiểu rằng, nếu sa thải những người đồn tin này, vụ việc có thể được ngăn chặn trong công ty, nhưng ai có thể đảm bảo rằng các nhân viên bị sai thải sẽ không tung tin ra ngoài chứ?

Anh ta đã có một ý tưởng đại khái trong đầu, thậm chí sẽ sử dụng các thủ đoạn pháp lý khi cần thiết.

“Anh đi xuống từ từ suy nghĩ cách giải quyết vấn đề này, bây giờ hãy cho tôi thông tin khách hàng mà Lâm Di Quân đang chăm sóc.” Lục Trần dập tắt điếu thuốc nói.

Hạ Quân gật đầu, thông báo cho thư ký đi qua bộ phận kinh doanh.

Ngay sau đó thư ký cầm thông tin khách hàng bước vào.

“Lục thiếu gia, đây là thông tin mà anh muốn.” Cô thư ký thận trọng đặt phần thông tin trước mặt Lục Trần, ánh mắt nhìn vào Lục Trần hơi phát sáng.

Ai có thể ngờ rằng, ban đầu anh là một nhân viên bảo vệ nhỏ của công ty, giờ lại biến thành cổ đông lớn nhất của công ty. Nhất là khi nhìn vào tổng giám đốc Hạ Quân phải tôn trọng đứng bên cạnh Lục Trần, cô thư ký có một sự kính trọng Lục Trần không thể giải thích được.

Sau khi đọc thông tin của bên kia, Lục Trần lấy điện thoại ra và gọi cho Lục Trung. Dám có ý đồ với vợ anh, phải để Lục Trung cảnh cáo hắn mới được.

“Ngoài ra, thông báo mọi người, thứ sáu này, tôi sẽ tổ chức một cuộc họp với tất cả quản lý, tới lúc đó tôi sẽ đến dự.” Sau khi cúp điện thoại, Lục Trần nói tiếp.

“Vâng ạ, tôi sẽ thông báo ngay.” Thư ký của Hạ Quân gật đầu, đi ra ngoài thông báo cho các bộ phận quản lý.

Lục Trần và Hạ Quân đã nói chuyện với nhau về hướng phát triển của công ty, họ đã chuẩn bị rời đi. Khi anh đi qua văn phòng của Phạm Minh, anh thấy Lâm Di Quân và Phạm Minh cùng nhau đi ra khỏi văn phòng làm việc.

“Anh đang làm gì ở đây? Theo dõi tôi?” Đột nhiên nhìn thấy Lục Trần, Lâm Di Quân cau mày, và cô cảm thấy một cơn thịnh nộ bất chợt trong lòng, đặc biệt nghĩ tới những lời nghi ngờ tối qua anh ấy nói với mình, thì cô ấy cảm giác Lục Trần đang theo dõi mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN