Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y
Chương 105: Gánh nặng thật là nặng
Hai người ở đằng kia vẫn đang nói xấu, Giải Dương nghe thêm vài câu thì biết được Đào Ương đang tham dự buổi lễ tốt nghiệp này với tư cách là người nhà. Lúc cậu không quan tâm nữa, chuẩn bị đi nhận lễ phục cử nhân, thì hai người đó lại nói xấu cậu tiếp.
“So với Đào Uơng, thì Giải Dương như bọn nhà giàu mới nổi.”
Giải Dương dừng lại, lần này trực tiếp quay sang đối mặt với hai người đang nói.
“Thực ra, tôi cũng cảm thấy thế này. Họ đều là những người giàu có, nhưng Đào Ương rất đàng hoàng, khiêm tốn và tao nhã. Mặc dù Giải Dương…hừm, dù sao tôi cũng nghĩ Giải Dương thật lố bịch. Cậu ta đã cố gắng rất nhiều để vươn lên có tiếng trong giới, nhưng thực tế thì hoàn toàn không phải trong giới. Hãy nhìn những người mà Đào Ương thường giao tiếp qua lại, rồi nhìn vào Giải Dương xem. Đây là sự khác biệt giữa một gia đình hào môn với giàu mới nổi.”
“Giải Dương đúng là được bao bọc tốt. Nếu tôi thông phải là bạn cùng lớp mấy năm nay của cậu ta, tôi phải tin rằng Giải Dương thật sự là thiếu gia giàu có ư? Fans đáng thương bị lừa rồi, chân thành nghĩ Giải Dương thật sự là một thiếu gia.”
“Giới giải trí tất cả đều là như vậy mà, Chỉ có thể nói mèo mù Giải Dương thành công đụng phải chuột chết, nhưng khi bộ người luôn ngã xuống thì có cũng là Dương Hành——”
“Dương Hành thì sao?”
Hai người kia sợ hãi, đồng thời quay đầu lại nhìn.
Giải Dương đứng sau lưng hai người một bước, đối diện với ánh mắt của hai người, nhướng mày: “Dương Hành làm sao vậy? Nói cho tôi nghe đi.”
Khi đang nói xấu mà bắt được, vẻ mặt của hai người trắng đen lẫn lộn, cậu trai nói chuyện nhiều chột dạ: “Giải Dương, cậu thật không có tư cách, còn nghe trộm chúng tôi nói nữa!”
Giải Dương cười, nói: “Cách 5 bước cũng nghe thấy mấy bạn nói chuyện đấy, cần gì phải nghe lén? Bốn phía đều chú ý tôi đang đi tới, rồi bao nhiêu người biết hai bạn đang nói cái gì, nhưng không ai nhắc các bạn, tôi phải đích thân đến, Bạn nghĩ lý do là gì?”
Hai người nghe vậy vội vàng nhìn xung quanh.
Tất cả những người xung quanh đang lén lút để ý đến, đều trở nên xấu hổ khi nghe thấy lời nói của Giải Dương, thấy hai cậu trai nhìn sang, họ quay đầu lại giả vờ như không thèm để ý.
Giải Dương nói: “Tốt hơn hết làm người thì tử tế một chút, nói xấu người khác nhiều thì không còn bạn bè đâu” nói xong thì cậu đi qua đám đông cứng đờ người, đến chỗ nhân viên tư vấn để đăng nhập và nhận thêm đồ đạc.
Sau đó, bầu không khí của lớp học của Giải Dương đang ở rất kỳ lạ, họ nhìn chằm chằm Giải Dương nhưng không ai chủ động nói chuyện với cậu.
Trong lòng Giải Dương vẫn vui vẻ, sau khi mặc đồng phục cử nhân, bước đến vị trí cần đứng khi xếp hàng vào khán phòng một hồi, lấy điện thoại ra, lướt Weibo.
Chủ đề #Giải Dương tốt nghiệp# đã leo lên hot search, cậu ấn vào chủ đề này rồi thấy có rất nhiều bức ảnh được đám truyền thông đăng tải cách đây không lâu.
Cậu xem từng ảnh từng bài, hầu hết những bức ảnh đều chụp cậu với Giải Tu, còn Cừu Hành cao ráo đẹp trai lại bị làm mờ thê thảm như Ngô Thủy. Hiếm lắm với có bức anh không bị làm mờ nhưng lại bị bó hoa của Giải Tu che mất mặt.
“…”
Giải Dương chưa bỏ ý định mà bắt đầu lướt thêm, cuối cùng tìm thấy một bức ảnh chụp chính diện của cậu và Cừu Hành đứng cùng nhau, cậu lưu bức ảnh này lại.
Cậu ấn vào phần bình luận bên dưới, nhanh chóng nhìn lướt qua các bình luận.
Bình luận 1: Bộ vest đẹp trai quá! Tạo hình hôm nay Dương Dương 10/10 luôn! Ahhhhhhh!
Bình luận 2: Ba của Dương Dương thật hạnh phúc, tôi sợ rằng trong tương lai Dương Dương sẽ trở thành một người da trắng béo mập như bố mình [khóc cười]
Bình luận 3: ** moá! Đứng cạnh Dương Dương là ai đây? đẹp trai quá!
Một số cư dân mạng trả lời bình luận ba: Hôm nay nghe mấy chị em ở đại học C nói rằng anh chàng đẹp trai này là bạn do bố Dương Dương mời đến giúp! Người ta nói rằng xe Dương Dương đi đã bị hỏng giữa đường, sau đó ba của Dương Dương đã nhờ người bạn này đang tình cờ trên đường gặp rồi đưa Dương Dương đến trường.
Bình luận 3 được cư dân mạng trả lời: é lèo! Thật là một người bạn tuyệt vời! Anh ấy trông rất trẻ, tôi nghĩ đó là anh trai của Dương Dương cơ [cười khóc]
Cư dân mạng đã trả lời nhận xét ba: Hahahaha, đó không phải là anh trai, bạn của bố Dương Dương thì Dương Dương nên gọi người ta là chú chứ?
Giải Dương: “…”
Giải Dương không thể kìm được, cậu chụp ảnh màn hình những bình luận này và gửi cho Cừu Hành.
Phải mất vài phút sau Cừu Hành mới trả lời lời tin nhắn.
Cừu Hành: Thật là một mớ hỗn độn!
Cừu Hành: Em không được đọc nó!
Giải Dương vừa muốn cười, vừa định trả lời, lại phát hiện ra điều gì đó, liền ấn vào bên cạnh điện thoại nhìn sang một bên.
Một cậu bạn đẹp trai đang định đưa tay vỗ vai Giati Dương thì bị Giải Dương đột nhiên giật mình ngiêng đầu, vội vàng thu tay lại, cười cười có chút xấu hổ nói: “Giải Dương, Đã lâu không gặp.”
Cậu không biết cậu bạn này, vì thế chỉ gật đầu lịch sự rồihỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cậu bạn nói, “Cái đó … tôi đã đăng trên diễn đàn trước đây nói rằng cậu sẽ bị đuổi học, tôi xin lỗi.” cậu ta nói rồi nhìn nó đột nhiên nhìn xung quanh, lại gần Giải Dương, thấp giọng nói tiếp,“Lần đó tôi đã làm sai, tôi xin lỗi. Tôi sắp ký hợp đồng với công ty, tôi hy vọng cậu không… Ai đó trong lớp đang muốn nịnh bợ làm bạn với cậu, sau đó ký hợp đồng với Dương Hành. Cậu đừng ký hợp đồng với họ, bọn họ toàn nói xấu sau lưng cậu, có người còn muốn làm anh em với cậu cơ, sau khi ký được hợp đồng thì sẽ trở mặt đấy.” Cậu ta mỉm cười, quay người bước nhanh.
“…”
Giải Dương nhìn nam sinh rời đi, liếc nhìn các bạn học xung quanh, cất điện thoại di động đi.
Có vẻ như cậu bạn đẹp trai vừa tới đây chính là bạn cùng phòng của nguyên chủ đã từng đăng bài “Kể cho tôi nghe về người bạn cùng phòng đột nhiên nổi tiếng của tôi”
Bây giờ người bạn cùng phòng này đặc biệt tới đây, là muốn gấp gáp thời điểm tốt nghiệp, đổi lấy bí mật của mình để hoà hoãn quan hệ?.
Đó là một “Tuấn kiệt”, người rất thích hợp ở giới giải trí.
Khi xếp hàng, ba nam và một nữ đã chủ động đến và nói chuyện với cậu. Một nam sinh tình cờ đứng ngay sau Giải Dương, thở dài nói: “Đã một năm không gặp, cậu thực sự đã thay đổi rất nhiều đó. Cậu đừng chê tui lắm mồm, tôi thấy cậu bây giờ khá hơn trước kia rất nhiều…à, người tốt bị người khinh, trước kia tui cũng rất muốn giúp cậu, nhưng không biết giúp như nào.”
Giải Dương mỉm cười quay đầu lại nói: “Tôi muốn nói với cậu một chuyện.”
Cậu bạn trông giống như anh em tốt “cậu muốn nói gì thì nói” rồi nói, “Cậu nói cái gì?”
“Tôi không kí hợp đồng với bạn cùng lớp đâu, bạm cùng lớp rất quý giá, không cần trộn lợi ích vào.”
Vẻ mặt cậu bạn đơ ra, xung quanh ồn ào dường như im ắng.
Giải Dương giả vờ không chú ý đến những bất thường, tiếp tục: “Cảm ơn bạn mấy năm trước đã ‘chiếu cố’ tôi, tôi sẽ mãi nhớ trong lòng.”
Chuyện này được viết trong truyện gốc, vì tình cách với điểm số của nguyên chủ mà ở trong lớp sự hiện diện của rất thấp. Mấy năm nay học tập, nguyên chủ tuy rằng không có bị bạn học bắt nạt trên mặt, nhưng ở sau lưng vẫn bị chế giễu, bài trừ. Nói chung là, trong lòng nguyên chủ rất không thích đám học sinh này.
Giải Dương nói xong, quay đầu lên không nói nữa.
Đám con trai phía sau Giải Dương ngừng nói, một lúc sau, xung quanh im lặng lại thay bằng tiếng ồn ào, bầu không khí dường như trở lại bình thường, nhưng không có ai chủ động bắt chuyện với Giải Dương.
Sau khi xếp đội xong, mọi người vào khán phòng trật tự.
Nhìn thấy các sinh viên tốt nghiệp bước vào địa điểm, khu vực gia đình sinh viên ngay lập tức trở nên sôi động, các bậc phụ huynh cổ vũ và vỗ tay, gửi lời chúc phúc đến các sinh viên tốt nghiệp.
Nhiều sinh viên tốt nghiệp vẫy tay chào phụ huynh ngồi trong khu vực xem. Giải Dương cũng nhìn nghiêng sang khu vực của gia đình mình, nhanh chóng nhìn thấy Giải Tu ở hàng ghế đầu đang vẫy tay về phía cậu, còn Cừu Hành ngồi bên cạnh Giải Tu, cậu nghiêng đầu nhìn anh.
Thấy anh nhìn lên, cậu mỉm cười và vẫy tay với anh.
Cừu Hành rõ ràng là vừa hoàn hồn, anh nhìn sang, cái tay di chuyển trên đùi, nhưng cuối cùng anh chỉ gật đầu nhẹ về phía Giải Dương như một phản ứng mà thôi.
Cánh tay nặng trĩu.
Giải nhướng mày, thu hồi ánh mắt, ngồi xuống khu vực lớp học của mình.
Buổi lễ diễn ra theo đúng quy trình. Giải Dương nhìn về hướng Cừu Hành khi cạu lên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp, lại mỉm cười trước ánh mắt anh đàn nhìn mình rồi lắc giấy chứng nhận tốt nghiệp của mình về phía Cừu Hành.
Khóe miệng Cừu Hành cong lên, anh nhanh chóng bình thường rồi thay đổi tư thế ngồi, một lần nữa giả bộ nghiêm túc và nghiêm tràn.
Sau khi trao chứng nhận, lãnh đạo các khoa đã phát biểu, nhiều sinh viên tốt nghiệp đã phải bật khóc trước những bài phát biểu giật gân của lãnh đạo. Trong lòng Giải Dương lòng bình thản như nước, thậm chí còn muốn lấy điện thoại di động ra lướt. Sau khi kết thúc bài phát biểu của lãnh đạo, buổi lễ tốt nghiệp cuối cùng cũng kết thúc và mọi người được phép tự do di chuyển.
Giải ngay lập tức đứng dậy và đi về phía khu vực gia đình.
Có quá nhiều sinh viên tốt nghiệp rời sân, tầm nhìn của cậu bị đám đông che khuất. Cuối cùng Giải Dương cùng nhìn thấy Cừu Hành, nhưng kết quả lại thấy anh đang nói chuyện với người lạ.
Người kia làm một chàng trai nhìn trông hiền lành ôn nhu, đường nét trên khuôn mặt hơi cổ điển, làn da trắng, mái tóc nâu nhạt, hơi xoăn nhẹ và nụ cười luôn thường trực trên môi. Anh ta đứng ở hàng ghế sau, hai tay chống vào lưng ghế, hơi nghiêng người lại gần Cừu Hành, nói điều gì đó.
Cừu Hành đứng trước chỗ ngồi của mình và lắng nghe người kia nói chuyện, cau mày lại, khuôn mặt của anh ấy dường như đang thiếu kiên nhẫn. Có lẽ là nhận thấy tầm mắt của cânu, Cừu Hành đột nhiên quay đầu nhìn sang, sau đó lập tức nói gì đó với người kia, bước về phía cậu.
Giải Dương đứng đó và chờ đợi.
Ngay sau khi anh đến chỗ cậu, anh giơ tay lên và ấn chiếc mũ cử nhân trên đầu cậu xuống. Đôi mắt anh không thể che giấu đôi mắt đầy niềm tự hào của mình, nhưng miệng lại lươn lẹo tỏ vẻ ghét bỏ: “Lớn như này rồi, quần áo mặc không hẳn hoi, cổ áo cũng không thèm sửa lại.”
Giải Dương mỉm cười, vừa định nói thì người kia bước tới và mỉm cười về phía Cừu Hành: “Ngài Cừu, đây có phải là cháu nhà anh không?”
Cháu nhà anh?
Giải Dương híp mắt nhìn Cừu Hành.
Vẻ mặt của Cừu Hành trở nên cứng đờ, anh ấy xoa dịu Giải Dương bằng cách giúp Giải Dương chỉnh lại cổ áo của mình, nói với người kia: “Không phải là cháu, mà là…. người của tôi …”
Giải Dương dù bận vẫn ung dung mà nhìn Cừu Hành.
Cừu Hành đột nhiên nghiêm mặt, ấn mũ của Giải Dương, cau mày nhìn người kia nói: “Em ấy là Giải Dương, người của tôi. Giải Dương, đây là Đào Ương, con của một trong những đối tác làm ăn của tôi.”
Đây thực sự là Đào Ương?
Giải Dương nhìn Đào Ương, chủ động vươn tay nói: “Xin chào, may mắn được gặp.”
Đào Ương hiển nhiên sửng sốt trước lời giới thiệu của Cừu Hành, nhưng hắn nhanh chóng hội tụ lại, cầm lại tay Giải Dương đang duỗi, đơn giản Nói: “Xin chào.”
Giải Dương tinh ý bắt được ánh mắt xa cách của Đào Uơng được cải trang một cách lịch sự, liền thu tay về nói với Cừu Hành: “Đứng ở đây chắn lối đi là không tốt, Đi ra ngoài trước đi.”
Cừu Hành gật đầu, nghiêng đầu chào Đào Ương.
Khi cậu rời đi, cậu thấy ánh mắt của Đào Ương nhìn mình, vì thế cậu quay lại nhìn thẳng vào mắt của Đào Ương.
Trên mặt Đào Ương vẫn đang soi xét cậu,thấy cậu nhìn lại không kịp thu lại, chỉ có nhìn Giải Dương cười cười.
Giải Dương cũng mỉm cười rồi nhìn đi chỗ khác.
Sau buổi lễ là chụp ảnh tập thể của lớp, Giải Dương đưa Cừu Hành và Giải Tu đến nơi chụp ảnh lớp, để họ nghỉ ngơi một bên rồi cậu tự đi chụp ảnh tập thể. Sau khi chụp xong, Giải Dương quay lại chỗ Cừu Hành với Giải Tu nói nói: “Xong rồi.”
Cừu Hành liếc nhìn đám sinh viên tốt nghiệp đang tụ tập sôi nổi cách đó không xa, nhíu mày, giống như phụ huynh phát hiện con mình bị xa lánh, hỏi: “Không chụp nhiều ảnh hơn với bạn cùng lớp à?”
“Không cần, em không quen họ.”
Giải Dương cười với Cừu Hành, nói “Hơn nữa, em muốn với anh hơn cơ.”
Cừu Hành khựng lại, vẻ mặt dịu đi, theo bản năng, anh giơ tay chỉnh chu quần áo, nói: “Vậy thì chụp ảnh … Chụp ở đâu?”
…
Đây là lần đầu tiên hai người chụp ảnh chung,
Cừu Hành rõ ràng là rất lo lắng, biểu cảm của anh căng thẳng, thường xuyên sửa sang lại quần áo của mình.
Giải Dương đưa Cừu Hành đến một nơi ít người, đưa chiếc máy ảnh mang theo cho Ngô Thủy vừa vội vàng chạy đến sau khi mua nước và bảo Ngô Thủy chụp ảnh hộ.
Giải Dương và Cừu Hành sánh vai cùng nhau nhìn vào máy ảnh.
Giải Dương đột nhiên hỏi: “Họ của em là gì?”
Thần kinh của anh căng thẳng, mắt dán vào máy ảnh, mắt không chớp, theo bản năng trả lời: “Giải– ”
Giải Dương mỉm cười.
Tách
Ngô Thủy bấm nút chụp.
Cừu Hành phản ứng và nhìn nghiêng về phía Giải Dương.
Giải Dương nói: “Đi thôi, đến chỗ khác chụp.”
“…” Cừu Hành đột nhiên cười, giơ tay nhẹ nhàng kéo tua trên mũ Giải Dương, thoải mái.
…
Cả hai đã chụp hàng chục bức ảnh chung, một nửa là Giải Dương mặc đồng phục cử nhân, một nửa Giải Dương cởi đồng phục cử nhân và chỉ mặc một bộ vest. Tư thế của anh ngày càng thoải mái hơn khi chụp ảnh, sau đó, còn học cách chủ động đặt tay lên vai Giải Dương, hoặc đặt tay sau eo.
Chụp ảnh xong, Giải Dương trả lại đồng phục cử nhân, rồi rời trường đi ăn tối.
Khi ra khỏi cổng trường, Giải Dương thấy đám truyền thông ngồi xổm bên ngoài đã vây kín bên phải cổng trường để xem ai ra để phỏng vấn.
Có người thu hút sự chú ý của giới truyền thông, Giải Dương lên xe trở về một cách dễ dàng và thuận lợi.
Khi xe bắt đầu rời đi, Giải Dương nhìn ra bên ngoài và thấy vòng vây của giới truyền thông cuối cùng cũng giải tán và Đào Ương bước ra ngoài dưới sự bảo vệ của hai vệ sĩ. Nghĩ đến điều gì đó, cậu quay đầu lại hỏi Cừu Hành, “Anh và Đào gia đang hợp tác à?”
Cừu Hành cười nhẹ đang cầm máy ảnh nhìn bức ảnh hôm nay, vội vàng không cười nữa nói: “Đúng vậy, Đào gia đang muốn đánh bay Phong gia.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!